Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xin Chào, Lý Hồng Xuân - Hàm Thanh
  3. Chương 8: Chương 8
Trước /22 Sau

Xin Chào, Lý Hồng Xuân - Hàm Thanh

Chương 8: Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thích Đầu cùng em gái mở một quán nướng nhỏ ở quê.

 

Sau khi bà mất, Sơn Kê kiên trì học lại ba năm, cuối cùng thi đỗ vào trường đại học y.

 

Còn Đại Long, vẫn ngốc nghếch nuôi chó mèo cả đời, đến tận già vẫn không cưới được vợ.

 

Nhưng hiện tại, bọn họ vẫn hoàn toàn chẳng hay biết gì về số phận tương lai của mình, chỉ mải miết tranh giành từng miếng thịt cừu đã sôi rục trong nồi lẩu nghi ngút khói.

 

Lý Xuân Hồng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc nhìn những lát thịt chìm nổi trong chiếc nồi đồng nhỏ.

 

Tôi khẽ hỏi: "Còn em thì sao?"

 

Lý Xuân Hồng không đáp, chỉ lặng lẽ nở nụ cười.

 

Hôm đó, phòng khách quá ồn ào.

 

Tiếng cười ngả nghiêng của Chu Đại Mễ.

 

Tiếng Sơn Kê reo hò sung sướng khi tìm được đồng xu trong bánh sủi cảo.

 

Tiếng tivi phát lại chương trình đêm giao thừa.

 

Tiếng pháo nổ vang trời ngoài cửa sổ.

 

Và cả tiếng nước lẩu sôi sùng sục, hòa lẫn vào nhau.

 

Đến mức tôi không nghe thấy tiếng động nhỏ xíu như muỗi vo ve của Lý Xuân Hồng.

 

Cô bé nói rằng, cô bé muốn tôi có một cuộc sống tốt đẹp.

 

9

 

Đông qua xuân tới, chớp mắt đã hai năm trôi qua.

 

Lý Xuân Hồng thuận lợi thi đỗ vào lớp trọng điểm của trường Nhất Trung trong huyện.

 

Không nằm ngoài dự đoán. Cô bé hất cao cái đầu nhỏ, đắc ý nói:

 

"Em đứng trong top ba mươi toàn huyện, nhà trường bảo sẽ giảm một nửa học phí."

 

Lý Xuân Hồng vỗ mạnh lên vai tôi, cười ha hả: "Lâm Hoa, chị có thể bớt vất vả rồi!"

 

Hừm. Cái con nhóc này, cũng biết suy nghĩ phết nhỉ.

 

Tôi không nói gì, chỉ gắp phần lòng đỏ trứng trong bát mình bỏ vào bát của cô bé.

 

Lên cấp ba rồi, phải ăn uống đầy đủ dinh dưỡng hơn mới được.

 

Tôi còn đang nghĩ xem có nên nhờ người lên thành phố mua ít đồ bổ hay không, thì dưới lầu bỗng có một vị khách không mời mà đến.

 

"Xuân Hồng?! Lý Xuân Hồng!"

 

Là cha của Lý Xuân Hồng, Lý Quốc Lập.

 

Tôi ghé sát cửa sổ nhìn xuống, thấy người đàn ông ôm một con búp bê to đùng, đứng dưới lầu nhà tôi gọi lớn.

 

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, cả người Lý Xuân Hồng bỗng cứng đờ.

 

Cô bé nắm chặt cán chổi, vội vã chạy xuống dưới.

 

"Lý Quốc Lập, ông đến làm gì?!"

 

Lý Xuân Hồng giơ cây chổi lên đầy cảnh giác, như thể chuẩn bị xông vào đánh nhau.

 

Người đàn ông tháo kính râm xuống, bộ vest trên người nhăn nhúm, chắc là do ngồi tàu hỏa suốt một chặng đường dài.

 

Thấy vậy, ông ta chỉ cười khẽ: "Con gái lớn của cha, cha đến chúc mừng con đỗ Nhất Trung đây. Tặng con một món quà."

 

Lý Quốc Lập đưa con búp bê ra.

 

Nó mặc một chiếc váy công chúa giống hệt hàng loạt những con búp bê khác, hàng mi dài khẽ cụp xuống khi bị tác động bởi chuyển động.

 

Lý Xuân Hồng cũng rũ mắt xuống, động tác y hệt con búp bê đó, im lặng nhìn mặt đất.

