Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xin Chào, Lý Hồng Xuân - Hàm Thanh
  3. Chương 21: Chương 21
Trước /22 Sau

Xin Chào, Lý Hồng Xuân - Hàm Thanh

Chương 21: Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thật kỳ lạ.

 

Hóa ra, ngoài huyết thống, thứ này cũng có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

 

Trong bóng tối, Lý Xuân Hồng đột nhiên nắm lấy tay tôi.

 

Ngay lập tức, cô bé thay đổi giọng điệu, giọng nói trở nên dịu dàng.

 

"Nhưng nghĩ lại, nếu em có con gái, em nhất định không muốn con bé từ bỏ sự tồn tại của mình để đổi lấy hạnh phúc của em."

 

"Có thể sự tồn tại của con bé chính là hạnh phúc của em."

 

Tôi mơ hồ nghe cô bé nói, cảm giác như có điều gì đó không đúng, nhưng tôi không thể suy nghĩ được, đầu óc dần dần chìm vào bóng tối.

 

Gương mặt Lý Xuân Hồng lại gần hơn, cô bé đỡ tôi lên và đặt tôi vào chăn, đắp chăn kín cho tôi.

 

Cảm giác ấm áp quen thuộc khiến tôi cảm thấy rất an tâm, tôi cuộn mình lại trong tư thế của một đứa trẻ trong bụng mẹ, thoải mái rên rỉ vài tiếng.

 

"Mẹ."

 

Lý Xuân Hồng bỗng nhiên khựng lại.

 

"Ơi."

 

Tầm nhìn của tôi dần mờ đi, cuối cùng tôi chìm vào giấc ngủ.

 

Giây phút trước khi bóng tối nuốt chửng, tôi thấy cốc thủy tinh trên đầu giường, phản chiếu ánh sáng như ngọc dưới ánh trăng.

 

17

 

Tôi tỉnh dậy bởi ánh nắng chiếu vào.

 

Tôi ngây người nhìn trần nhà, mãi một lúc sau tôi mới nhận ra, hình như đây không phải là phòng của mình.

 

Đây là phòng của Lý Xuân Hồng!

 

Lập tức, những cảnh tượng tối qua ùa về trong đầu tôi như một trận lũ.

 

Lý Xuân Hồng im lặng bất thường, những lời khuyên đột ngột và cuối cùng là câu trả lời đó.

 

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy lạnh trong lòng, tôi quay đầu và cầm lấy cốc thủy tinh trên đầu giường.

 

Nước bên trong đục ngầu.

 

Quả nhiên, đã bị người ta bỏ thuốc an thần vào!

 

Cả cơ thể tôi đau nhức, tôi cuối cùng cũng tìm thấy một bức thư trên bàn học của cô bé.

 

Chữ viết xiêu vẹo, không có chữ ký.

 

Nhưng tôi lập tức đoán ra đây là ai viết, Trần Chí.

 

Trên thư chỉ có một câu đơn giản: "Chiều mai một giờ, gặp tại ga tàu."

 

Họ... định bỏ trốn?!

 

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, 12 giờ 50.

 

Không kịp chuẩn bị, tôi lao ra khỏi cửa.

 

Ga tàu đông đúc, tôi tìm đường tắt chạy thẳng ra sân ga.

 

Mọi người qua lại ồn ào, tôi đi qua từng gương mặt lạ lẫm, nhưng không thể tìm thấy khuôn mặt mà tôi mong muốn nhất.

 

Tôi không tìm thấy Lý Xuân Hồng.

 

Từ xa vọng lại tiếng còi tàu, dài và xa vắng.

 

Tôi quay đầu lại, gió lớn thổi bay tà áo. Trong khoảnh khắc, tôi cuối cùng cũng bắt gặp được bóng dáng của cô bé.

 

Cô bé đang trên tàu!

 

Tôi lao ra ngoài, đôi chân không còn cảm giác, cứ thế chạy theo tàu, tàu nhanh quá, tôi dù có đuổi thế nào cũng không thể đuổi kịp.

 

Chỉ có thể nhìn Lý Xuân Hồng dần dần rời xa tôi.

 

Nước mắt theo khóe mắt bay ngược lại, tôi hét lớn về phía cô bé.

