Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thúy Vân hoảng sợ hét to, sau đó nhảy ngược ra phía sau, mắt trợn ngược lên…
Người vừa xuất hiện sau lưng nàng là một tiểu hòa thượng trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt lại có vẻ khó hiểu, thân hình to cao, làn da có chút ngăm đen, cánh tay chưa kịp chạm vào đã bị Thúy Vân hất ra đang giơ lên trên không trung…
Vị tiểu tăng kia chậm rãi lên tiếng hỏi, giọng điệu bình tĩnh không rõ cảm xúc, chỉ khiến người đối diện sợ hãi trong lòng: “Vị cô nương, tại sao lại ở đây?”
“Ạch, tôi… tôi muốn tìm nhà bếp, phải rồi, tìm nhà bếp…”, Thúy Vân lúng túng, đầu cúi xuống đất, tay vân vê tà áo, mắt khẽ liếc nhìn xung quanh. Nếu tên này là kẻ xấu muốn ám hại nàng, nàng sẽ hét thêm một hơi nữa, đầu tiên nhặt lấy viên sỏi to bên cạnh chân trái đập vào cái khuôn mặt dễ nhìn nhưng lạnh lùng của hắn một phát, nếu có cơ hội sẽ bồi thêm một cú vào bụng cùng lưng, cuối cùng vắt chân lên cổ chạy, vừa chạy vừa la to: “Bớ, dâm tặc xuất hiện…”
Kịch bản đã soạn xong xuôi, nào ngờ người kia lạnh nhạt buông một câu: “Đi theo ta”, sau đó hắn xoay lưng đi thật.
Thúy Vân đứng phía sau trợn mồm há hốc. Chỉ có như thế thôi sao? Hắn chỉ có thể hành xử như thế thôi hay sao?
Vị hòa thượng trẻ tuổi kia đã đi được một đoạn mới phát hiện cô nương kì lạ kia vẫn còn đứng nguyên tại vị trí cũ, mồm ngoác toạc ra. Hắn nghĩ cô nương kia bị mình dọa sợ nên đành phải thêm vài câu giải thích: “Cô nương, bần tăng tu hành tại chùa này, không phải hái hoa tặc giống trong suy nghĩ của cô”
Nàng nghe vậy đành cười ngượng hai tiếng, cũng không biết làm thế nào, vội nhanh chân chạy đến đi theo phía sau vị hòa thượng đó, đầu mơ màng nghĩ…
Không ngờ khi con người ta không còn một cọng tóc cũng có thể toát ra khí chất cao quý như thế a, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, Thúy Vân ta bội phục a bội phục!
Quả nhiên đi một hồi sau đã trở lại con đường cũ khi nãy, Thúy Vân thấy lối nhỏ vào rừng trúc thì vội hỏi: “Đại sư, con đường đó dẫn về phía rừng trúc phải không?”
Vị hòa thượng gật đầu.
Thúy Vân lại tiếp tục hỏi: “Nơi đó có nguy hiểm không?”
Hắn suy nghĩ một lát, bước chân cũng chậm lại, sau đó nhẹ lắc đầu.
Thúy Vân nhận được đáp án thì thở dài một hơi mang theo sự an tâm nhàn nhạt. Nếu không sao thì ngày mai nàng có thể đến đó mà không cần lo lắng, quan trọng là phải làm sao để đại tỉ không bắt nàng đi theo cùng đây!
“Cô nương muốn đến nhà bếp làm gì?”
“A, ta chỉ muốn xin vài thứ…”, sau đó là những thứ cần thiết mà Thúy Vân liệt kê ra cho vị hòa thượng kia nghe, hắn chỉ dặn nàng ở yên một chỗ chờ, hắn sẽ mang tới cho nàng.
Thúy Vân có chút kinh ngạc, những thứ nàng vừa kể tên hắn mới nghe qua một lần đã nhớ được hết, mang ra cho nàng không thiếu bất kì thứ gì. Nàng chớp mắt nhìn mớ thuốc trong rổ trên tay mình một hồi, cuối cùng mới cất lời cảm ơn đến vị tiểu sư phụ cục tính ít nói kia, xoay người trở về phòng.
Hóa ra ở chùa cũng được trang bị đầy đủ thế này! Không thua kém gì những y quán bên ngoài cả!
Thúy Vân trở về phòng thì nhanh chóng nấu thuốc cho đại tỉ Thúy Kiều của mình uống, sau khi uống xong Thúy Kiều cũng bớt choáng váng, đầu óc dần tỉnh táo trở lại, chưa kịp định thần đã vội thay quần áo chỉnh tề, tranh thủ chải lại tóc, miệng luôn nhắc nhở Thúy Vân:
“Vân Nhi, mau chuẩn bị để gặp sư trụ trì, không thể trễ nãi đâu”
Thúy Vân nửa muốn nói nửa lại thôi, ngẩng đầu lên nhìn trời, cuối cùng chỉ thở dài một hơi chán nản, cũng ngoan ngoãn ngồi xuống sửa soạn lại đầu tóc theo lời đại tỉ mình.
