Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xin Chào, Lý Hồng Xuân - Hàm Thanh
  3. Chương 2: Chương 2
Trước /22 Sau

Xin Chào, Lý Hồng Xuân - Hàm Thanh

Chương 2: Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà ấy làm bốn công việc một ngày, có lần làm đến ngất xỉu phải vào viện.

 

Ở cái tuổi đáng lẽ còn được làm nũng, bà ấy đã bị cuộc đời vùi dập, buộc phải trưởng thành một cách vụng về.

 

Gần hai mươi năm sau đó, bà ấy hiếm khi có những khoảnh khắc vô lo vô nghĩ như bây giờ.

 

Tôi hỏi: "Ngon không?"

 

Lý Xuân Hồng ngẩng mặt nhìn tôi, chóp mũi đỏ bừng vì lạnh.

 

Tôi kéo chặt khăn quàng cổ cho cô bé, bất lực nói: "Giữa trời đông còn đòi ăn kem, cẩn thận đau bụng đấy."

 

Lý Xuân Hồng húp một miếng kem thật to như để phản đối, rồi lườm tôi một cái.

 

"Sao chị lắm lời y như mẹ tôi thế?"

 

Giống mẹ…

 

Tôi sững người.

 

Trong lòng bỗng trào lên một cảm giác kỳ lạ.

 

Linh cảm mách bảo, tôi chợt hiểu ra ý nghĩa của chuyến đi này…

 

Tôi phải nuôi lại Lý Xuân Hồng một lần nữa.

 

Giống như cách bà ấy đã từng nuôi tôi.

 

Thế là tôi đưa tay ra.

 

Lý Xuân Hồng lập tức ôm chặt túi áo, nhảy dựng lên: "Lúc mua chị đâu có nói là phải trả tiền?!"

 

Tôi rút từ túi áo đồng phục của cô bé ra một tờ tiền giấy nhàu nát mệnh giá một hào.

 

Vẫy tờ tiền trước mặt cô bé, tôi cười: "Phí bảo kê. Từ hôm nay, tôi lo cho em."

 

3

 

Tôi là một thanh niên có tinh thần giữ chữ tín.

 

Vậy nên, đám nhóc du côn bắt nạt Lý Xuân Hồng hồi sáng giờ đây nằm la liệt trước mặt cô nhóc, vừa ôm mình vừa kêu oai oái xin tha.

 

Hồi tôi còn nhỏ, Lý Xuân Hồng đã dẫn tôi đi học tán thủ. Tôi cũng có chút chí khí, từ chức vô địch cấp quận leo thẳng đến quán quân cấp tỉnh.

 

Bà ấy bảo tôi phải dùng nắm đ.ấ.m để bảo vệ chính mình. Nhưng không ngờ, người đầu tiên tôi bảo vệ lại là bà ấy .

 

Tôi quay lại, nhìn Lý Xuân Hồng đang núp sau lưng tôi, làm bộ hung hăng mà le lưỡi ra vẻ tinh quái, liền đắc ý nở nụ cười.

 

"Sao hả, tôi nói được làm được nhé?"

 

Cô nhóc bặm môi, trong mắt lấp lánh hai phần sùng bái.

 

"Lâm Hoa, chị thật đỉnh!"

 

Tôi bĩu môi, nắm lấy tay cô bé đang giơ ngón cái lên, kéo về nhà.

 

Hoàng hôn kéo dài bóng hai chúng tôi.

 

Phía xa, ống khói khổng lồ của nhà máy nhả ra từng cuộn khói đen, bên cạnh là cánh đồng phủ đầy tuyết, mái hiên thấp lè tè đọng từng dải băng dài.

 

Tôi cao nên thỉnh thoảng phải cúi xuống, còn Lý Xuân Hồng thì không, con bé ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu như một con ngựa non vui vẻ, lon ton theo sau tôi.

 

Chúng tôi cứ thế, một trước một sau mà đi.

 

Giống như năm đó, Lý Xuân Hồng đi đón tôi tan học.

 

Cô nhóc Lý Xuân Hồng rõ ràng đang phấn khích vì có thêm một người bạn mới, một cô chị họ bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời mình.

 

Cô nhóc cứ nhảy nhót không yên sau lưng tôi.

 

"Lâm Hoa, chị ngầu quá! Một hơi hạ đo ván năm thằng con trai luôn!"

 

Cô nhóc càng nói càng kích động, bắt chước tôi ra đòn với không khí, suýt chút nữa trượt chân vì băng dưới đất.

 

Đối với sự ngưỡng mộ bất ngờ này, tôi thấy rất thích thú.

