Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạnh Chu đấu tranh trong lòng một lúc lâu mới quay đầu đi, lúng túng nói: "Tướng... Tướng công, cái đó, trước tiên để cho nha hoàn vào đây làm lễ hoàn thành, ta sẽ..." Nàng không nghĩ ra từ thích hợp, nghẹn nín hồi lâu, lúc này mới đỏ bừng mặt buột miệng thốt ra: "Dù dao đêm còn dài, chúng ta có rất nhiều thời gian!"
Nói xong câu này nàng hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cái gì mà "còn rất nhiều thời gian"... hóa ra mình mong đợi Tần Kha dốc sức à!
Tần Kha không cười, ngược lại hơi thở không yên, không nói lời nào mà nắm cánh tay của Mạnh Chu, đẩy tay áo lên trên...
Mạnh Chu vừa trốn vừa la lên: "Tướng công, chỉ một lát nữa thôi, chàng cần gì phải vội vã như vậy, nếu để cho đám nha hoàn biết, thế nào cũng bị cười nhạo."
Tần Kha quả thực nổi giận, giọng nói u ám: "Nàng, người này, đầu toàn nghĩ chuyện gì vậy!"
Mạnh Chu sửng sốt: "Thiếp làm sao cơ?"
Hết ngơ lại ngẩn, nàng vẫn sống chết bảo vệ tay áo của mình không cho Tần Kha nhìn thấy dấu vết trên cánh tay phải. Mặc dù được chăm sóc vài ngày vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn lưu lại một vết sẹo sâu. Nàng định lúc động phòng tối nay sẽ bảo Tần Kha tắt hết đèn, đến lúc đó tối lửa tắt đèn, hắn không nhìn thấy sẽ không lo lắng quá mức.
Tần Kha chán nản một hồi, hắn buông tay ra, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nàng còn không biết ngượng mà hỏi làm sao ư? Trên đường gặp phải thích khách, một chuyện lớn như vậy sao nàng có thể một câu cũng không nói, còn bảo bọn hạ nhân giữ kín miệng! Trên người nàng có vết thương không? Những người áo đen kia là ai phái tới... Lẽ nào những chuyện này nàng định để thối ở trong bụng mình sao?"
Mạnh Chu không nhịn được cười: Hóa ra vừa rồi hắn muốn kiểm tra vết thương trên người mình, mình còn tưởng rằng...
Nàng cầu xin khoan dung mà vươn tay ôm lấy Tần Kha, thân mật vỗ vỗ vào phía sau lưng của hắn an ủi: "Không phải là ta không có chuyện gì sao? Ta không cho bọn hạ nhân nói là vì sợ phá hỏng ngày vui lớn của chúng ta. Hơn nữa ta cũng không có ý định gạt chàng, đang định chờ chàng tiếp đãi xong khách khứa sẽ nói cho chàng biết, ai ngờ chàng thần thông quảng đại nhanh như vậy đã phát hiện..." Nàng giống như buồn tủi mà thở dài một tiếng: "Sau này dù có chút chuyện bé xíu ta cũng sẽ nói ngọn ngành đầu đuôi với chàng, xem chàng có phiền không!"
Không ngờ Tần Kha nghiêm túc gật đầu: "Như vậy cũng rất tốt!"
Tần Kha kêu Mạnh Chu kể lại tình hình gặp phải đám người áo đen ở trên đường hết trong một lần, nghe nói Lục Bái "đúng lúc" chạy tới cho nên Mạnh Chu mới không bị chút thương tích nào, lúc này hắn mới yên tâm.
Mạnh Chu nhớ ra cái gì đó vội vàng đẩy hắn ra, nói: "Chàng mau ra ngoài tiếp chuyện đi, nếu để cho người ta phát hiện chàng chạy ra, chàng sẽ trở thành tâm điểm cho người ta."
Tần Kha cong môi cười qua loa: "Bọn họ sẽ chỉ nói Tần nhị công tử không có tửu lượng, bảo người khiêng về phòng rồi..."