Màn đêm đen kịt bao phủ cả không gian, không khí trong chùa càng lúc cùng tĩnh mịch, xa xa chỉ trông thấy ánh sáng mờ nhạt le lói của lồng đèn vàng được treo ven tường, xung quanh chỉ có âm thanh của tiếng lá xào xạc, tiếng kêu của vài con vật nghe có vẻ hoang dại… Thế nhưng khi gần đến ngôi chính điện, đèn đuốc xung quanh sáng rực cả một góc trời, cây cối nơi đây được chăm chút rất kĩ lưỡng, phía trước điện là một khoảng sân trống rộng lớn thênh thang.
Thúy Kiều dẫn đầu mọi người đi vào, đầu khẽ cúi xuống, mắt không hề nhìn ngó xung quanh mà đi thẳng vào giữa phòng, nhẹ nhàng quỳ lên đệm mà thành tâm cúi đầu: “Đại sư, tiểu nữ Vương Thúy Kiều thay cho mẫu thân đến đây quyên góp một ít lòng thành, hi vọng đại sư nhận lấy giúp ích cho chúng sinh…”
Vị đại sư ngồi trên cùng, áo cà sa đỏ nhạt khá bạc màu, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng lại rất phúc hậu, đằng sau là vài ba vị đệ tử, trong đó có người đã dẫn đường cho các nàng lên đỉnh núi lúc ban sáng. Nàng thấy ông ấy thì nhẹ gật đầu chào, chân cũng khom gối quỳ theo đại tỉ mình, mắt không khỏi đảo nhẹ một vòng.
Nơi đây vẫn thế, toàn bộ đều được làm bằng gỗ, tuy có vẻ cũ kĩ lâu năm nhưng thực chất đây là gỗ lim quý giá, bốn cây cột to giữa phòng không khiến không gian chật hẹp mà càng làm tăng thêm vẻ huyền bí, phía trên cùng là tượng Phật Tổ, bên cạnh là tượng Bồ Tát cùng các vị La Hán được sắp xếp đều hai bên, lư hương bằng đồng, bên trong là nhang khói nghi ngút, nến đèn cầy được thắp xung quanh chính điện, bên dưới mỗi bức tượng đều có tạo nên một không gian ấm cúng. Sư trụ trì chậm rãi nhẹ giọng:
“Vương đại tiểu thư, lâu quá không gặp!...”
Thúy Kiều đứng dậy, lưng vẫn hơi khom xuống: “Vâng, đại sư…”
Nàng ấy vừa nói vừa nắm tay Thúy Vân kéo lên trước mặt mình: “Đại sư, đây là tiểu muội Vương Thúy Vân của tiểu nữ! Lần đầu tiên muội ấy được đến đây nên có vài điều luống cuống, mong đại sư bỏ qua!”
Điều kì lạ là… Vị đại sư lớn tuổi phúc hậu ấy ban đầu không có phản ứng gì đặc biệt, mắt luôn nhắm nghiền, bấy giờ nhất thời mở mắt ra khiến Thúy Vân hết hồn, bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng tim bên trong đã đập ình ịch. Ông ấy nhìn Thúy Vân bỗng nhiên ngẩn người ra, đôi mắt vẫn vô cùng linh hoạt mở to lên, sau đó khẽ cúi đầu bấm bấm ngón tay mà lẩm bẩm gì đó không nghe rõ…
Bỗng nhiên Thúy Vân có dự cảm không tốt, trông thấy dáng vẻ kia của sư trụ trì, xem ra đã nhìn ra được điều gì bất thường từ nàng rồi. Nàng vội rụt tay mình lại từ tay Thúy Kiều, ý định bỏ trốn tìm lí do thoái thác khỏi nơi đây, nào ngờ Thúy Vân chưa kịp mở miệng đã nghe ông ấy nói:
“Vương nhị cô nương, cô nương hãy nghe bần tăng, số mệnh của mỗi người là do ý trời sắp đặt, nghịch theo ý trời, người lãnh hậu quả tất sẽ là cô…”
Thúy Vân nín thở một hồi, môi hơi mím lại, khuôn mặt có phần trắng xanh nhợt nhạt dọa cho Thúy Kiều hoảng hốt một phen lại tò mò khó hiểu, vội kéo tiểu muội của mình lại: “Đại sư, ông đang nói gì vậy?”
Sư trụ trì có vẻ không để ý đến câu hỏi của Thúy Kiều, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào Thúy Vân. Thúy Vân cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, muốn nói cũng không được, môi mấp mấy mấy lần mới khàn giọng hỏi ra được một câu:
“Tại sao…?”
Ông ấy lắc đầu thở dài, tay lại lẩm bẩm tính toán: “Số mạng của cô thay đổi được là nhờ ân đức của bề trên ban cho, cô không thể dùng nó để thay đổi ý trời được… Số mạng của ai người đó nhận, hi vọng cô chấp nhận điều này, đừng bao giờ làm những chuyện ngu ngốc.”
Thúy Kiều lại tiếp tục ngơ ngác, mày đẹp chau lại trong khi Thúy Vân bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt, ánh mắt có chút trống rỗng vô hồn, khớp tay xanh trắng, cả người tản mác dư vị bất cần đau thương: “Xin mạn phép hỏi đại sư, việc gì gọi là việc ngu ngốc?”
