Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến căn phòng bệnh trên tầng hai như lần trước, vẫn là cô y tá lần trước đang chăm sóc cho bà cụ đang nằm trên giường. Nhưng có thêm một người nam bác sĩ ở bên cạnh.
“Bác sĩ Trường, ý tá Hương. Cám ơn hai người đã chăm sóc cho vợ tôi mấy năm qua. Bây giờ có vị thần y có thể chữa bệnh cho bà ấy. Mong hai người hỗ trợ vị thần y này giúp bà ấy mau khoẻ lại”. Ngô Lão hết sức cảm kích nói với hai người trước mặt.
“Là việc nên làm. Dù sao cứu người là thiên chức của thầy thuốc cho nên Ngô Lão không cần khách sáo. Đúng rồi! Vị thần y mà ông nói đâu, có thể giới thiệu trước với tôi một chút sao?”. Vị nam bác sĩ nói.
Ngô Lão cầm tay Đặng Lâm đến trước mặt vị nam bác sĩ nói: “Đây là Đặng Lâm. Cậu ta là vị thần y mà tôi vừa nói đó. Đừng nhìn cậu ấy nhỏ tuổi nhưng thật ra cậu ta rất lợi hại đó”. Sau đó ông nhìn Đặng Lâm nói: “Còn đây là bác sĩ Trường và y tá Hương sẽ hỗ trợ cậu giúp vợ tôi chữa bệnh”.
Vừa nhìn thấy Đặng Lâm thì vị bác sĩ hớ người. Bởi vì nó còn quá nhỏ tuổi, làm gì có vị thần y nào bấy nhiêu tuổi đâu. Vị bác sĩ Trường này lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Ngô Lão, có phải có sự nhầm lẫn nào ở đây không? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi... thần y? Làm sao có thể? Việc này liên quan đến mạng người nên không thể đem ra đùa được đâu Ngô Lão”.
“Bác sĩ Trường, việc này tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cho nên bác sĩ không cần bận tâm”. Ngô Lão đứng ra đảm bảo.
Vị bác sĩ Trường vẫn không đồng ý nói: “Đây là bệnh nhân của tôi, tuyệt đối không thể vì để cho một đứa bé chữa bệnh mà hại đến tính mạng bệnh nhân. Chuyện này tôi không thể chấp nhận. Huống hồ tháng sau là chúng tôi đã có thể tiến hành phẫu thuật đễ chữa trị cho vợ ông rồi. Tỷ lệ thành công bốn mươi phần trăm cũng là khá cao rồi”.
Lúc nãy mọi người cũng có người phụ họa vào: “Đúng rồi đó Ngô Lão, không nên nghe lời nói đùa của một đứa nhỏ mà hại chết vợ mình. Ông nên nghe lời bác sĩ Trường đi”.
“Câm miệng!” Ngô Lão quát lên. Sau đó ông nói tiếp: “Đặng Lâm, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể chữa khỏi cho vợ tôi”.
“Nếu như lúc trước không có Dưỡng Hồn Thảo thì khoảng bốn phần đi. Còn bây giờ thì con nắm chắc khoảng chín phần mười có thể cứu được bà ấy đi”. Đặng Lâm hờ hững đáp.
Nghe được lời này của nó, Ngô Lão cũng cảm thấy an tâm hơn. “Được vậy tôi giao vợ tôi cho cậu, mong cậu giúp vợ tôi mau chóng tỉnh lại”.
“Vậy tất cả mọi người ra ngoài đi. Có anh Tiến ở lại hỗ trợ tôi là được rồi”.
Sau đó, Ngô Lão liền dẫn những người ở đây ra ngoài. Bác sĩ Trường không muốn nhưng cũng bị bảo vệ của ông ta kéo ra bên ngoài. Những người đến đây đều là họ hàng và một vài người bạn của ông ta. Ai đến đây cũng muốn được nhìn thấy vị thần y mà ông ta nói ra tay cứu người. Nhưng mà Đặng Lâm thì nào muốn người khác nhìn thấy cách mình cứu chữa người khác. Nó rất muốn ẩn nhẫn vì không muốn bị đưa ra ngoài sang trong lúc này.
