Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta từng nghe nói, sư phụ trước khi xuất gia là nhị tiểu thư của phủ Bình Nguyên hầu.
Vị nương nương mà lão phụ nhắc đến... chẳng phải là Hoàng hậu nương nương sao?
Nghĩ đến thiên tượng đêm qua, ta lập tức đẩy cửa xông vào.
"Sư phụ, con xin thay người vào cung!"
Sư phụ ta vốn xưa nay luôn lạnh lùng, nay trên mặt lại hiện lên vẻ kinh ngạc. Phía sau còn có một đám sư huynh cùng ta nghe lén, ai nấy đều sợ hãi đến c.h.ế.t đứng.
Ai ngờ sư phụ chẳng hề trách mắng ta. Người chỉ hỏi: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Ta ra sức gật đầu: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi ạ!"
Sư phụ bèn nói với lão phụ: "Đây là đồ đệ đắc ý nhất của ta - Hòa Kinh, bà hãy chăm sóc nàng cho tốt."
Lão phụ vội vàng dập đầu: "Vâng..."
Ai ngờ sư phụ lại dặn dò thêm một câu: "Xuống núi rồi cũng phải ngoan ngoãn đấy, thịt kho tàu, ba ngày mới được ăn một lần thôi."
Lão phụ: "..."
Ta vui mừng khấu đầu bái lạy sư phụ: "Sư phụ yên tâm, đồ nhi ghi nhớ lời người dạy bảo!"
Ta ngồi lên xe ngựa của hoàng cung đi xuống núi. Lão phụ kia tên là Lỗ ma ma, là nữ quan Phụng Nghi thân cận của Hoàng hậu họ Bùi.
Bà ấy nhìn ta từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy lo lắng.
Ta biết, ta tuổi còn nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắn, các sư huynh thường nói ta có vẻ đẹp yêu kiều, là mầm mống của họa thủy, nhưng lại sở hữu một đôi mắt trong veo thuần khiết.
Nhìn thế nào cũng không giống một người có thể làm nên việc lớn?
Lỗ ma ma dò hỏi: "Tiểu sư phụ, những năm qua người có từng xuống núi chưa?"
Ta ngây ngô nhìn bà ấy: "Chưa từng ạ."
Lỗ ma ma lộ rõ vẻ thất vọng, bà ấy cắn răng, lại hỏi: "Cuộc sống trong đạo quán có tốt không?"
Bà ấy nghĩ, nếu ở trong đạo quán ta từng bị rèn giũa, có lẽ đã trưởng thành hơn đôi chút.
Ta đáp: "Rất tốt ạ, các sư huynh đối xử với con rất tốt, luôn canh đúng giờ cho con ăn thịt kho tàu."
Lỗ ma ma ngẩn người: "Canh giờ?"
Ta bẻ ngón tay tính toán: "Vâng ạ, sư phụ nói ba ngày mới được ăn một lần, cứ đến ngày là các sư huynh lại đúng giờ mang đến cho con."
Nói xong, ta còn cười ngây ngô với bà ấy.
Lỗ ma ma như muốn ngã quỵ!
Bà ấy quyết định nói thẳng: "Tiểu sư phụ, chúng ta lần này vào cung chẳng khác nào bước vào hang cọp. Người xem, tuổi người còn nhỏ như vậy, lại chưa trải sự đời. Ta sợ làm hại người mất."
Ta ngây ngốc nhìn bà ấy: "Nhưng nếu con không đi, Hoàng hậu nương nương biết phải làm sao?"
Lỗ ma ma lo lắng đến phát khóc: "Tiểu sư phụ, tiên sư yêu quý người như vậy, người hãy đi cầu xin người được không? Lão nô, lão nô xin dập đầu người..."
Bà ấy khóc, ta cũng sợ hãi khóc theo, ôm chặt lấy bà ấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");