Mạnh Chu không khỏi oán trách liếc hắn một cái: "Chỉ toàn lừa gạt người, chàng nói xem bây giờ chàng có chỗ nào có vẻ say rượu không...."
Vừa dứt lời Mạnh Chu chợt cảm thấy trên đỉnh đầu mình hơi lắc lư... khăn hỉ đột nhiên bị xốc lên, còn chưa kịp kêu lên Tần Kha đã che môi lại. Ngay lập tức giữ gáy của nàng để cho nàng không thể trốn.
Trong miệng Tần Kha mang theo ba phần mùi rượu bảy phần báđạo, không chút nào khách khí cạy mở hàm răng của Mạnh Chu, đầu lưỡi giống như tiến công vào phủ Hoàng Long phá tan cửa ải, dẫn dụđầu lưỡi Mạnh Chu cùng nhảy múa. Giữa lúc nước bọt trộn lẫn vào nhau, tay hắn đã trượt đến cái cổ của Mạnh Chu, vuốt vẻ chiếc xương quai xanh mềm mại.
Ngón tay hắn như có ma lực khiến Mạnh Chu không thể kiềm chế cả người bắt đầu run rẩy, tim càng đập dữ dội, hô hấp cũng dồn dập theo. Sức lực trên người dường như đều bị người ta hút đi, nhất thời xụi lơ không có sức.
Trước mắt nàng đã là một mảng mê loạn, ưm ưm mà không phát ra được một chữ hoàn chỉnh, mắt vô tình quét về phía cửa lại thấy bên ngoài nhốn nháo bóng người, chen chen đẩy đẩy giống nhưđang tranh nhau xem cảnh tượng náo nhiệt. Một lúc lâu sau mới hiểu được bọn họđang nhìn cái gì. Vì vậy mặt càng thêm đỏ tới tận mang tai, nàng nắm bàn tay xinh đẹp vỗ hai cái vào sau lưng Tần Kha, gắng sức đẩy hắn ra, ngón tay chỉ về phía cửa, nén giọng nói: "Đừng làm loạn, bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn trộm."
Tần Kha cắn một cái vào ngón tay của Mạnh Chu, cười xấu xa: "Bọn họ muốn xem cứ việc xem, hai phu thê chúng ta ở khuê phòng vui vẻ chẳng nhẽ lại phạm pháp hay sao?"
Mạnh Chu thừa dịp hắn buông mình ra, chỉ trong phút chốc thân thể khéo léo né ra một bước lớn, ngăn cách bởi cái bàn tròn, ủy khuất nhìn chằm chằm vào Tần Kha: "Ta vẫn đói bụng, nếu chàng không để cho đám nha hoàn đi vào, có tin là ta sẽ cắn chàng làm đồ nhắm không?!"
Hai tay Tần Kha chống trên giường, tháo đai lưng ra, y phục mở rộng lộ ra một mảng lớn da thịt. Đôi mắt hắn cong như lưỡi câu, vui vẻ thì thầm: "Được, nàng cứ việc tới cắn đi, ta nhất định sẽ không phản kháng mặc cho nàng lăng trì."
Lời nói yêu mị cùng động tác khiêu khích kia khiến Mạnh Chu nuốt một ngụm nước bọt lớn, cuối cùng xách váy cưới chạy tới, thoáng cái đẩy Tần Kha ngã xuống giường, ngăn chặn cả chân lẫn tay của Tần Kha, giả vờ nổi giận nói: "Đây chính là chàng nói, nếu lát nữa ta cắn đau chàng cũng không được phép phản kháng!"
Một bên khóe miệng Tần Kha nhếch lên, cười lộ ra ba phần tà khí: "Thân thể này, trái tim này của vi phu đều là của nương tử, nương tử muốn xử trí như thế nào thì xử trí theo thế đó."
Mạnh Chu không do dự nữa, gỡ áo của hắn ra. Chỉ nghe thấy Tần Kha ồn ào: "Hóa ra nương tử còn gấp hơn cả vi phu, thực sự là... tốt, rất tốt!" Dưới dâm uy của Mạnh Chu, hắn tạm thời đổi lại ẩn ý.
