Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngu Điềm nhận ra Ngôn Minh đang trêu đùa cô, tức giận đến mức không thèm để ý tới anh.
Tuy nhiên chuyên đề phổ cập y học khoa mắt vẫn cần phải được thực hiện, cô giận mà không dám nói, chỉ trừng hai mắt nhìn Ngôn Minh, sau đó quay lại vấn đề xác định nội dung video phổ cập khoa học.
Rất nhanh, sau khi xác định nội dung kỳ tiếp theo phổ cập khoa học là cơ sở phẫu thuật thẩm mỹ phi chính quy tiêm axit hyaluronic có thể dẫn tới mù lòa, Ngu Điềm bắt đầu báo cáo “thành quả” mai mối cho Nhậm Nhã Lệ và Tưởng Ngọc Minh: “Bác sĩ Tưởng và Nhậm Nhã Lệ đã gặp mặt rồi, Nhậm Nhã Lệ có ấn tượng rất tốt với bác sĩ Tưởng, rất có thiện cảm, chỉ cần bác sĩ Tưởng cũng cảm thấy không tồi, nghiêm túc theo đuổi thì em nghĩ sẽ có kịch hay để xem! Bác sĩ Tưởng đồng ý giúp em quay năm kỳ phổ cập khoa học, cùng với Nhậm Nhã Lệ tiếp xúc năm kỳ, nói không chừng liền thành đôi!”
“Năm kỳ có thể thành rồi?”
Ngu Điềm nghi hoặc nhìn về phía Ngôn Minh.
Nét mặt Ngôn Minh rất đứng đắn, anh tự nhiên nói: “Tôi chỉ là quan tâm bạn bè, dù sao thì Ngọc Minh khá chất phác và bị động, cũng không biết theo đuổi con gái, năm kỳ có vẻ không đủ.”
Thì ra là vậy!
Ngu Điềm nghiêm túc giải thích nói: “Năm kỳ nếu vẫn không được vậy có khả năng là bọn họ không hợp rồi, cố gắng thêm nữa cũng không có tác dụng. Nếu hai bên nam nữ tiếp xúc nhiều lần, làm việc cùng nhau nhưng không thể khơi dậy bầu không khí ái muội rồi phát triển thêm một bước, thì chắc chắn là có ít nhất một bên không có cảm giác. Như vậy cũng không cần phải miễn cưỡng, làm bạn bè cũng được.”
“Chủ yếu là liên tiếp làm năm video, ngoại trừ công việc ra thì còn tiếp xúc xã giao, ví dụ như cùng nhau đi xem phim, dạo phố, ăn cơm này. Năm kỳ video cũng không chỉ gặp mặt có năm lần là có thể thu phục, mà không ngừng tiếp xúc sau đó, chẳng lẽ còn không cọ xát ra lửa sao?”
Đối với suy nghĩ này, Ngôn Minh nâng mi mắt, giọng nhàn nhạt nói: “Ừ, cô nói cũng có lý.”
Anh uống một ngụm trà, cúi đầu lướt điện thoại, như có gì đó muốn nói, nhưng anh ngẩng đầu nhìn Ngu Điềm vài giây, lại chỉ mím môi.
Cái này làm cho Ngu Điềm thấy hơi hồi hộp, Ngôn Minh muốn nói gì?
Chẳng lẽ hứa tham gia năm kỳ video nhưng sau đó phát hiện khối lượng công việc không nhỏ nên bây giờ muốn đổi ý?
Suy nghĩ rõ ràng là một trong những phẩm chất đáng quý nhất của con người hiện đại, không khiến người khác cảm thấy lúng túng là biểu hiện của EQ cao.
Ngu Điềm quyết định không để Ngôn Minh cảm thấy khó làm người, cô tri kỷ nói trước: “Em biết anh rất bận, sau này nếu không có việc gì thật sự cần thiết, em sẽ không yêu cầu anh phải tới gặp em, có thể dùng Wechat, chuyển phát nhanh hay họp trực tuyến để xử lý mọi chuyện cũng được. Mặc dù phải làm liên tục năm kỳ nhưng sẽ không phải thường xuyên gặp mặt như Nhậm Nhã Lệ và bác sĩ Tưởng, anh có thể yên tâm.”