Sau đó, bên trong căn phòng chỉ còn lại Đặng Lâm và Lạc Tiến. Nó liền nói: “Anh ở một bên canh chừng hộ em, không được để ai tiến vào. Còn việc chữa trị thì một mình em cũng được rồi”.
Rồi nó liền bắt tay vào chữa trị cho bệnh nhân. Tất cả dụng cụ mà nó cần đều đã được chuẩn bị sẵn. Nó đem lò luyện đan ra, dung Dưỡng Hồn Thảo làm chủ dược và một số dược liệu nó chuẩn bị từ trước để luyện đan. Do chỉ luyện chế một lô cho nên có thể sử dụng linh lực hệ hoả của bản thân để luyện đan. Nhưng nếu luyện số lượng nhiều thì cách này không khả thi vào lúc này.
Sau mười phút, đan dược được luyện thành. Lô đan dược này chỉ có ba viên Hồi Hồn Đan.
Đem Hồi Hồn Đan, Trị Thương Đan Khí Huyết Đan mỗi loại một viên cho bà cụ ăn rồi đỡ bà ngồi dậy xếp bằng. Đặng Lâm bắt đầu giúp bà luyện hóa dược lực bên trong đan dược rồi sử dụng them thuật trị thương và chữa trị tâm thần giúp bà ổn định lại. Rồi nó tiếp dùng linh lực truyền vào bên trong cơ thể bà ta để giúp bà lấy ra bùa ngải ở bên trong cơ thể. Mặc dù bà cụ có tu vi Hoàng Cấp Trung Kì, nhưng mà đã quá lớn tuổi cho nên nó không dám một hơi đem Mộng Ám Triền Thân trục xuất ra bên ngoài mà chỉ cho lượng rất nhỏ và mảnh linh lực từ từ tiến vào. Nguồn linh lực dần dần tạo thành một phù văn màu trắng quét khắp cơ thể bà cụ rồi dần dần lôi đẩy Ám Mộng Triền Thân và cả những mầm bệnh khác ra ngoài. Cơ thể bà cụ như được thanh lọc đi một lần tất cả bệnh tật.
Sau hơn hai mươi phút thì cái thứ bùa ngải đen sì sì và hôi thối đó đã được kéo ra bên ngoài cơ thể của cụ bà. Sau đó nó bị Đặng Lâm dùng hỏa cầu thiêu đốt sạch sẽ.
Mặc dù bà cụ chưa tỉnh lại nhưng mà sắc mặt cũng trở nên tốt hơn, không còn xanh xám một màu u ám như ban đầu.
Mà lúc này ở đâu đó ở một vùng quê ở tỉnh Tây Ninh, một ông cụ gầy nhom đang ngồi bên trong nhà của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, miệng phun ra một ngụm máu đen. Tinh thần có chút sa sút nhưng ánh mắt thâm thúy nhìn về hướng của nhà của Ngô Lão.
Ông ta không ai khác chính là kẻ đã hạ bùa ngải Ám Mộng Triền Thân cho vợ của Ngô Lão. Sau khi trốn thoát sự vây bắt của Ngô Lão thì ông ta đã trốn chạy lên đây sống ẩn dật. Không ngờ hôm nay có người đã phá đi Ám Mộng Triền Thân của ông ta làm cho ông ta bị phản phệ mà bị thương.
Ông lão chùi đi vết máu, ngẩn đầu cười u ám nói: “Xem ra, ta đã ẩn dật quá lâu rồi. Phải nhanh chóng trị thương cho xong rồi trở về đó một phen vậy”.
