Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cổ của phụ thân ta, cao quý như vậy, đã rướm máu. Cuối cùng, trong sự giằng co của hai người, phụ thân ta đã chịu thua. Ông ấy đồng ý với di nương ta, đưa ta đến đạo quán quy y cửa Phật.
Ngày ta bị đưa đi, tuyết vẫn đang rơi trắng trời.
Di nương ta như người điên, đánh tất cả các di nương trong nhà và những kẻ đến xem trò cười, cướp từ những tỷ tỷ cao quý của ta mấy chiếc áo bông nhỏ nhét cho ta.
Hành động của di nương khiến người trong Tạ phủ tức giận mắng chửi không ngớt, họ khạc nhổ vào bà, mắng bà là bà điên.
Có kẻ còn lẩm bẩm: "Đừng chấp nhặt với bà ta nữa, bà ta cũng chẳng sống được mấy ngày."
Bà ấy lặng lẽ nắm chặt lấy xe ngựa, trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Tiểu ngũ, đây là số mệnh tốt nhất mà di nương có thể giành cho con, con đường phía trước phải dựa vào chính con mà bước tiếp. Sau này con có thể đọc sách, viết chữ, học tất cả những gì con muốn!"
Ta tuổi còn nhỏ, đã bị đưa ra khỏi nhà, đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Tự nhiên là khóc hết ngày đến đêm, không ngừng nghỉ.
Sư phụ và các sư huynh vây quanh dỗ dành ta mấy ngày trời, vậy mà ta vẫn khóc không thôi.
Cho đến khi vị sư tỷ là Hòa Liên lấy ra một cái đùi gà. Tiếng khóc của ta liền ngừng bặt: "Sư tỷ, vì sao tỷ lại được ăn đùi gà?"
"Ngốc, không gọi là sư tỷ, nam nữ đều gọi là sư huynh", Hòa Liên vừa nói vừa nhét cái đùi gà vào tay ta: "Hơn nữa, chúng ta được phép ăn mặn."
Trong nháy mắt, một đám sư tỷ dường như đã tìm được cách dỗ dành ta.
"Đúng vậy, đúng vậy, làm tiểu đạo sĩ rất tốt, có thể ăn thịt, lớn lên còn có thể gả phu."
"Chuyện này không có gì, quan trọng nhất là, không muốn gả cũng có thể không gả."
"Trên núi có rất nhiều thứ hay ho, ngày mai sư huynh dẫn muội đi trèo hái hoa mai."
Nói đến hoa mai, ta lại òa khóc: "Di nương của muội, di nương muội chính là lúc trèo hái hoa mai bị ngã, mới xảy ra chuyện."
Ngay lập tức, một đám sư huynh liền xúm vào đánh sư huynh Hòa Liên vừa lỡ lời.
"Ấy! Ngươi xem ngươi kìa! Lại chọc nàng khóc rồi!"
"Vất vả lắm mới dỗ được nín."
Sư huynh Hòa Diệp nghiến răng: "Danh nhi, muội nói cho sư huynh biết, di nương của muội làm sao vậy?"
Ta nước mắt lưng tròng nhìn Hòa Liên: "Di nương, di nương chắc là c.h.ế.t rồi..."
Sư huynh Hòa Diệp đỡ ta dậy: "Ta đi cứu di nương của muội xuống, muội đừng khóc nữa."
Ta kinh ngạc đến quên cả khóc: "Có thể sao?"
Phụ thân ta đáng sợ như vậy, đại phu nhân hung dữ như vậy, những di nương kia xấu xa như vậy, có thể cứu được di nương ta sao?
Sư huynh Hòa Diệp chìm vào trầm tư.
Ta vừa nhìn thấy, lại khóc: "Quả nhiên là không được."
Sư huynh Hòa Diệp kiên quyết nói: "Muội hứa với ta, không khóc nữa, về sau đều ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ đi ngay."
Ta cố gắng hết sức kìm nén nước mắt: "Vâng ạ!"
Sư huynh Hòa Liên thúc giục: "Nhanh chân lên, huynh cưỡi con Thiên Lý Câu của ta mà đi!"
Trong tiếng thúc giục và trách mắng của một đám sư huynh, sư huynh Hòa Diệp vội vàng rời đi.
Mới qua ba ngày, sư huynh Hòa Liên đã dẫn ta xuống núi gặp di nương.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");