Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay là ngày khai giảng của Đại học Đế Đô, sau khi trải qua kì nghỉ đông vắng vẻ, quán xá ở phố ăn vặt gần trường trở nên đông vui, náo nhiệt hẳn lên. Saumộtthời giankhônggặp nhau, các sinh viên sau khi hết giờ học đều đến đây, cùng chọnmộtquán, vừa ăn vừa trò chuyện những điều thú vịđãtrải qua trong kì nghỉ.
Nhóm bạngáiphòng 518 ban đầu cũng lên kế hoạch như vậy, thậm chí Hàn Duđãđặt trướcmộtbàn tại quán thịt quay hot nhất trong phố. Kết quả đợi đến khi hết giờ học, Trần Ngưđãquay đầu chạy mất.
“Cậu ấy vừanóicậu ấy muốnđiđâu?” Hàn Du hỏi Phương Phỉ Phỉđangđứng bên cạnh, vừa mới được Trần Ngư quăng cho đống sách vở.
“Hình như cậu ấy về nhà.” Phương Phỉ Phỉ cũngkhôngchắc chắn.
“khôngphải là cậu ấy vừa từ nhà đến trường thôi sao?” Hàn Du nghi hoặcnói.
“Quamộtkì nghỉ đông, Tây Thi bây giờđãkhôngcòn là Tây Thi trước đây nữa.” Trương Mộc Oản chợt cảm thán.
“Sao cậu lạinóithế?” Phương Phỉ Phỉ khó hiểu nhìn Trương Mộc Oản.
“Cậu ấy có bạn trai a.” Trương Mộc Oảnkhôngnhịn được mà cảm thán, cuộc đời này đúng làkhôngbiết trước được điều gì (thếsựvô thường), Tây Thi vốn là người ngây thơ về tình cảm nhất trong số bọn họ, ấy vậy mà lại là người đầu tiên trong phòng họ thoát số FA.
“Đúng rồi.” Hàn Du bừng tỉnh “Lúc sáng tớ còn hỏi cậu ấy khi nào dẫn bạn trai đến giới thiệu cho bọn mình nữa ấy.”
“Rồi cậu ấynóisao?” Trương Mộc Oản và Phương Phỉ Phỉ tò mò hỏi.
“Cậu ấynói… Bây giờ bạn trai của cậu ấy …khôngthể gặp người.” Hàn Dukhôngcòn gì đểnói.
“…” Phương Phỉ Phỉ và Trương Mộc Oản cũng chẳngnóinên lời.
==
Trần Ngư ra khỏi cổng trường, đónmộtchiếc xe taxiđivề khu tập thể.côvội vội vàng vàng chạy về như vậy là vì tối nay ông Ngôsẽgiúp Lâu Minh tách rời sát khí.
Ngày hôm qua, bộ trưởng Lâu đem về sáu món pháp khíthìchỉ cómộtmón có thể tạm sử dụng, nhưng chiều nay Mao đại sư đem đến hai món nữa, có phẩm cấp rất tốt. Ông Ngô suy nghĩmộtchút, quyết định tối naysẽthựchiệnviệc tách rời sát khí cho Lâu Minh.
Sở dĩ ông Ngô quyết định sớm như vậy vì sát khí của Lâu Minh mới được trâm cài tóc làm sạch, sát khí trong linh hồnđangở trạng thái ổn định nhất. Vìkhôngrõsát khí có biến động như thế nào, ông Ngô sợ chậm trễsẽphát sinh những vấn đề khó lường trước nên quyết định làm càng sớm càng tốt.
Lúc chiều Trần Ngư mới biết tin là ông nội định tối naysẽtách rời sát khí cho Lâu Minh nên mới hốt hoảng chạy về khu tập thể.
Trần Ngư xuống xe, chạy thẳng đến biệt thựnhỏnhà họ Lâu, liếc mắt nhìn thấy Lâu Minh trong trang phục ở nhàđangnhàn nhã ngồitrênghế sô pha trong phòng khách,thìtức khắc thở phàonhẹnhõm, may quá, còn kịp.
“Trần tiểu hữu đến rồi hả.” Mao đại sư thấy Trần Ngưthìlên tiếng chào hỏi.
“Mao đại sư, bác Lâu,anhBa.” Trần Ngưđitới, chào từng ngườimột.
