Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
  3. Chương 87
Trước /156 Sau

Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào

Chương 87

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(tiếp theo)

“khôngđược!” Ý thức đượcsựviệc có thể xảy đến, Trần Ngư theo bản năng muốn chạy đến bên người Lâu Minh.

“Quay lại!” Sắc mặt ông Ngô biến đổi, đưa tay định giữ Trần Ngư lại nhưng Trần Ngưđãnghiêng mình tránhđi, tiếp tục chạy về hướng Lâu Minh.

“Ầm!” Lạimộttiếng sấm sét nổ vangtrênbầu trời.

Xông lên phá vỡsựbảo vệ của linh khí,khôngđể ý đếnsựcảnh cáo của Thiên Lôi, Lâu Minhđangtừng bước bước về phía Trần Ngư chợt dừng bước, hai mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìncôgáiđangchạy về phía mình, bỗng nhiên đứng imkhôngđộng đậy nữa.

“Con đừngđiqua!”trêntrời mây đen tụ càng ngày càng nhiều, ánh trăng bàng bạc dần dần bị mây đen lấp kín, sấm sét ầm ì dường như lúc nào cũng có thể bị Thiên Lôi đánh xuống. Ông Ngô hoảng sợ hét lên, muốn ngăn cản hành vi như là chịu chết của Trần Ngư.

“anhBa!” Khoảng cách hai ngườikhôngxa lắm, dù Lâu Minhkhôngbước đến nữa nhưng Trần Ngư chạy tới cũng chỉ trongmộtcái chớp mắt mà thôi.

Trần Ngư mặcmộtbộ đồ màu trắng nhanh như chớp nhào vào người Lâu Minhđangbị bao phủ bởimộtlớp sát khí đỏ như máu, giống nhưmộtcon bồ câu trắng nhào vào biển máu, ôm eo Lâu Minhthậtchặt.

“anhBa, emkhôngcòn linh lực nữa,anhđừng phóng thích sát khí nữa đượckhông, Thiên Lôi sắp đánh xuống đến nơi rồi, em xinanhmà.” Trần Ngư gào khóc. Lúc này,côđãquên sát khí phóng thíchkhôngcòn chịusựkhống chế của Lâu Minh nữa, cũngđãquên Lâu Minhđãkhôngcòn thần chí gì nữa, nhưng mà ngoại trừnóinhững lời này,côkhôngbiết phải làm gì hơn.

“Ầm! Ầm ầm …”

“Lốp bốp …”

trêntầng mây đen kịt, những tia sétđãxuấthiện, Thiên Lôi chuẩn bị đánh xuống.

Lâu Minh cúi đầu, trong đáy mắt lạnh như băng như cómộttia nghi hoặc,anhnâng khuôn mặtcôgáitrong lồng ngực lên, nhìn những giọt nước mắt lấp lánh, cảm thấy có gì đókhôngđúng.

anhchỉ muốnđivề hướngcô, đâu có muốn chocôphải khóc!

Theo bản năng, Lâu Minh dùng ngón tay lau sạch hàng nước mắttrênmặt Trần Ngư, hoàn toànkhôngđể ý đến việc Thiên Lôi sắp đánh lên đầu mình.

“Nhóc con!”mộtluồng tia chớp to lớn màu tím từ đám mây đen kịt phóng xuống, ông Ngô thảm thiết gọi tên Trần Ngư. Trong khoảng khắc nghìn cân treo sợi tóc đó,mộtchùm ánh sáng vàng từ thân thể Lâu Minh chợt lóa lên, phóng lên trời, ở giữa ranh giới giữa sát khí và mây đen tạo thànhmộtmàn chắn.

Tia chớp tím dừng lại giữakhôngtrung, bỗng nhiên bị mất mục tiêu, dừng lạimộtchút, tạo thànhmộttrận đùng đoàng ầm vang trongkhôngkhí rồi biến mất trong màn đêm. Bầu trời đầy mây đen cũng lặng lẽ tanđi, trong khe núi lại trở nên tĩnh lặng dường như chưa từng xảy ra việc gì.

Ông Ngôkhôngthể tin nhìn những gìđãxảy ra, chỉ thấy dưới ánh trăng sáng trong, trong tấm màn chắn của ánh sáng vàng làmộtbầu sát khí đỏ như máu, mà đứng giữakhônggian sát khí đó làmộtđôi nam nữđangôm nhau.

“anhBa?” Nhận ra được động tác của Lâu Minh, Trần Ngư cảm thấy lúc này có lẽ Lâu Minh vẫn còn thần chí,côngẩng đầu cố gắng nhìn nét mặt củaanh, nhưng trong con mắt đỏ như máu ấy, dường nhưcôchẳng thấy điều gì cả.

Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt vừa khóc xong nên đặc biệt sáng trong, bờ môi đỏ thắm khép khép mở mở hình nhưđangnóigì đó. Lâu Minh nghekhôngrõnhưng cảm thấy có chút ồn ào.anhcúi đầu muốn bịt kínâmthanhđanglàm phiền lòng mình kia.

“Ưm …” Bỗng nhiên bị hôn, Trần Ngư kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ngón tay níu lấy quần áo của Lâu Minh, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đỏ ngầu,côchậm rãi nhắm mắt lại.

Biết cháugáiyêuđương làmộtchuyện, trông thấy cháugáicủa mình bị người khác ‘sàm sỡ’ làmộtchuyện khác, ông Ngô cũng mặc kệ mình có đánh lại được haykhông, vung kiếm gỗ đào muốn xông đến.

Nhưng mà chưa đợi ông xông đến,mộtchùm ánh sáng linh quang bảy màu từ cái hang sau lưng Lâu Minh chiếu rọi ra, chùm linh quang này chiếu thẳng vào hai người nam nữđangôm hôn nhau.

Khi linh quang bảy màu chiếu xuống, sát khíđangkhôngngừng bốc ra từ trong cơ thể Lâu Minh chợt ngưng lại, mà sát khí đỏ như máuđangtràn ngập trong khe núi cũng vìsựxuấthiệncủa linh quang mà dần dần được lọc sạch, cuối cùng chỉ còn sót lạimộtchútâm-sát khí. Dường như làđãhoàn thànhmộtsứ mạng nào đó, khi sát khí biến mất, linh quang bảy màu cũng từ từ biến mấtkhôngchút dấu vết.

“Phù phù!”

“anhBa?” Trần Ngư hoảng hốt kêu lên, ngồi xổm đỡ lấy Lâu Minh bỗng nhiên bị té xỉu. Khi pháthiệnsắc mặt hồng hào và nhịp thở bình thường của Lâu Minh, Trần Ngư ngạc nhiên quay đầu kêu ông Ngô “Ông nội, sát khí củaanhBa hình nhưđãbị phong ấn.”

Ông Ngôđiđến cạnh hai người, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâu Minhđangngất xỉu, pháthiệnquả nhiên sát khí của Lâu Minhđãbị phong ấn lại. Ông Ngô biết đây là tác dụng của linh quang bảy màu, quay đầu nhìn về phía cửa hang cách đókhôngxa. “Trong đó có cái gì vậy?”

Trần Ngư mờ mịt lắc đầu.

Ông Ngô cũngkhôngtrông cậy Trần Ngư có thể trả lời ông, ôngđiqua hai người đến cửa hang rồi nhảy vào.

khônglâu sau khi ông Ngô nhảy xuống hang, Trần Ngư lại thấy trongkhônggian hơi bị vặn cong,mộttrận gióâmthổi qua, Hướng Nam cầm trong tay bút Phán Quan chợt xuấthiệntrước mặtcô.

“Hướng Nam?”

“Trần Thiên Sư?” Khi Hướng Nam nhìn thấy Trần Ngưthìrất kinh ngạc.

“Sao cậu lại tới đây?” Trần Ngư cảnh giác nhìn Hướng Nam. Bây giờ Hướng Nam là quỷ sai,côsợ Hướng Nam đến đây là muốn câu hồn.

“Thành Hoàng pháthiệnâmkhí ở đây có hơi dị thường nên phái tôi đến kiểm tramộtchút.” Hướng Nam nhìn bốn phíanói“Tôi thấy ở đây có sát khí vàâmkhí rất nặng nhưng lạikhôngthấy có gì bất thường. Trần Thiên Sư,côcó biết ở đâyđãxảy ra chuyện gìkhông?”

Nghe thấy Hướng Nam đến đâykhôngphải là để bắt Lâu Minh, Trần Ngư thở phàomộthơi, giải thích “Ở đây lúc trước có kết giới, bên trong có mười mấy ác ma vàmộtcon cương thi ngàn năm.”

“Cương thi?thìra là thế.” Hướng Nam kinh ngạcnói, cương thiđãthoát khỏi ‘lục đạo luân hồi’,khôngthuộc quản lý củaâmphủ, điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân ở đây cóâmkhí khác thường.

đãbiết được nguyên nhân, Hướng Nam ném bút Phán Quan rakhôngtrung, chiếc bút đỏ thắm chuyển động hai vòng trongkhônggian, bắt đầu hấp thu cácâm-sát khí dư thừa còn sót lại trongkhôngkhí. Trong nháy mắt toàn bộâm-sát khí còn đọng lại trong khe núiđãbị bút Phán Quan hấp thu sạchsẽ.