Nhưng dù đưa ra đảm bảo như vậy, Ngôn Minh nhìn qua có vẻ cũng không vui lắm, sắc mặt của anh trở nên hơi kỳ lạ.
Có lẽ là bị Ngu Điềm nói trúng tâm sự, cảm thấy bản thân đã đồng ý làm năm kỳ nhưng giờ lại thấy khó mà lui có chút thiếu đạo đức, nên Ngôn Minh đang xấu hổ, anh nhìn Ngu Điềm một cái, sau đó dời mắt đi tiếp tục ngắm cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
“Cũng không bận đến vậy.” Anh nhướn mi, lông mi dài cụp xuống đổ một bóng mờ hình quạt trên gương mặt trắng trẻo, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng nhẹ vuốt ve mặt ngoài của chén trà: “Tôi lại không có bạn gái, kết thúc công việc xong về nhà cũng không có việc gì làm, gần đây ở bệnh viện không đặc biệt bận.”
Ngu Điềm ngẩn người, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên ý tưởng: “Có phải anh cũng muốn nhờ em giới thiệu bạn gái không?”
Ngu Điềm cho rằng mình đã suy đoán rất hợp tình hợp lý rồi, nhưng Ngôn Minh có vẻ như thẹn quá hóa giận, nhanh chóng phản bác cô: “Không có chuyện này.”
Anh trừng mắt liếc Ngu Điềm: “Cô rất muốn yêu đương à? Sao lúc nào cũng có thể nghĩ tới loại chuyện này?”
Ngu Điềm rất muốn hô to oan uổng, nhưng đáng tiếc chính mình còn phải nhờ Ngôn Minh phối hợp làm video phổ cập khoa học nên chỉ có thể nén giận mà không dám nói, thừa lúc Ngôn Minh cúi đầu, trả thù trừng anh mấy cái.
Cô tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt, Ngôn Minh tuyệt đối không nhìn thấy được, nhưng gần như cùng lúc, giọng điệu lạnh buốt của Ngôn Minh vang lên.
“Trừng tôi làm cái gì? Bất mãn với tôi sao?”
“…………” Ngu Điềm không biết phải nói sao: “Anh không ngẩng đầu, sao biết được em vừa trừng anh?”
Ngôn Minh mặt mày vô cảm chỉ chỉ mặt bàn được lát đá cẩm thạch: “Có cần ôn tập lại một chút định luật phản xạ ánh sáng không?”
“…………” Ngu Điềm đương nhiên không thể thừa nhận, cô ngụy biện nói: “Em không có trừng, chỉ là vừa rồi mắt hơi ngứa nên mới chớp vài cái, chắc chắn không trừng anh…”
Đáng tiếc Ngôn Minh không mắc lừa, anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trùng hợp vậy à? Hôm nay không cần đăng ký, tôi trực tiếp khám giúp cô, mắt ngứa có thể là do viêm kết mạc.”
Ngu Điềm cũng biết Ngôn Minh hơn phân nửa chỉ đang nói đùa, nhưng cũng không biết sao cô lại không nhịn được muốn khiêu khích anh: “Vậy anh khám đi.”
Vừa nói, Ngu Điềm vừa tìm đường chết sát tới gần Ngôn Minh: “Khám kỹ giúp em.”
Lần này bọn họ hẹn gặp mặt trao đổi ở một quán cà phê nhỏ, rất nhỏ, khoảng cách một chiếc bàn tròn giữa hai người vốn đã hẹp, Ngu Điềm chỉ cần hơi nhích người về phía trước một chút là có thể cảm nhận được hơi thở của Ngôn Minh.
Lúc cô làm rất tập trung, không có ý gì khác, nhưng đến khi tới gần mới nhận ra động tác này quá mức thân mật.
Cô thấp hơn so với Ngôn Minh, mặc dù tới gần nhưng vẫn phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn vào mắt anh, động tác như vậy giống như đang chuẩn bị hôn.
Chỉ là không cam lòng cứ vậy mà rút lui.
Như kiểu cô đang vừa sợ vừa chột dạ trước Ngôn Minh.
Nội tâm Ngu Điềm khi đối diện với Ngôn Minh, không hiểu sao tim cứ luôn đập nhanh mang theo chút thấp thỏm, bất an, nhưng càng như vậy cô lại càng không cam tâm.