Bộ trưởng Lâu gật gật đầu, Lâu Minhthìhơi đau lòng nhìn trán Trần Ngư rịnmộtlớp mồ hôi mỏng, trong lònganhhiểurõ, vìanhnêncômới phải gấp gáp chạy về đây như vậy.
“Em ăn cơm chưa?” Lâu Minh hỏi.
“Em ăn rồi.” Trần Ngưkhôngchút nghĩ ngợi trả lời.
nóixạo quá!
côchạy về gấp như vậythìlàm gì có thời gian ăn cơm, nhưng Lâu Minh cũngkhôngnóigì mà dặn dò Điền Phi mang đến ít điểm tâm,nói“Em ăn rồithìăn thêm ít điểm tâmđi.”
“Dạ.” Lúc chạy đến đây, Trần Ngư chẳng cảm thấy đói gì, bây giờ nhìn thấy điểm tâm mới bất chợt nhận ra là đói bụng.côliền ăn mấy miếng điểm tâm rồi hỏi “Ông nội em đâu ạ?”
“Ôngđangchuẩn bị ởtrênlầu.” Lâu Minh trả lời.
Cái gọi là chuẩn bị, tất nhiên chính là chuẩn bị cho việc tiến hành tách rời sát khí.mộtgiờ trước, ông Ngôđãđến mang theo pháp khí cần dùng lên lầu. Ôngkhôngcần ai giúp đỡ cũngkhôngmuốn ai chứng kiến,mộtmình mò mẫm trong phòngđãlâu mà chẳng thấy động tĩnh gì, làm những người ở ngoài chờ cũng cảm thấy nôn nóng.
Bộ trưởng Lâu nhìn Trần Ngưđangăn điểm tâm hỏi “Tiểu Ngư, chuyện tách rời sát khí ông Ngô nắm chắc được mấy phần vậy con?”
Vấn đề nắm chắc được bao nhiêu phần trăm, bộ trưởng Lâu cũngđãhỏi ông Ngô nhưng ôngkhôngtrả lời chính xác mà chỉnóisẽcố gắng hết sức mình.
Tối nay thựchiệntách rời sát khísẽhoàn toàn khác với việc phong ấn lúc trước, trước tiên phải đem hồn phách của Lâu Minh câu ra ngoài thân thể, trong đó lại từ trong linh hồn tách rời sát khí ra. Trước khi tiến hành, ông Ngô vẫn luôn nhấn mạnh, nếu việc tách rờikhôngthành côngsẽảnh hưởng đến tính mạng của Lâu Minh.
Tuy ông luônnóiông Ngô đừng áp lực gì mà hãy mạnh dạn làm thửđi, nhưng việc nguy hiểm đến tính mạng của Lâu Minh, làm sao bộ trưởng Lâu có thểkhônglo lắng. Nghĩ đến việc bà xã nhà mình chẳng chút cảm kích gì đối với việc này, lông mày bộ trưởng Lâu càng nhíu chặt hơn.
“Ba, ba đừng lo lắng quá, consẽkhôngcó chuyện gì đâu.” Lâu Minh nhìn ba mình,nhẹgiọng an ủi.
“Con lạc quan quá ha.” Bộ trưởng Lâu thấy con trai bình tĩnh nhưkhôngcó chuyện gìthìnhỏgiọng oán trách.
Lâu Minh cười khẽmộttiếng, quay đầu nhìn người nào đóđangở bên cạnh. Gần ba mươi năm cuộc đời củaanh, nếu mỗi ngày đều trôi quaanhđều cảm thấy nhàm chán,khôngcó hi vọngthìlàm saoanhcó thể sống vững vàng đến bây giờ. Màhiệngiờ,anhđãcó khát vọng đối với cuộc đời, lần đầu tiên có dục vọng phải sống,anhchợt nghĩ chắc hẳn trời caosẽkhônglàmanhphải dừng bước ở đâyđi.
“Bác Lâu.” Trần Ngư nghiêm túcnói“Vì tình trạng củaanhBa tương đối đặc biệt, trước đây ông nội con cũng chưa gặp được bao giờ, mà phương pháp tách rời sát khí này cũng do ông nội con nghĩ ra tức thời dựatrêntình trạng củaanhBa nên hẳn là ông cũngkhôngnắm chắc được tỉ lệ thành công là bao nhiêu.”
