Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù ngồi dưới khán đài nghe 4 người họ nói nhưng ánh mắt của Băng Thiên chỉ hướng về Tử Phong còn trên khán đài ánh mắt của Lạc Tử lại nhìn cô từ đầu đến cuối nhưng cô lại không nhìn anh dù chỉ 1 lần khiến anh có chút buồn tủi.
Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, mọi người lần lượ ra về. Cô muốn đứng lại để gặp anh nhưng bị Dung Thanh kéo đi.
- Chúng ta mau đi đến chỗ Lăng Tịch và Lạc Tử đi.
- Ừm!
Cô đành đồng ý đi với Dung Thanh, phía sau cô có ánh mắt nhìn theo bóng hình nhỏ nhắn rời đi mà không quay lại của cô.
...
- Lăng Tịch! Lạc Tử! Chúng tôi đến rồi này.
- 2 người đến rồi hả?
- Ừm!
Lăng Tịch đang ngồi trên bàn nhìn thấy cô thì vui vẻ chạy lại ôm chầm lấy cô, còn Lạc Tử thấy cô cũng vui vẻ mỉm cười.
- Chúng ta ra ngoài đi ăn đi dù sao cũng sắp trưa rồi.
Lúc này Lạc Tử lên tiếng đề nghị ra ngoài. Nghe vậy Dung Thanh lên tiếng đồng ý.
- Được đó!
Cả 4 người bước ra ngoài đằng sau có 1 ánh mắt sắc lẹm nhìn cô xuyên suốt quá trình mà cô cười đùa với mọi người.
Tại quán ăn gần quân khu mọi người vẫn đang cười nói vui vẻ thì đột nhiên Dung Thanh nói muốn vào nhà vệ sinh.
...
Tại nhà vệ sinh.
Sau khi cô đi vệ sinh xong rửa tay rồi ngắm lại mình trong gương mới bước ra ngoài. Trên hành lang cô đi đến đoạn rẽ trái chợt đụng phải 1 vạm ngực rắn chắc mà ngã ra phía sau nhưng may sau người đó đã đỡ được cô.
- Cô có sao không?
Dung Thanh đang tính lên tiếng trách móc thì ngước lên nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của người con trai ấy mà không nói được gì.
Anh thả cô ra lúc này cô mới vội vàng chào anh.
- Thượng...Thượng Tướng!
Người mà Dung Thanh đụng phải là Dương Tử Phong. Anh cũng có hơi khó chịu khi ánh nhìn của cô cứ nhìn chằm chằm vào mình.
- Ở bên ngoài không cần câu nệ! Gọi tôi là Dương Thiếu được rồi.
- Dạ vâng!
Nói rồi anh bước đi để lại cô ngắm nhìn anh say đắm. Còn anh thì hằm hằm sát khí rời khỏi chỗ đó. Vì trước đó anh bắt gặp cảnh Lạc Tử đút cho Băng Thiên 1 miếng thịt khiến anh có chút ngứa mắt.
Dung Thanh về chỗ thì e thẹn mặt đỏ như trái cà chua chín. Về lại chỗ mà không nói gì khiến 3 người họ đưa mắt nhìn cô. Lúc này Băng Thiên mới lên tiếng.
- Sao thế?
Dung Thanh nhìn Băng Thiên e thẹn rồi lại tủm tỉm cười.
- Vừa nãy...
Cô đáng nói giữa chừng thì e thẹn khiến ai nấy cũng tò mò đến nóng ruột.
- Mau nói đi!
Lúc này Lăng Tịch không chờ được nữa thúc giục.
- Vừa nãy tớ đụng phải Thượng Tướng!
- CÁI GÌ!
Nghe đến đây cả 3 trố mắt đồng thanh nói.
- Rối sao nữa?
- Anh ấy đã đỡ tớ và còn nói sau này bên ngoài không cần gọi câu nệ như vậy cứ gọi Tử Phong. Anh ấy xuất hiện như 1 bạch mã hoàng tử vậy.
Nghe cô kể ai nẫy cũng đoán ra được tâm tư của cô đối với Dương Tử Phong. Họ không hề biết cô đã cắt thêm đi đôi chút. Riêng chỉ có Băng Thiên vừa nghe Dung Thanh nói anh ôm cô ấy lại còn gọi tên thân mật như vậy khiến cô có chút buồn. Từ lúc anh đến đây cô chưa được nói chuyện với anh vậy mà Dung Thanh còn được anh ôm vào lòng.
- Chắc không phải là cậu có tình ý với người ta rồi đấy chứ?
Lăng Tịch đưa đôi mắt nghi hoặc nhìn Dung Thanh dò xét, mắt cô hơi híp lại.
- Ừm ừm.
Dung Thanh e thẹn gật đầu lia lịa, còn Băng Thiên chỉ mỉm cười chua xót. Tại sao bao nhiêu người Dung Thanh không yêu lại đi yêu ngay người của em gái mình hơn nữa còn là người cô yêu thầm nữa. Ai nấy cũng nghỉ cô cười vui vẻ nhưng chỉ có Lạc Tử là nhìn thấy nụ cười chua xót của cô. Trong lòng anh nảy lên suy nghỉ về việc cô cũng yêu Dương Tử Phong.
...
Tại văn phòng lớn quân khu.
- Con đã đi gặp con bé chưa?