 

Cô bé không hề thích búp bê.

 

Món quà này quá hời hợt.

 

Để chúc mừng cô bé thi đỗ cấp ba, tôi tặng một chiếc bút máy Hero.

 

Sơn Kê làm một chiếc chuông gió từ vỏ sò, treo bên cửa sổ phòng khách.

 

Đại Long mang đến một con mèo con, đặt tên là Tiểu Long.

 

Thích Đầu sợ Lý Xuân Hồng bị bắt nạt, nên tự tay làm một con d.a.o nhỏ, giờ đang được đặt trong phòng khách để gọt táo.

 

Chu Đại Mễ thì nhờ bố mang về từ Quảng Châu một đôi bốt nhỏ bằng da cừu, Lý Xuân Hồng rất thích.

 

Những ngày đầu khi tôi mới cho cô bé tiền tiêu vặt, cô bé đã mua rất nhiều búp bê cho mình.

 

Cô bé nói rằng, lúc nhỏ chơi đồ hàng, những đứa trẻ khác đều có búp bê do cha mẹ tặng, chỉ riêng cô bé không có, nên chẳng ai chịu chơi cùng.

 

Tôi cứ tưởng cô bé sẽ phát cuồng mua búp bê cho đến khi chất đầy cả căn phòng, nhưng không, cô bé chỉ mua ba bốn con rồi dừng lại.

 

Đối diện với một căn phòng đầy ắp những con búp bê sản xuất hàng loạt, có lẽ cô bé Lý Xuân Hồng bảy tám tuổi sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng Lý Xuân Hồng mười bốn tuổi thì chỉ thấy nhàm chán.

 

Cô bé đã qua cái độ tuổi đó rồi.

 

Mà niềm vui thì không chờ ai cả.

 

Bây giờ, con búp bê đã "hết hạn sử dụng", chiếc váy trên người nó cũng vậy, trở thành một món quà "quá đát".

 

Nụ cười cứng ngắc nhắc nhở cô bé rằng, tình yêu thương muộn màng của người cha này cũng đã hết hạn từ lâu.

 

Lý Quốc Lập tặc lưỡi: "Không thích à?"

 

Nếu là ngày trước, khi còn khát khao tình thương của cha mẹ, có lẽ Lý Xuân Hồng sẽ nói dối một chút.

 

Nhưng bây giờ thì không cần nữa.

 

Tình yêu mà cô bé nhận được từ tôi và những người bạn đã nhiều hơn thế rất nhiều.

 

Tôi từng dạy cô bé, có gì thì cứ nói thẳng, không cần che giấu cảm xúc của mình.

 

Vậy nên, Lý Xuân Hồng nhìn thẳng vào mắt ông ta, thẳng thắn trả lời: "Đúng, tôi không thích."

 

Người đàn ông xấu hổ rụt tay lại, cuối cùng cũng lộ nguyên hình:

 

"Xuân Hồng à, lần này cha đến là muốn hỏi con có muốn chuyển đến sống với cha không?"

 

"Ồ?" Lý Xuân Hồng nhếch môi, nụ cười mang theo sự chế giễu, "Không cần ở bên Tống Linh đi Hải Nam nữa sao?"

 

Cô bé ghé sát vào, nảy ra một chút ác ý: "Hay là, bà ta làm tiểu tam vẫn chưa đủ, lại đi quyến rũ một gã đàn ông có vợ khác rồi?"

 

"Ồ chà, Lý Quốc Lập, ông cũng thất bại quá nhỉ?"

 

Sự xấu hổ và tức giận lóe lên trên khuôn mặt Lý Quốc Lập, nắm đ.ấ.m của ông ta lập tức giáng mạnh xuống mặt Lý Xuân Hồng.

 

Tôi lao tới, cố gắng chắn trước cô bé. Nhưng đã muộn.

 

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt Lý Xuân Hồng sưng phồng lên.

 

Đối diện với bạo lực đột ngột ập đến, cô bé chỉ tê dại dùng đầu lưỡi chạm vào bên má bị đánh.

 

Ở huyện nhỏ này chẳng có mấy chuyện mới mẻ, hai cuộc hôn nhân thất bại của Lý Quốc Lập sớm đã lan truyền khắp vòng tròn quen biết.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Toàn Dân Thần Chích: Lĩnh Chủ Chinh Chiến

Copyright © 2022 - MTruyện.net