Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Anh tiếp tục ra vào mãnh liệt, cô dưới thân anh lúc này chỉ biết lên riếng rên rỉ:
"A...a..a...Khúc...Khúc Dạ Thành..chậm lại...đau...đau...Khúc Dạa..."
Nghe thấy tiếng rên rỉ của cô anh càng nhanh hơn, tăng tốc nhanh hơn nữa khiến cô đau buốt, cuộc vui lên đến đỉnh điểm, anh tuôn trào ra bên trong cô rồi rút dị vật của mình ra.
Cô cứ nghĩ vậy là đã kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ chưa nghỉ được 1 phút anh lại tiếp tục tiến vào.
Cô tuyệt vọng không kháng cự nữa mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh ra vào rất nhanh, tiếng xúc thể va chạm vào nhau ngày càng to, hai tay anh cũng không hề rảnh, xoa bóp bầu ngực cô liên tục khiến nó biến dạng.
Anh rút ra lần nữa lật người cô rồi lại tiền vào, anh liên tục hôn lên lưng cô, mỗi chỗ anh đi qua đều để lại một dấu đỏ chót. Tốc độ được đẩy ngày một nhanh hơn, bây giờ cả người cô đều đau nhức, bất lực cộng với đau đớn khiến cô rơi nước mắt, những giọt nước mắt long lanh như pha lê nối tiếp nhau rơi xuống gối, anh vẫn mặc kệ cứ làm những gì mà mình thích.
Anh hành cô gần đến sáng mới tha. Anh đứng dậy bước vào nhà tắm, tắm rửa.
Thân thể cô lúc này như không thuộc về cô, cả cơ thể đau nhức dữ dội, cô cố gắng gượng dậy, đi tới phía tủ lấy một bộ váy ngủ mặc tạm và lấy thêm một bộ quần áo bình thường, bước từng bước chậm chạp ra khỏi phòng sang phòng bên cạnh khóa chặt cửa lại, mỗi bước đi đều đau đến thấu xương, mỗi khớp trên cơ thể cô như muốn gãy vụn, da thịt đều đau nhức như vạn con ong đốt lên, khó chịu vô cùng.
Sau khi đã khóa cửa phòng thật chặt lại, cô ngồi sụp xuống đất khóc trong thầm lặng, những giọt nước mắt tưởng chừng đã cạn sau biến cố năm đấy giờ đây lại rơi ra ngoài nhiều vô kể.
Cô cũng là một người phụ nữ yếu đuối mà thôi, cô cố tạo dựng nên một vỏ bọc mạnh mẽ, hoàn hảo trước mặt mọi người, không để ai biết cô là người yếu đuối, vô dụng.
Nhưng ngay lúc này, tại căn phòng tối tăm không lấy một tia sáng, cô bộc lộ mặt tối của bản thân hòa mình cùng với sự tăm tối, túng quẫn của căn phòng. Sau một hồi khóc trong thầm lặng không biết là bao lâu, cô lại đứng dậy, cô không cho phép mình quá yếu lòng, cô phải thật mạnh mẽ mới vượt qua được nghịch cảnh của chính mình.
Cô bước đến bật đèn sáng trưng, bước vào nhà tắm, cô ngắm nhìn bản thân trong gương, đôi mắt lộ rõ quầng thâm, sưng húp lên vì khóc. Khắp thân thể thì toàn là dấu hôn đỏ chói lọi do anh để lại, cô ghét bản thân mình trông như thế này.
Cô bắt đầu xả nước lạnh tắm rửa kĩ càng sạch sẽ như một nghi lễ tắm rửa để thoát khỏi hồng trần vậy. Tắm rửa sạch sẽ xong cô đi ra ngoài giường nằm nghỉ ngơi.
Còn anh lúc tắm xong ra không thấy cô ở đây liền đi về phòng mình nghỉ ngơi. Anh nghỉ tầm gần 1 tiếng thì dậy chuẩn bị đồ đạc để đi công tác 1 tháng. Đối với anh việc đi công tác chẳng vòn xa lạ mà còn hơn cơm bữa, lần này đi 1 tháng là ngắn, có lần anh đi cả 1 đến 2 năm mới về.
Tính ra sau 3 tháng kết hôn đây là lần đầu anh đi công tác. Chuẩn bị mọi đồ đạc xong, anh ra khỏi nhà, bước lên con xe hạng sang đi đến sân bay tư nhân riêng của chính mình, lên máy bay và bắt đầu chuyến công tác.
Cô nghe tin anh đi công tác thì vui vẻ hơn nhiều, tinh thần cũng vực lên nhiều hơn, tươi tỉnh hơn hẳn. Vậy là trong vòng 1 tháng cô không phải nhìn thấy bản mặt nhìn là thấy ghét và muốn đấm của anh.
Cô bắt đầu tìm thú vui cho bản thân mà không phải xin phép anh.
Cô mua thêm thật nhiều loài hoa khác nhau trồng khắp biệt thự, thay toàn bộ rèm cửa màu đen thành màu trắng sữa. Thuê thợ vẽ tranh tường về vẽ ở những bức tường trống trong biệt thự và cô cũng không ngờ trong biệt thự lại nhiều tường trống đến thế. Mua thêm mấy bể nuôi cá để trang trí, cho lắp đặt thêm cả xích đu ở sân sau, một bộ sô pha trên tầng thượng để ngồi ngắm trời đêm và lắp cả hệ thống kính tự động nếu trời có mưa.
Đặc biệt cô có nuôi thêm một chú chó Ngao Tây Tạng dạng lớn đặt tên là Puding.
Thoáng chốc, chỉ trong vòng 1 tuần cả căn biệt thự u ám, lạnh lẽo được đổi mới thành ấm áp, vui vẻ. Căn biệt thự như được thay mới, ai nhìn vào cũng thấy vô cùng dịu mắt và thoải mái không như trước kia nhìn vào chỉ thấy căng thẳng và sợ hãi.
Một tháng này cô sống rất vui. Cô cười nhiều hơn, yêu đời hơn, cảm thấy cuộc sống rất thú vị, mỗi ngày là một trải nghiệm mới không như trươc đây, ngày nào cũng như ngày nào, ngột ngạt, dập khuôn, khó chịu.
Sáng thì cô dạy người làm những thứ mình biết, học cả nấu ăn từ bếp trưởng, chiều thì chơi cùng Puding tối thì dạo chơi quanh vườn và sân sau, thỉnh thoảng lên sân thượng ngắm bầu trời đêm trăng sao lấp lánh.
Mỗi ngày trôi qua đều chứa rất nhiều niềm vui, chỉ tại thời gian 1 tháng quá ngắn ngủi, cô chưa hưởng niềm vui trọn vẹn thì đau thương, tai họa lại ập đến khiến cô như cái xác không hồn, như đã chết mà vẫn phải gượng sống cho chính mình, cô cố giữ đầu óc phải tỉnh táo sẵn sàng chiến đầu với mọi thứ.