Mà lúc này bên trong căn phòng ở tầng hai của căn nhà của Ngô Lão, bà cụ cũng đã bắt đầu tỉnh lại. Sau khi kiểm tra xong cho bà cụ để đảm bảo không còn gì đáng ngại nữa thì nó mới mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ở bên ngoài, đám người không ai rời đi mà vẫn đứng ngồi ở ngay trước hành lang từ nãy đến giờ. Vừa thấy Đặng Lâm mở cửa thì mọi người ồ ạt chạy đến. Ngô Lão đi đầu hỏi: “Thế nào Đặng Lâm, có thành công không cậu?”
“Ông an tâm, con đã cứu được vợ ông. Bà ấy đang dần tỉnh lại. Ông có thể đi vào nhìn bà ấy. Nhưng do vừa tỉnh lại nên tâm thần còn chưa ổn định cho nên mọi người không được gây ồn ào để bà cụ nghỉ ngơi”. Nó vừa nói xong thì mọi người đều xôn xao cả lên. Phải biết rằng bà cụ đã là người thực vật hôn mê được gần mười năm, vậy mà mới ba mươi phút đã bị một thằng bé chữa tốt rồi. Nói không ngạc nhiên mới đúng là nói dối.
Ngô Lão ngăn cản mọi người ồn ào nói: “Mọi người yên tĩnh một chút. Cám ơn mọi người đã lo lắng cho vợ tôi mà đến đây ngày hôm nay. Mọi người cùng tôi vào thăm bà ấy nhưng không được gây ồn ào, nếu không cũng đừng trách họ Ngô tôi trở mặt”. Ông nói có vẻ bình tĩnh nhưng mà cũng không giấu nổi kích động trong lòng.
Sau đó, mọi người cũng lần lượt tiến vào bên trong thăm bà cụ. Bên trong căn phòng, nhìn thấy vợ mình tỉnh lại, mặc dù gương mặt có chút chưa được tỉnh táo nhưng Ngô Lão không khỏi vui mừng. Nước mắt tràn xuống gương mặt đầy dấu vết thời gian của ông. Không một lời nói nào có thể thể hiện sự vui mừng của ông lúc này. Ông đi đến ôm bà vào lòng mà khóc òa lên như một đứa trẻ.
Đã gần mười năm đau khổ vì vợ mình, mười năm tìm đủ mọi cách nhưng không thể giúp gì được cho vợ mình, ông chỉ biết ôm vợ mà khóc mỗi buổi tối khi những cơn ác mộng liên tục hành hạ bà. Vô số lần ông đã muốn kết thúc đi sinh mạng của hai người để bà không phải chịu cảnh đau khổ giày vò này nữa. Nhưng mà ông vẫn muốn gặp lại vợ mình một lần nữa. Muốn nói với bà ông yêu bà và nhớ bà như thế nào. Và ngày hôm nay cái kì tích mà ông mong chờ cũng đã thành hiện thực. Chỉ là giây phút này ông không thể nói được lời nào, những lời ông muốn nói với bà nó bị nghẹn khuất từ trong cuống họng của ông không thể phát ra lời mà chỉ là tiếng khóc và những tiếng nấc vui mừng của ông.
Bà cụ vừa tỉnh lại cho nên chưa hiểu chuyện gì, gương mặt của bà còn đang bị những cơn ác mộng chi phối. Nhưng mà nhìn thấy ông, theo bản năng bà ôm lấy ông. Mặc dù gương mặt có chút cứng đờ, nhưng hai hàng nước mắt lại chảy dài xuống ướt cả giường.
Hai đứa cháu của ông bà cũng nước mắt giàn giụa, mặc dù không khóc ra thành tiếng vì sợ ảnh hưởng đến bà của mình nhưng mà nước mắt chảy xuống thì không thể nào dừng lại được. Từ lúc chúng nó còn rất nhỏ thì bà đã bị hôn mê cho đến bây giờ, nhiều lần chăm sóc bà thấy được sự đau khổ của bà làm cho chúng nó cũng vô cùng đau đớn. Hôm nay bà tỉnh lại rồi, hai đứa cảm thấy vô cùng vui mừng.