- Con có đi tìm nhưng nhìn thấy cô ấy cười đùa với người đàn ông khác nên con không lại gần nữa.
Dương Phúc Kiến nghe thấy con trai mình nói vậy có chút bất ngờ ông hỏi.
- Con bé có người yêu rồi sao?
Nghe ông nói vậy anh càng tức giận hơn.
- Con không biết!
Thấy giọng con trai mình có chút khác thường ông mỉm cười đầy nham hiểm. Ông bắt đầu công kích.
- Aiza! Chắc chắn là có người yêu rồi để hôm nào ta bảo con bé mang nó đến nhà.
- Sao ba có thể chắc chắn đó là người yêu được chứ?
- Thì theo như con nói con bé cười đùa với người đàn ông khác thì ngoài yêu nhau ra sao 2 người lại thân thiết như vậy được chứ.
Tử Phong đứng phắt dậy trả lời đầy khó chịu.
- Cô ấy còn chưa thưa nhận sao ba có thể khẳng định như vậy chứ?
- Ta nói đúng quá mà. Bây giờ chuẩn bị tâm lý sẵn không khéo sau này con bé mang người đó về lại còn đem theo đứa bé thì sao?
Nghe thấy cô mang chồng về lại còn mang theo 1 đứa bé khiến máu anh càng điên lên.
- Sao cô ta có thể vô tôi vạ thế cơ chứ? Không biết ý tứ gì.
Thấy thái độ của con mình ông cười vui sướng trong lòng.
- Con sao vậy? Con bé có người yêu là chuyện tốt hơn nữa con cũng đâu có quan tâm gì con bé đâu?
- Dù sao con cũng là anh trai cô ấy tất nhiên là phản đối những người đàn ông không rõ danh tính ấy rồi.
- Thì đó! Con là anh trai thì phải chấp nhận người đàn ông mà con bé yêu chứ?
- Tất nhiên là con sẽ đồng ý nhưng người đó không rõ danh phận sao có thể để cô ấy yêu vô tội vạ rồi rước họa vào thân được.
- Sao lại yêu vô tội vạ chứ? Con bé là người thông minh chắc chắn tìm người yêu rất tinh mắt.
- Ba à! Dù sao chuyện này cũng chưa chắc chắn được sao ba nói cứ như người con trai đó làm chồng cô ấy rồi vậy. Bao che hết mọi chuyện.
Thấy con trai mình nóng ruột như vậy mà không thừa nhận tình cảm của mình càng khiến ông muốn trêu con trai mình hơn.
- Sao từ nãy đến giờ nói chuyện ta cứ cảm thấy con không muốn Băng Thiên có chồng vậy?
Nghe thấy Dương Phúc Kiến nói vậy anh có chút chột dạ vội biện minh.
- Cô ấy lấy chồng là chuyện tốt sao con có thể không muốn chứ? Con còn rất muôn cô ấy đi lấy chồng nhanh nhanh để con không phải nhìn thấy cô ấy nữa.
Đột nhiên ngoài cửa có tiếng rơi lộp bộp cả 2 người giật mình nhìn ra ngoài cửa.
- Tiểu thư! Sao cô lại ở đây?
- A! Tôi...tôi...
Không để cô nói tiếp người kia liền lên tiếng.
- Tiểu thư mau vào đi.
Người kia vội nhặt đồ cô rơi rồi đẩy cô vào trong. Bên trong phòng Dương Phúc Kiến và Dương Tử Phong lặng yên không nói gì. Cô thấy vậy giả vờ như chưa từng nghe thấy gì lên tiếng chào còn trong đầu anh thì xuất hiện dòng suy tư.
"Chẳng lẽ cô ấy nghe thấy hết rồi sao?"
- Lão gia! Cậu chủ!
Cô không còn nói chuyện tinh nghịch như thường ngày nữa mà có chút lạnh nhạt. Từ lúc bước vào đây cô chưa hề nhìn anh 1 cái khiến anh khó chịu.
- Cái con bé này! Sao đến mà không vào?
- Con chỉ là mới tới thôi.
- Những chuyện vừa nãy con có nghe thấy gì không?
Trong gia pháp của Dương gia việc nói dối là hình phạt nên không ai dám nói dối.
- Con đã nghe thấy ạ.
Nghe thấy cô nói vậy anh có chút vội vàng.
- Những cái em nghe không phải như vậy đâu.
- Cậu chủ nói phải! Em cũng nên kiếm chồng về nhà chồng rồi, chắc lâu nay em ở trong nhà khiến cậu chủ khó chịu như vậy. Sau này nhất định em sẽ lưu ý.
- Không phải...
Anh nói thì bị cô chặn lại.
- Lão gia! Chắc người và cậu chủ có việc con xin phép ra ngoài.
- Ơ này...
Ông tính níu kéo cô lại nhưng cô đã rời khỏi nên thôi. Ông bực mình nhìn đứa con trai mình mà lạnh giọng.
- Vừa lòng con chưa? Con bé đi rồi đó, từ nay con bé sẽ làm theo điều con muốn. Hứ.
Ông nhìn con trai mình đang nhìn ra cửa nuối tiếc mà suy nghĩ trong đầu.
"Đáng lẽ ra ta phải thêm mắm muối nhiều hơn để cho con ghen chết mới phải, cho chừa cái tội dám làm con dâu ta chạy mất."