Dựa vào cái gì chứ.
Tuyệt đối không thể thua khí thế.
Trong thế giới động vật, khi gặp phải kẻ địch mạnh, phải dùng ánh mắt và khí thế làm cho đối phương kinh sợ, chưa cần đánh đã có thể dọa cho đối phương bỏ chạy mất dạng.
Ngu Điềm cho rằng Ngôn Minh sẽ thức thời quay mặt đi, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng Ngôn Minh hoàn toàn không phản ứng theo lẽ thường.
Anh không chỉ không né tránh Ngu Điềm mà ngược lại còn cúi đầu xuống gần hơn.
Trước khi Ngu Điềm kịp phản ứng, tay Ngôn Minh đã nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, nâng lên.
Ngu Điềm vừa chạm tới ánh mắt mang theo ý cười của Ngôn Minh, cô tức khắc liền hiểu.
Cái gì Ngôn Minh cũng đều biết hết, chút tâm tư nhỏ của Ngu Điềm có lẽ đã bị anh nhìn thấu, mới cố ý khiến cô khó xử như muốn cùng Ngu Điềm đối nghịch.
Ngón tay Ngôn Minh hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào mặt của Ngu Điềm, không có bất luận ý nghĩ gì khác, nhưng Ngu Điềm vẫn cảm thấy khoảng da thịt tiếp xúc kia như thể đang nóng lên, cô bắt đầu nghi ngờ mặt mình vì vậy mà xuất hiện màu đỏ khả nghi.
Ngôn Minh sao có thể xấu xa như vậy!
Mệt cho mình trước đây còn xem anh là thần tượng bạch nguyệt quang mà cung phụng!
Đây là một tên vô cùng xấu xa!
Quả nhiên, khóe môi Ngôn Minh mang theo ý cười chợt lóe lên rồi biến mất, dáng vẻ thong thả ung dung.
Anh đang đợi Ngu Điềm biết khó mà lui trước, nhưng Ngu Điềm biết vậy càng không.
Cô hung tợn trừng mắt nhìn Ngôn Minh.
Nhưng nhìn mãi lại nhìn mãi, Ngôn Minh sao vẫn còn chưa xong nữa, chẳng lẽ cứ tiếp tục ngẩng mặt như vậy?
Ngu Điềm không tin, nếu anh không buông tay thì đây chẳng phải là hành vi đùa giỡn con gái nhà lành?
Nhưng lúc Ngu Điềm còn đang chậm chạp làm công tác tâm lý cho mình, đợi Ngôn Minh bại trận trước thì anh lại rất tự nhiên lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ từ trong túi áo, sau đó trước ánh mặt kinh ngạc của Ngu Điềm, bình tĩnh bật đèn lên, chiếu vào mắt cô.
Trong phút chốc, mắt Ngu Điềm bị một chùm tia sáng rọi vào, cô theo bản năng muốn nhắm mắt lại nhưng bị Ngôn Minh giữ chặt cằm khiến cô hết đường để lui, anh dùng hai ngón tay hơi vuốt nhẹ mặt Ngu Điềm trấn an: “Thả lỏng một chút, tôi kiểm tra đơn giản xem mắt cô có vấn đề gì hay không.”
Ngu Điềm vốn còn tưởng Ngôn Minh không xuống nước được, nhưng anh vậy mà lại thuận tay mang theo đèn pin nhỏ, thật sự nghiêm túc kiểm tra mắt cho cô.
Anh nhìn một lát rồi thu đèn pin lại, cười nói: “Không có vấn đề gì, mắt rất tốt, chỉ là không nên trừng người khác nữa.”
Tim Ngu Điềm không biết vì căng thẳng hay vì cái gì khác mà điên cuồng nhảy lên, nhưng cô vẫn không cam lòng yếu thế, nhịn không được nói thầm: “Sao lại không thể trừng người khác, chẳng lẽ trừng mắt thì sẽ gây tổn thương tới mắt à?”
“Sẽ không gây tổn thương tới mắt.”
Ngu Điềm vừa định đắc ý, kết quả lại nghe thấy Ngôn Minh bình tĩnh nói:
“Nhưng sẽ tổn hại nhan sắc.”
Anh cười, lộ ra hàm răng trắng đều, bộ dáng rất lễ phép khách khí, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy cực kỳ xấu xa.