Chỉ thấy Mạnh Chu há miệng không chút nào khách khí cắn vào nụ hoa bên trái của Tần Kha, giống như trẻ con mút vú mẹ. Môi ướt dán vào ngực trái của hắn dấy lên cảm xúc mềm mại trơn trượt khiến cho trong đáy lòng của Tần Kha nổi lên hàng loạt xung động.
Bàn tay hắn dùng lực muốn xoay người ngăn chặn Mạnh Chu, nhưng dùng sức mới được một nửa lại bỏ qua: Đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa có chạy nhanh đi nữa cũng không đuổi kịp!
Hai người đang quấn quít si mê thì có tiếng gõ cửa truyền vào, người hầu đứng ở cửa cười nói: "Thiếu gia, Thiếu phu nhân, phải làm lễ hợp cẩn rồi ạ."
Tần Kha cúi đầu liếc mắt nhìn Mạnh Chu đã thấy nàng vô cùng bình thản nhả ra, xuống giường rồi vì bản thân đắp khăn hỉ lên ngồi ngay ngắn ở trên giường, một bộđoan trang hiền thục đâu có thể nhìn ra bộ dạng cuồng rã vừa rồi?
Tần Kha cũng chỉnh đốn y phục trên người, sau đó chân nam đá chân chiêu say sưa đi ra mở cửa, để cho hỉ nương và nha hoàn bước vào. Ánh mắt của hỉ nương nhìn lướt qua trên giường, thấy tấm khăn trắng kia không có gì cả lúc này mới gật đầu một cái với đám nha hoàn, tiếng cười huyên huyên náo náo.
Xốc khăn hỉ ra, uống rượu giao bôi sau đó để cho tân nương ăn sủi cảo. Cuối cùng hôn lễ cũng hoàn thành, Tần Kha lịch sự đưa hỉ nương ra ngoài, bên ngoài có khách khứa muốn tới náo loạn động phòng, Tần Kha cũng lấy lý do thân thể không khỏe để đẩy họ ra.
Đóng cửa lại, quay đầu ngắm nghía kỹ càng tân nương ngồi ở cạnh giường. Vừa rồi không phát hiện ra, trên đầu Mạnh Chu đội một vòng hoa nhỏ, giống như tiễn mình ra trận, không khỏi xúc động: Người phụ nữ này...
Nến đỏ chập chờn phản chiếu khuôn mặt của Mạnh Chu càng thêm hồng hào xinh đẹp, tóc mai kẻ hình ốc như núi xa như dòng suối uốn lượn quanh co. Lông mi màu xanh đen rủ xuống, đuôi mắt vẽ một khối màu đậm tối, giống như cánh bướm thỉnh thoảng vỗ cánh, khiến người ta nhìn vào trong lòng ngứa ngáy hận không thể một ngụm ngậm đôi mắt kia vào trong miệng.
Hai gò má trắng trẻo phơn phớt hồng dưới ánh nến đỏ càng thêm... ngon miệng? Tần Kha chỉ có thể nhớ tới từ gần như liên quan "ăn", hắn thầm cười nhạo: Ta quả nhiên là gấp gáp...
Mạnh Chu thấy hắn hồi lâu mà vẫn chưa động tĩnh gì, vì vậy ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn một cái, lại phát hiện ra hắn đang si ngốc nhìn mình hau háu, không khỏi nhếch miệng lên: "Vừa rồi còn lảm nhảm sao giờ không nói gì, không phải là sợ ta ăn chàng chứ?"
Có lẽ đã là nữ nhân được gả đi rồi, lời nói của nàng càng không biết ngượng ngùng.
Tần Kha híp mắt lại thành một đường thẳng, cười mà như không cười tới gần: "Nương tử đã dùng tới cách khích tướng, vậy tướng công ta cũng không thể quá ngại ngùng. Đến đây..."
Mạnh Chu thấy hắn vươn tay tưởng là hắn muốn mình nhào vào trong lòng, nghĩ ngợi: Mình và Tần Kha đã là phu thê rồi, vốn nên thân mật gần gũi một chút. Bởi vậy không chút do dự đứng dậy xách theo làn váy đi về phía Tần Kha.