“Cô nương chỉ cần chấp nhận mà thôi, nếu hành động tùy tiện không suy nghĩ, không chỉ hại mình mà còn hại người…”
Lồng ngực Thúy Vân co rút vài cái, cảm thấy đầu óc bắt đầu đau lên, hai mắt hoa đi, trước mắt chỉ còn một màn sương nhàn nhạt. Nàng không nói không rằng, mím chặt môi, lê từng bước chân đi ra khỏi chính điện, ra đến bậc thang bên ngoài tí nữa bị trượt té, may mắn nàng kịp thời ôm lấy một cây cột to gần đấy. Sau khi đứng vững lại tiếp tục đi tiếp, không quan tâm đếm Thúy Kiều hay đại sư trụ trì phía sau, vô thức đi về Khách đường của các nàng…
Thúy Kiều nheo mắt nhìn Thúy Vân, sau đó khó hiểu chất vấn sư trụ trì: “Đại sư, tại sao đại sư lại nói những thứ khó hiểu đó. Còn nữa, tại sao Thúy Vân lại kì lạ như vậy?”
Đại sư không trả lời, chỉ nhẹ lắc đầu, sau đó tiếp tục nhắm mắt, lưng thẳng lên ngồi tọa thiền không quan tâm đến mọi thứ khác, trước khi tọa thiền chỉ nói một câu càng khiến Thúy Kiều thêm khó hiểu: “Số mệnh do trời xếp đặt, không thể làm theo ý mình được…”
Vị đại sư ban sáng thấy thế chỉ khẽ bước lên một bước ý cản Thúy Kiều lại không cho nàng tiến lên: “Thí chủ, đại sư đã nhập thiền, mời thí chủ về nghỉ ngơi”
Thúy Kiều thấy thái độ kì lạ của người trên chùa thì thắc mắc, về đến phòng nhìn thấy Thúy Vân lại càng thắc mắc hơn, vội dựng Thúy Vân dậy hỏi cho ra lẽ: “Vân Nhi, tại sao sư trụ trì lại nói như thế? Liên quan gì tới ta hoặc muội chăng?”
Thúy Vân trở mình, tay đặt lên trán, mắt nhắm tịt giả vờ ngủ, trong đầu mệt mỏi chán chường. Xem ra vị đại sư kia đã biết được thân phận thật sự của nàng nên mới nói thế …
Chấp nhận số mạng…?
Ông ấy muốn Thúy Vân nàng chấp nhận chuyện gì?
Chấp nhận số phận của Thúy Vân hay Thúy Kiều?
Không được làm chuyện ngu ngốc? Ý ông ấy muốn ám chỉ chuyện gì?
Đầu Thúy Vân như muốn nổ tung lên, hàng ngàn câu hỏi cứ luân phiên nhau tự đặt ra để giày vò nàng, mãi một lúc sau đó mới dần bình tâm lại, chậm rãi suy nghĩ cẩn thận.
Liệu có nên tìm ông ấy để hỏi riêng vài chuyện hay không?
Phải chấp nhận số mạng…
Không lẽ… Ông ấy ám chỉ Thúy Vân nàng phải trơ mắt nhìn đại tỉ phải bán mình đi, tiếp tục chấp nhận số phận giống như trước kia? Chấp nhận lấy Kim Trọng thay cho đại tỉ, tiếp tục sống một cuộc sống đau thương bất hạnh?
Nhưng… chẳng lẽ ông trời cho nàng trọng sinh sống lại lần nữa chỉ để trơ mắt chứng kiến tất cả diễn ra hay sao?
Tay Thúy Vân khẽ siết lại, nàng không tin, bằng chứng là từ lúc sống lại đến giờ, nàng đã thay đổi biết bao nhiêu sự tình, chẳng phải nàng vẫn tốt đó ư? Trong đầu lại nhớ tới câu nói của đại sư trụ trì…
Số mạng của mỗi người?
Thúy Vân khẽ xoay mình, mắt nhìn thẳng lên nóc nhà chằm chằm không chớp mắt, ánh trăng bên ngoài cửa sổ hắt lên khuôn mặt non mịn mang theo chút tang thương của nàng. Số mạng của nàng tất nhiên do nàng nắm giữ, do nàng làm chủ… nhưng số mạng của đại tỉ nàng không có khả năng thay đổi, ý của ông ấy là như thế có phải không?
Nàng ngồi dậy, thất thần nhìn sang bóng hình xinh đẹp đang say giấc bên cạnh mình, nhẹ nhàng vươn tay chạm vào gương mặt tinh tế của Thúy Kiều… Đại tỉ cua nàng hiền lành như thế, nhu mì như thế, trước giờ đã từng làm hại ai đâu, tại sao lại phải gặp nhiều đau thương bất trắc như vậy?
Thúy Vân cứ ngồi như vậy đến gần sáng mới nằm xuống chợp mắt một tí, mệt mỏi thở dài…
Bên ngoài bệ cửa sổ, một bóng người đứng quan sát các nàng từ đầu đến cuối…