 

Từ bé đến lớn, Lý Xuân Hồng chưa từng sùng bái tôi, chỉ có tôi ngưỡng mộ bà ấy mà thôi.

 

Bà ấy biết thông cống, sửa bóng đèn, trả giá giỏi như thần.

 

Năm tôi năm tuổi, bà ấy tặng tôi một con ch.ó gỗ điêu khắc, sống động như thật.

 

Bấy nhiêu cũng đủ thấy bà ấy khéo léo đến mức nào.

 

Trong đời tôi, Lý Xuân Hồng chính là một siêu anh hùng.

 

Nhưng giờ phút này, tôi cũng trở thành siêu anh hùng của bà.

 

Chỉ vì tôi đã thay bà ấy dạy dỗ mấy tên nhóc con.

 

Tôi cười mà không nói, làm bộ cao thâm khó lường, cứ thế tận hưởng màn tán dương của cô bé Lý Xuân Hồng.

 

Cô bé vẫn còn hứng thú lắm, không ngừng đuổi theo tôi hỏi đủ thứ.

 

Hỏi tôi bái sư ở đâu, hỏi tôi có phải đại hiệp giang hồ không.

 

Toàn những chuyện hoang đường, nhưng lại hào hứng vô cùng.

 

Một lúc sau, tiếng ríu rít phía sau dần im bặt.

 

Bỗng… "tách" một tiếng.

 

Tôi cảnh giác ngoảnh lại, thấy Lý Xuân Hồng không biết từ khi nào đã ngậm một điếu thuốc trên môi.

 

Tôi giận đến mức muốn bốc hỏa.

 

Cây non không uốn sao thẳng được, tôi lập tức ra tay dập tắt điếu thuốc.

 

"Không được hút thuốc! Con gái con đứa, hút thuốc còn ra thể thống gì?!"

 

Nhưng cô bé không hề giận, trái lại còn cười toe toét: "Lâm Hoa, chị cứ như một bà mẹ ấy nhỉ. Giá mà mẹ tôi cũng quản tôi thì tốt rồi…"

 

Giọng cô bé nhỏ đến mức tôi không chắc mình có nghe nhầm không.

 

Bà ngoại ư?

 

Lý Xuân Hồng chưa từng kể với tôi về mẹ của bà ấy.

 

Nhưng chuyện đó không quan trọng. Quan trọng là phải bắt bà ấy cai thuốc ngay lập tức.

 

Hình ảnh Lý Xuân Hồng giai đoạn cuối của bệnh ung thư phổi, gầy đến mức chẳng còn ra hình hài, chợt lóe lên trong đầu tôi.

 

Tim tôi chùng xuống.

 

Lý Xuân Hồng vẫy vẫy tay trước mặt tôi: "Nghĩ gì mà thừ người ra vậy?"

 

Tôi lập tức kéo tai cô bé: "Đang nghĩ xem nên xử lý cô nhóc nổi loạn này thế nào đây!"

 

Tôi cũng từng trải qua tuổi này, biết rõ không thể dùng đòn roi hay trách mắng, nếu không sẽ phản tác dụng.

 

Vậy nên tôi kiên nhẫn hỏi: "Lý Xuân Hồng, em nói xem, sao em lại hút thuốc?"

 

Chuyện này, trước đây tôi cũng từng hỏi bà.

 

Lúc đó, Lý Xuân Hồng uốn tóc xoăn lọn to, trang điểm mắt khói, đang soi gương chải mascara.

 

Nghe tôi hỏi, bà nhoẻn miệng cười đầy quyến rũ.

 

"Thế giới của người lớn, con không hiểu đâu."

 

Thế thì, thế giới của người chưa trưởng thành tôi phải hiểu chứ nhỉ?

 

Tôi khoanh tay, chờ một câu trả lời thẳng thắn từ cô bé.

 

Là tò mò? Hay chỉ đơn giản là đua đòi?

 

Nhưng câu trả lời lại nằm ngoài dự đoán.

 

Cô bé cười nhạt, thản nhiên nói: "Nếu không trông có vẻ hư hỏng một chút, bọn họ sẽ bắt nạt chị đấy."

 

Tôi lập tức nghiêm túc: "Có ai bắt nạt em à?"

 

Lý Xuân Hồng nghĩ một lúc, nghiêng đầu: "Không tính là bắt nạt."

 

Tôi nhìn chằm chằm vào cô bé, như thể muốn tìm ra điều gì đó từ biểu cảm trên gương mặt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Kiếm Chủng

Copyright © 2022 - MTruyện.net