“Nhưng mà …” Trần Ngư tiếp tụcnói, vẻ mặt tràn đầy tin tưởng “Nếu như việc này hoàn toànkhôngcó tính khả thithìchắc chắn ông nội consẽkhôngnóira phương pháp này với mọi người.”
“Đúng vậy.” Mao đại sư cũng góp lời “Tu vi của ông Ngô có thểnóilà cao nhất trong giới huyền học, chúng ta phải có lòng tin.”
Bộ trưởng Lâu gật đầu cho thấy mìnhđãhiểurõ, nhưng nỗi lo lắng trong lòng vẫnkhônggiảm bớt chút nào.
“anhBa,anhyên tâm, ông nội em …”
“anhtin tưởng ông Ngô.” Lâu Minh ngắt lời Trần Ngư muốnnói,anhkhôngmuốn Trần Ngư phải hứa hẹn đủ điều ở trước mặt ba mình.
“Vâng!” Trần Ngư gật đầuthậtmạnh.
Trong lòng Trần Ngư tất nhiên là tin tưởng ông nội mình, tuy có rất nhiều chuyện ôngkhôngđáng tin cậy lắm, nhưng việc liên quan đến sống chết củamộtngười, chưa bao giờ ông Ngô lấy ra để đùa chơi.
Mọi người lại chờ đợimộtlát, cuối cùngtrênlấu cũng có tiếng động, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy ông Ngô đứng ở đầu cầu thang lầu hai. Ánh mắt ông thản nhiên nhìn lướt qua mọi người, pháthiệnTrần Ngưđãđến rồi mới quay quanóivới Lâu Minh “Có thể thể bắt đầu rồi, cậu lênđi.”
“Vâng.” Lâu Minhkhôngchút do dự, đứng dậyđilên lầu.
“Lâu Minh!” Bộ trưởng Lâu và Mao đại sư cùng đứng lên, mặc dù trước đó họđãtự trấn an bao nhiêu lần, nhưng đến khi bắt đầu, trong lòng vẫn lo lắng sốt ruột.
“Mọi người yên tâm, con lên đây.” Lâu Minh quay người lại, cườinhẹ, dáng vẻ bình tĩnh ung dung như chỉđangchúc mọi người ngủ ngon.
Trần Ngư chờ đến khi Lâu Minh theo ông Ngô vào phòng mới xoay người ra khỏi phòng khách. Trong biệt thự ông Ngôđãbố trímộttrận pháp mà trong thời gian ngắn có thể ngăn chặn được tất cả các loại sát khí.
“Tiểu thư Trần Ngư.” Trần Ngư vừa ra khỏi phòng kháchthìĐiền Phi liên cầm hộp gỗ đựng cây trâm đưa chocô.
Trận pháp này là để phòng ngừa những tình huống xấu có thể xảy ra, tuy trong phòng ngủtrênlâu hai ông Ngô cũngđãbố trí trận pháp, nhưng nhỡ đâu vì sát khí của Lâu Minh quá mạnh mẽ mà phá vỡ trận pháp tràn ra ngoàithìTrần Ngư ở bên ngoài biệt thựsẽtiến hành biện pháp chặn lại lần hai, đồng thời dùng cây trâm này để lọc sạch sát khí, đảm bảokhônglàm bị thương người thường.
Thực ra việc tách rời sát khí này vốnkhôngnên tiến hành trong khu tập thể, nếu nhưkhôngphải là khi tiến hành tách rời sát khísẽlàm tiêu haomộtlượng linh khí khổng lồ, ông Ngô sợsẽbị cạn kiệt linh lực nên cần phải ởmộtnơi có nguồn linh khí dồi dào để bù đắp.
Trần Ngư nắm chặt cây trâm cài, đứng dưới ánh đèn mờ vàng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, trong lòng có chút hồi hộp.
“Tiểu thư Trần Ngư, Tam thiếusẽkhôngsao chứ.” Đứng ở bên, Điền Phi đại diện nhóm trợ lý hỏi.
“sẽkhôngsao đâu!” Trần Ngưnóinhư đinh đóng cột, dường như chỉ cầnnóinhư vậy là mọi chuyện có thể suôn sẻ hoàn toàn.
(còn tiếp)Đọc nhanh tại mTruyen.net