Thu hồi bút Phán Quan, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Ngư, Hướng Nam giải thích “Đây là bút Phán Quan,âmphủ giao cho tôi làm pháp khí, có thể hấp thuâm-sát khítrêndương gian, lọc sạchkhôngkhí.”

“Xem ra cậu ở dướiâmphủ phát triển rất khá ha?” Trần Ngưnói.

“Cũng nhờ may mắn cócô, Trần Thiên Sư.” Hướng Nam cườinói“Nếukhôngphải làcôdẫn tôiđitìm Thành Hoàng khởi kiện, có lẽ bây giờ tôiđãcùng nhà họ Liễu ‘đồng quy vu tận’ (cùng chết) rồi, làm sao màđiđếnâmphủ, được thăng chức Văn Phán Quan cho Thành Hoàng được chứ.”

“Cậuđãlà Phán Quan rồi?” Trần Ngư kinh ngạc. Phải biết là đức Thành Hoàng có hai phụ tá đắc lực là Văn – Võ Phán Quan. Văn Phán Quan phụ trách tuần sát (tuần tra, kiểm sát) nhân gian, quyền lựckhôngthể coi thường.

“May mắn mà thôi, Trần Thiên Sư, sau nàycôcó việc gì cần tôi giúp đỡthìcứ liên hệ với tôi, lúc nào tôi cũng sẵn lòng.” Hướng Namnói, móc trong túi chiếc điện thoại di động màu đen,nói“Chúng ta trao đổi phương thức liên hệđi.”

(Editor:âmphủ mà cũnghiệnđại quá!)

“Điện thoại dướiâmphủ cũng có thể liên lạc với dương gian sao?” Trần Ngư kinh ngạc.

“Có thể chứ, nhưng còn cần tôi phải cài đặtmộtsố phần mềm chuyên dụngtrênđiện thoại mới được.”

Khi Hướng Nam làm Phán Quan ở khu vực Đế Đô vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo đáp Trần Ngư, do lần trước ở bệnh việnđangtrong hoàn cảnh đặc biệt nên Hướng Nam chưa kịpnóichuyện với Trần Ngư.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc xong, Hướng Nam liền cáo từ “Hình như có người tới, Trần Thiên Sư, tôiđiđây.”

nóixong,khôngkhí lại trở nên vặn cong, Hướng Namđivào cửaâmxuốngâmphủ.

Sau khi Hướng Nam rờiđikhônglâu, Hà Thất và nhóm trợ lý từtrêngò đất chạy xuống bên người Trần Ngư.

“Tam thiếu! Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếu …” Hà Thất lo lắng nhìn Trần Ngư.

“anhBa xỉu rồi.” Trần Ngư đáp

Nhóm trợ lý thở phàomộthơi, sau mỗi lần sát khí bùng phát, Lâu Minh đều rơi vào hôn mêmộtkhoảng thời gian, bọn họ cũngđãquen rồi.

“Chúng ta đưa Tam thiếu về nghỉ trướcđi.” Hà Thấtnóixong, cùng Trình Bằng nhận lấy Lâu Minh từ tay Trần Ngư,đira khỏi khe núi.

Trần Ngư đứng dậy nhưngkhôngrờiđicùng Lâu Minh mà quay đầu nhìn về phía cửa hang cách đókhôngxa.

“Tiểu thư Trần Ngư, ông Ngô đâu?” Ở lại chờ Trần Ngư, Điền Phikhôngthấy ông Ngôthìnghi ngờ hỏi.

Có lẽ là nghe thấy có người hỏi đến mình, ông Ngô đột nhiên từ cửa hang nhảy ra.

“Ông nội.” Trần Ngư vội vàng chạy tới.

“Lâu Minh đâu?” Ông Ngô nhìn phía trước rồi hỏi.

“Mấy người trợ lý Hà đưaanhấy về trước rồi ạ.”

Ông Ngô gật gật đầu,khôngnóigì.

“Ông nội, ông có pháthiệncái gì dưới đókhông?” Trần Ngư tò mò hỏi.

Ông Ngô nghe vậy, nâng tay phải lên, mở bàn tay để lộ đồ vật bên trong, đó làmộtcây trâm … cài tóc đen nhánh.

Tác giả có lời muốnnói:

Ông Ngô: Kết hônkhông? Cậuđãôm rồi lại hôn con bé, có còn coi mặt mũi tôi haykhôngđây?

Mặt Lâu Minh đỏ lên, ngượng ngùngnói: Ông nội, ông bức hôn con sao?Đọc nhanh tại mTruyen.net

Quảng cáo
Trước /156 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Đại Ác Nhân

Copyright © 2022 - MTruyện.net