Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Nguyễn không nghĩ tới quản lý Vương sẽ dẫn bọn họ đến một nhà hàng Giang Nam nổi tiếng ở thành phố H, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Nhưng mà Tiểu Đặng lại rất vui vẻ, còn chị Trình có chút không kiên nhẫn. Lúc đầu chị Trình không muốn tham gia, là Tiểu Đặng kéo chị ấy tới.
Quản lý Vương gọi không ít đồ ăn, còn gọi rượu gạo đặc biệt được nhà hàng tự cất.
Cùng mọi người uống hai chén, Lý Nguyễn liền đặt ly rượu xuống.
“Tôi thực sự không uống được.”
Tiểu Đặng luôn miệng cổ vũ, ngược lại là quản lý Vương mở miệng giải vây, “Được rồi, uống rượu là phải hào hứng, Tiểu Lý tửu lượng không tốt, Tiểu Đặng bỏ qua cho cô ấy đi.”
Lúc này Tiểu Đặng mới coi như thôi.
Vẻ mặt chị Trình vẫn luôn nhàn nhạt, cũng không uống rượu, một mình trầm mặc dùng bữa.
Thịt rượu vào bụng làm mọi người trở nên hào hứng, quản lý Vương cười trò chuyện câu được câu không với Lý Nguyễn, thần sắc hiền hoà.
“Tiểu Lý là người nơi nào thế?”
“Dạ. Là thành phố N.”
“Sau khi tốt nghiệp đại học ở luôn chỗ này hả?”
“Dạ đúng.”
“Con gái còn trẻ, một mình ở nơi đất khách quê người dốc sức làm việc thật sự không dễ dàng.” Quản lý Vương hình như rất có cảm xúc, “Năm đó tôi cũng tốt nghiệp đại học xong ở lại nơi này, liều mạng hết hai mươi năm mới có chút thành tựu, mua nhà rồi mới chính thức có gia đình.”
Lý Nguyễn mím môi cười cười không nhiều lời.
Người giống quản lý Vương rất có bản lĩnh. Ở thành phố H này, chuyện khó khăn nhất là mua nhà rồi đăng ký hộ khẩu, bây giờ giá phòng ở đây đã cao tới mức người bình thường khó có thể chịu đựng, có những người vất vả làm lụng cả đời cũng chưa chắc có thể mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố.
Năm đó hộ khẩu của Lý Nguyễn được dời đến đây lúc học đại học, sau khi tốt nghiệp bước chân vào trung tâm của nhóm nhân tài kinh doanh của thành phố H. Kỳ thật, nếu như năm đó không phải Đỗ Dịch Trạch lựa chọn ở lại đây phát triển sự nghiệp, thì ngay khi tốt nghiệp cô đã đăng ký hộ khẩu về thành phố N.
Nhưng bây giờ, tính toán kỹ càng, cô chỉ ở nhà cũ không đến hai mươi năm. Đối với quê hương, cô cảm giác hơi nhớ quê hương.
Ăn uống no nê, Tiểu Đặng còn muốn tiếp tục.
“Chúng ta đi KTV đi!”
“Được, mọi người đừng nhìn bề ngoài tôi lớn tuổi hơn so với mọi người, nhưng tâm lý còn trẻ lắm. Nếu như tất cả đều không ngại, tôi cũng muốn tham gia náo nhiệt với mấy người trẻ tuổi như các cô các cậu.”
Quản lý Vương hình như cũng rất hào hứng, nhưng Lý Nguyễn nghĩ đến Cố Kỳ Nguyên, cũng không biết ban đêm cậu ta ăn cái gì chưa.
“Mọi người đi chơi đi, tôi còn có việc, phải trở về trước.”
“Aizz, cậu đừng làm mọi người mất hứng chứ, cậu không phải ở cùng với bạn sao, trở về thì cũng có việc gì chứ.” Tiểu Đặng lôi kéo tay Lý Nguyễn không buông, thấp giọng khuyên nhủ, “Hiếm khi có dịp quản lý Vương mời, miễn phí mà cậu không đi cũng thật quá lãng phí đi!”
“Tôi cũng phải về.”
Tiếng chị Trình hơi có chút lãnh đạm vang lên ở bên cạnh, khuôn mặt Tiểu Đặng liền lập tức suy sụp xuống, “Chị Trình ~ “
“Lần sau đi.” Lý Nguyễn cười liếc Tiểu Đặng một cái.