Anh nhìn Ngu Điềm: “Vậy nên tốt nhất cô không nên trừng tôi.”
Ngu Điềm muốn phản bác một chút, theo bản năng lại muốn trừng Ngôn Minh thị uy, nhưng cuối cùng vẫn thu lại một nửa.
Tuy trong lòng muốn cự tuyệt nhưng vẫn không thể khống chế được bị lời ban nãy của Ngôn Minh bắt chẹt.
Trừng mắt với người khác sẽ tổn hại nhan sắc.
Vẫn không nền trừng Ngôn Minh.
Mà Ngôn Minh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với đề tài này, anh nhìn xuống đồng hồ trên tay, hắng giọng nói, thanh âm có vẻ hơi mất tự nhiên: “Tiếp theo cô có việc gì không?”
Ngôn Minh ngừng một chút, giọng nói khôi phục lại tự nhiên: “Gần đây đang chiếu một bộ phim mới về đề tài thảm họa, đúng lúc sắp có xuất chiếu ở rạp…”
Nói đến mức này, Ngu Điềm có gì mà còn không hiểu?
Cô sợ Ngôn Minh cảm thấy xấu hổ nên nhanh chóng quyết định cắt ngang lời anh nói.
“Anh không cần nói đâu, em hiểu mà!”
Ngôn Minh thoạt nhìn hơi kinh ngạc.
Ngu Điềm ít nhiều có chút tự đắc, khéo hiểu lòng người chính là như vậy.
“Em đi đây!”
Ngôn Minh ngẩn người, anh hỏi lại: “Cô phải đi sao?”
“Vâng!” Ngu Điềm ngoan ngoãn gật đầu: “Vừa hay em còn có thể hẹn anh Đới Hâm ra nói một số điểm cần chú ý khi làm video, anh ấy còn muốn giới thiệu đoàn đội cho em.”
“………….”
Ngôn Minh mặt không cảm xúc nhìn về phía Ngu Điềm, gằn từng chữ một; “Sau đó còn muốn đi tìm Đới Hâm? Ngay khi tôi vừa nói có một bộ phim cũng không tệ lắm?”
Ngu Điềm bị anh nhìn tới mức trong lòng lộp bộp, nhưng lại không rõ nguyên nhân: “Không phải anh muốn đi xem phim sao? Hỏi em tiếp theo có việc gì cần làm không chẳng phải hy vọng em đi mau, để anh có thời gian tự do một mình à?”
Ngu Điềm cẩn thận hỏi: “Chút lịch sự trong xã giao này em vẫn biết, ví dụ như Tề Tư Hạo hỏi em đã ăn cơm chưa, đều sẽ hy vọng em thức thời trả lời đã ăn rồi, như vậy cậu ta liền có thể thuận theo nói ‘tiếc thật’, rồi tỏ vẻ nếu đã ăn rồi thì không mời em ăn nữa…”
Ngôn Minh hung hăng liếc Ngu Điềm một cái, nhìn quá như muốn phát hỏa, nhưng cuối cùng, anh vẫn bình tĩnh góp ý với Ngu Điềm:
“ Ngu Điềm, tôi kiến nghị cô vẫn nên đổi một người bạn khác đi.”
Ngữ khí của Ngôn Minh mặc dù vẫn duy trì bình ổn, nhưng Ngu Điềm cứ luôn cảm thấy anh sắp sửa tức tới bùng nổ.
Nhìn trên gương mặt trắng nõn, tuấn tú của Ngôn Minh là hai con mắt như muốn bốc hỏa, Ngu Điềm đột nhiên nhanh trí:
“A, ý của anh chắc không phải là…” muốn mời em cùng đi xem chứ?
Kết quả không đợi Ngu Điềm nói ra suy đoán này, Ngôn Minh đã trực tiếp ngắt lời cô.
“Không phải.” Anh dời tầm mắt, ngữ khí kiên định, chắc chắn nói: “Tôi không có suy nghĩ đó, cô nói rất đúng, tôi có rất nhiều việc phải làm, không nên rảnh rỗi đi xem phim, về nhà nằm ngủ một giấc mới tốt.”
Ngôn Minh nói xong, nhanh chóng trả tiền, sau đó giận đùng đùng bỏ đi.