Hai người con của Ngô Lão là Ngô Hữu Thiên và Ngô Hữu Địa cũng run rẩy vui mừng, nước mắt rơi lả chã nhưng không dám khóc thành tiếng vì sợ làm ồn ảnh hưởng đến mẹ mình.
Hai đứa con dâu mặc dù tình cảm không sâu đậm nhưng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng ôm lấy chồng mình.
Người bạn thân lâu năm tên Phong của Ngô Lão cũng cảm động rươm rướm nước mắt đứng một bên nhẹ nhàng an ủi mọi người.
Bà cụ mới tỉnh dậy sau khi biết người cứu bà là Đặng Lâm liền liên tục mở miệng cám ơn nó. Mặc dù bà đã tỉnh lại nhưng do nhiều năm nằm yên trên giường cho nên phải hơn ba ngày sau bà mới có thể khôi phục hoàn toàn (Đấy là do Khí Huyết Đan của Đặng Lâm trợ giúp nếu không thì chắc phải tập vật lí tri liệu hơn cả tháng bà mới có thể đi lại bình thường được).
“Cám ơn mọi người. Nhưng mà bây giờ vợ tôi cần thời gian nghỉ ngơi cho nên mọi người phiền phức ra ngoài phòng khách chờ đợi. Hôm nay tôi sẽ mở tiệc tiếp đãi tất cả mọi người. Các con ra ngoài giúp ta tiếp đãi mọi người. Còn Đặng Lâm cậu ở lại tôi có việc cần nói với cậu”.Ngô Lão ra lệnh đuổi mọi người ra ngoài dùng tiệc.
Mà lúc này Đặng Lâm cũng liền nói: “Ngô Lão không cần khách khí. Đúng rồi, có thể làm phiền chị Yến ở lại một lúc sao?”
Sau đó mọi người cùng nhau làm việc của mình. Mặc dù không hiểu ra sao nhưng Bảo Yến vẫn ở lại bên trong căn phòng. Lạc Tiến thì đã nghe lời Đặng Lâm nên nhanh chóng cùng đoàn người ra ngoài phòng khách dùng tiệc.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại bốn người. Lúc này Ngô Lão mới nói: “Cám ơn cậu Đặng Lâm, không biết là cậu muốn lấy bao nhiêu thù lao chữa bệnh?”
“Lần này hỗ trợ chữa bệnh cho vợ ông coi như là trả ơn ông lần trước cho con mượn lò rèn nhà ông. Cho nên không cần thù lao gì nữa. Mà con để chị Yến ở lại là muốn nhờ chị ta một việc”. Đặng Lâm cũng nhanh chóng trả lời.
“Cậu muốn nhờ tôi làm việc gì? Chỉ cần không phạm pháp việc gì tôi cũng sẽ đáp ứng”. Bảo Yến nói rất chắc chắn. Cô là người có ăn có học cho nên không tin mấy chuyện ma quỷ, bùa ngải. Do đó lần trước đã mắng chửi Đặng Lâm khiến cho cô cảm thấy vô cùng có lỗi với nó. Mà bây giờ nó lại không tính toán với cô và thằng em họ của cô mà đến đây trợ giúp. Nói thế nào thì cô cũng phải báo đáp lại cho nó mới được.
Vợ chồng Ngô Lão cũng nhìn về Đặng Lâm chờ mong yêu cầu của nó. Cho dù Bảo Yến không đồng ý thì Ngô Lão cũng sẽ bắt cô ta đồng ý.
“Lúc trước có phải cô có mua một viên châu tương tự như vật này không?”. Nói xong nó lấy ra Thổ Linh Châu đưa đến trước mặt cô ta nói.
Vừa nhìn thấy vật này Bảo Yến liền nhận ra nó giống với vật mà cô đã mua lại trước đó từ một người trong đạo môn chuyên trộm mộ.
***Hết Chương***