Nhưng không ngờ nàng đang muốn ôm lấy Tần Kha thì chớp mắt một cái, Tần Kha bỗng xoay người lấy hai ly rượu trên bàn sau đó đưa tới, vừa cười vừa nói: "Chúng ta cùng uống một chén?"
Hắn nhìn hai cánh tay mở rộng của Mạnh Chu liền sửng sốt một giây sau đó phụt ra một tiếng cười lớn: "Nương tử, nàng quả nhiên còn nhiệt tình hơn, làm cho vi phu rất ngạc nhiên vui mừng."
Phản ứng được mình bị đùa giỡn, Mạnh Chu vội vàng xoay người nằm úp sấp lên giường, vùi mặt vào trong áo.
Tần Kha uống cạn hai ly rượu sau đó nằm xuống với Mạnh Chu đang ở trên giường, nhẹ nhàng lấy tay nâng mặt của nàng lên, mặt đối mặt, đôi mắt mang theo ý cười, cũng không nói gì, áp sát môi của mình tới, hôn lên môi Mạnh Chu sau đó đầu lưỡi chuyển rượu trong miệng mình vào miệng của Mạnh Chu. Cho đến khi cổ họng của nàng khẽ động nuốt rượu xuống Tần Kha mới thỏa mãn liếm một cái, cười hỏi: "Mùi vị thế nào?"
Lúc nói lời này Tần Kha cởi đai áo ra, tiện tay đem áo treo trên tấm bình phong, giữa lớp y phục màu trắng có thể nhìn thấy hình ảnh mờ nhạt của tiết khố. Hắn còn ra sức bắt chước dáng vẻ của nữ nhân xinh đẹp ở thanh lâu, phất tay áo về phía Mạnh Chu giống như đang cười hỏi: Tại sao khách quan còn chưa tới?
Mạnh Chu cười gập cả bụng, nàng vội vàng kêu lên: "Được rồi, được rồi, ta chọn chàng được chưa?"
Tần Kha lập tức thu lại vẻ đùa giỡn, nghiêm túc nói: "Được!"
Đang nói hắn đã nằm ở bên cạnh Mạnh Chu rồi, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Yên tâm giao mình cho ta, hử?"
Nói rồi hắn bắt đầu cởi nút hỉ phục trên người Mạnh Chu, đáng tiếc chiếc nút áo được làm phức tạp, hắn chiến đấu hăng hái hồi lâu vẫn không tìm được chỗ then chốt. Mạnh Chu cười trộm: "Để ta làm."
Đèn tắt, nến đỏ vẫn hiện lên ánh sáng yếu ớt như cũ, quần áo được cởi xong, hai người ôm hôn nhau thắm thiết. Ngọn lửa dục vọng của Tần Kha bị đèn nén lâu lắm rồi, hắn ôm thật chặt lấy Mạnh Chu, hôn lên từng tấc da thịt của nàng, tay chạm tới mục tiêu trên người nàng, da thịt non nớt mềm mại kia như càng mời gọi hắn hôn nồng nhiệt hơn. Dưới thân hắn đã thẳng đứng hiên ngang như cây giáo, gấp gáp muốn công thành chiếm đất. Hắn biết rõ nếu như tấn công ồ ạt, Mạnh Chu ắt sẽ rất đau đớn.
Hắn phải nhịn, chầm chậm theo kế hoạch.
Nhưng muốn ngăn cản cỗ xung động như ngàn vạn con ngựa lao nhanh thì dễ sao? Chỗ sưng tấy hiên ngang gần như rút hết toàn bộ sức lực của hắn, hắn chần chừ cọ xát xung quanh cửa huyệt của Mạnh Chu một chút. Tiếng rên rỉ đè nén của nàng khiến ngọn lửa trong ngực Tần Kha lại bùng lên cao, hừng hực bùng cháy như biển lửa tựa như muốn nuốt hết tinh thần và lý trí của hắn.