 

"Lý Xuân Hồng, đừng bỏ rơi tôi!"

 

Tôi tưởng cô bé không nghe thấy, cho dù nghe thấy thì cũng sẽ không quan tâm tôi.

 

Nhưng thật bất ngờ, một cái đầu nhỏ ló ra từ cửa sổ.

 

Lý Xuân Hồng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và sáng lạn.

 

Cô bé cũng hét lớn về phía tôi: "Em không bỏ rơi chị đâu!"

 

"Em đi gặp chị mà..."

 

Cô bé sẽ đi gặp tôi...

 

Không gian xung quanh dường như ngừng lại, trong lòng tôi vang lên một tiếng nổ lớn, bỗng nhiên mọi thứ sáng ra.

 

Tôi dừng lại, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại, không thể thốt lên lời.

 

Cho đến khi tàu biến mất khỏi tầm mắt, tôi chỉ có thể thì thầm.

 

"Ngốc quá."

 

Bước chân tôi chậm lại, đột nhiên tim tôi đau nhói, tai ù đi.

 

Giống như có một bàn tay vô hình tách rời linh hồn tôi khỏi cơ thể.

 

Trái đất quay cuồng và biến thành một vùng đất trắng hoang vắng, thời gian dường như co lại thành một dòng sông vô tận.

 

Dòng sông ấy trôi đi, rồi lại quay ngược về, như bị kéo vào một đoạn đường tua nhanh.

 

Tôi cảm thấy sự sống đang trôi đi trong từng hơi thở, cơ thể dần tan biến thành bụi.

 

Trong khoảnh khắc biến mất.

 

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ.

 

"Người nhà bệnh nhân ký tên! Người nhà bệnh nhân?"

 

Mùi thuốc khử trùng tràn ngập mũi, tôi từ từ mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh.

 

Các giác quan như được phóng đại, tiếng ồn ào như muốn xé toạc đầu tôi.

 

Đèn hành lang chập chờn, mọi người đi vội vàng, nhưng hành động và sắc mặt lại như bị ngừng lại, từng chút từng chút một, giống như đang ở trong một bộ phim nghệ thuật của Vương Gia Vệ.

 

Tôi lắc đầu một cái.

 

Tôi đang ở đâu... quay lại rồi sao?

 

Đồng hồ điện tử trong hành lang bệnh viện chỉ giờ là năm 2025.

 

"Người nhà bệnh nhân, đến ký tên."

 

Cô y tá cầm báo cáo, vỗ vai tôi một cái.

 

Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, nhận lấy giấy bút.

 

Cử chỉ này thật quen thuộc, như thể đã xảy ra từ lâu lắm rồi.

 

Tay cầm tờ giấy, hơi run lên.

 

Đó là một tờ giấy thông báo tử vong.

 

Trên đó viết: Lý Xuân Hồng... ung thư phổi giai đoạn cuối, suy hô hấp.

 

Tôi bất giác cười.

 

Trời ơi, ông trời thật biết cách trêu đùa, cái cảm giác mất người thân này lại để tôi phải trải qua hai lần.

 

Tôi đứng dậy, nhìn xung quanh một cách mơ màng, đột nhiên trước mắt tôi tối đen như mực.

 

Vũ trụ như xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ, cuốn tôi vào bên trong.

 

Trong cơn lốc ấy, tôi nhìn xuống mọi thứ.

 

Người mẹ già đang cầu nguyện trước tường, người đàn ông ngoài phòng sinh đang chơi game chán nản, cô gái trẻ trong ICU bị thông báo tử vong, trong khi tiếng khóc của một đứa trẻ vang lên, rung chuyển cả đất trời.

 

Muôn hình vạn trạng, mỗi người mỗi vẻ. Nhưng chẳng ai để ý rằng ở đây có một người vừa mới mất đi người mẹ của mình.

 

Tôi ổn định lại hơi thở, lần nữa ký tên vào tờ thông báo tử vong của Lý Xuân Hồng.

 

Lý-Niệm-Từ.

 

Cái tên khó viết nhất trong cuộc đời con người chính là tên của chính mình.

 

Ba chữ này, như mang theo trọng lượng nghìn cân.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Pháp Tháp

Copyright © 2022 - MTruyện.net