Hắn giãy dụa ở trong biển lửa, sau đó vươn thẳng lưng hiên ngang đâm vào mật huyệt. Đợi đến lúc hắn phát giác được Mạnh Chu đã kêu lên, trên trán đổ mồ hôi liên tục. Hắn giơ tay nhẹ nhàng xoa trán của Mạnh Chu, mặt mang theo vẻ xấu hổ.
Mạnh Chu cắn răng, nàng đã cảm giác được dưới thân mình ướt át, cảm nhận được thấm thía xé rách kia không ngừng ùn ùn vọt tới, nàng rất rõ đây là đối mặt của đêm đầu, kiếp trước cũng đã trải qua những thứ này cho nên nàng hiểu hơn, nỗi đau đớn bây giờ đã là kết quả mà Tần Kha hết sức kiềm chế... nỗi thống khổ của hắn so với mình không ít hơn là bao.
Nghĩ vậy Mạnh Chu thay đổi bày ra một nụ cười vui vẻ, cố gắng đưa phần eo cao lên để cho Tần Kha càng thêm dễ dàng tiến nhập vào trong cơ thể mình, nàng nhìn chăm chú vào mắt Tần Kha: "Từ nay về sau, từ nay về sau một lòng một dạ, mãi mãi không xa rời!"
Giọng nói của nàng không lớn nhưng trong đôi mắt hiện lên vẻ kiên định. Nàng dùng cách của mình cổ vũ Tần Kha, tối này nàng đã là người phụ nữ của hắn mà hắn cũng đã là người đàn ông của nàng.
Cảm thụ của đêm đầu tiên ban đầu là đau đớn kinh động, gần như muốn phá hủy gân cốt người ta, cắn nuốt linh hồn con người, hai phu thê chung lòng chung sức chịu đựng đau đớn đi qua là có thể hưởng thụ cao trào không gì sánh được, như làđược siêu thoát thành tiên vậy, tựa như dạo bước trên mây cùng nhau nắm tay đi đến thiên đường.
Tần Kha không do dự nữa, tăng nhanh luật động dưới thân. Mật huyệt rất chặt, mới chỉ chen vào được phân nửa đã bị gắt gao cắn nuốt, bên trong không ngừng chảy ra mật dịch thấm ướt vật hiên ngang của hắn, cũng làm cho chỗ kết hợp của hai người dịu đi không ít. Tần Kha ra sức cọ sát ngóc ngách trong mật huyệt của Mạnh Chu, vật nóng rực kia kích thích cảm xúc như có cơn sóng truyền đến, khiến cho hắn vô cùng sung sướng. Trước mắt dường như bày ra một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp sặc sỡ, hình ảnh bọn họ tay trong tay chạy nhảy tới đại dương mênh mông, xuyên qua bão táp và sóng dữ, mạo hiểm kích thích, khắc sâu vào trong lòng dấu vết kýức, vĩnh viễn không phai mờ.
Vẫn cảm thấy đau đớn như cũ nhưng lại giảm đi vài phần, một cảm giác kỳ diệu cũng ập tới, Mạnh Chu cảm nhận được Tần Kha đang luật động, hai người gần như rời đến một đất nước chỉ có hắn và nàng, hai người chặt chẽ gắn bó không thể tách rời. Chợt nàng cảm thấy vật hiên ngang của Tần Kha tiến thêm một chút, trong phút chốc cảm giác tê dại ầm ầm nổ tung, kêu nàng mạnh mẽ dùng sức. Trong miệng tràn ra tiếng ưm vừa như thống khổ lại vừa như hưởng thụ.
Tần Kha cảm thụ được biến hóa của nàng, vì vậy thử đem vật hiên ngang kia lần nữa chạm vào tiểu hạch ở trong cái hang sâu kia, quả nhiên Mạnh Chu lại run rẩy cả người lần nữa, loại hưng phấn và khát vọng này nói cho hắn biết, đó là điểm ngầm ở chỗ sâu nhất chỉ thuộc về Mạnh Chu và mình...
Chiếc mền gấm cuộn lên như sóng trào, rơi xuống dấu vết trắng đỏ dày đặc. Nến đỏ bùng lên cả phòng ấm áp, một câu cũng chưa từng nói, đêm hãy còn dài...