“Vậy được rồi, hôm nay đến đây thôi, lần sau tôi lại mời mọi người ăn cơm.” Quản lý Vương cười hoà giải.
“Quản lý Vương, hôm nay cám ơn anh.” Lý Nguyễn cười gửi lời cảm ơn, dù sao quản lý Vương đã từng nói qua là vì đón chào mình nên mới cố ý mời mọi người ăn cơm.
“Cái này cũng không có gì, chúng ta đều là từ nơi khác đến thành phố H làm thuê, tôi cũng từng giống như cô từng bước một đi lên, vừa muốn thuê phòng lại muốn gửi tiền về nhà, thật không dễ dàng.”
Lúc trước là quản lý Vương tự đi xe tới, hiện tại đã uống rượu rồi, lúc về thì không được lái xe.
“Tiểu Đặng với Trình Quyên cùng một hướng, vậy hai người gọi một chiếc taxi cùng đi đi, Tiểu Lý nếu như không ngại, chúng ta cũng ngồi cùng một xe đi.”
Sắp xếp như vậy cũng hợp tình hợp lý, Lý Nguyễn gật đầu, không phản đối. Trái lại chị Trình nhìn Lý Nguyễn một cái, mím mím môi, quay người đi ra cửa.
“Nguyễn Nguyễn!”
Lúc giọng nói quen thuộc vang lên, Lý Nguyễn có một chút hoảng hốt, đã một khoảng thời gian không nghe thấy giọng nói của Đỗ Dịch Trạch, cô vốn cố ý che đậy, dường như cô với anh ta không hề có một chút quan hệ gì cả.
Lý Nguyễn quay người, nhìn Đỗ Dịch Trạch cau mày bước nhanh đến gần, Mạnh Tử Dịch thì vẻ mặt vui vẻ theo ở phía sau.
Tiểu Đặng cười hì hì đụng cánh tay Lý Nguyễn, nhẹ giọng hỏi, “Đó là ai?”
Lý Nguyễn cũng cười nhẹ giọng trả lời một câu, “Bạn trai cũ.”
Tiểu Đặng sững sờ, “Thật hay giả?’
Khi hai người đang nói chuyện, Đỗ Dịch Trạch chạy tới trước mặt Lý Nguyễn, so với lần trước cảm xúc phẫn nộ, hôm nay nhìn tốt lên rất nhiều, thậm chí nhiều thêm một chút lo lắng.
“Nguyễn Nguyễn, em dọn nhà sao không nói với anh một tiếng? Em có biết anh rất lo lắng hay không? Anh cũng không dám nói cho dì biết, sợ ba mẹ lo lắng cho em.”
“Chuyện từ chức với dọn nhà, tôi đều nói với mẹ rồi.” Lý Nguyễn mở mắt nói lời bịa đặt, không muốn dây dưa nhiều cùng Đỗ Dịch Trạch, nhất là trước mặt đồng nghiệp mới, “Không có việc gì thì tôi đi trước. Tạm biệt!”
Thân thể Lý Nguyễn vừa mới di chuyển, cánh tay liền bị Đỗ Dịch Trạch kéo lại.
“Nguyễn Nguyễn, đừng nghịch nữa, có được hay không?” Đỗ Dịch Trạch có vẻ hơi mỏi mệt, trong giọng nói ấy vậy mà mang theo một chút lấy lòng.
Lý Nguyễn lướt qua Đỗ Dịch Trạch nhìn Mạnh Tử Dịch một cái, Mạnh Tử Dịch không tiến lên, đứng cách năm, sáu bước ở phía sau, cười nhẹ nhàng nhìn bọn họ.
Ánh mắt Lý Nguyễn nhìn lướt qua nhẫn kim cương trên ngón tay Mạnh Tử Dịch, lại chuyển qua khuôn mặt Đỗ Dịch Trạch.
Tính thời gian, Mạnh Tử Dịch cũng nhanh chóng chuẩn bị kết hôn, cũng không biết đã đưa thư từ chức cho Đỗ Dịch Trạch hay chưa.
Vị hôn phu phú nhị đại kia của cô nàng, khiến Đỗ Dịch Trạch trông rất thất bại ha? Từ khi học cao trung bắt đầu thích mối tình đầu này, một lòng bảo vệ đến bây giờ, người ta lại gả cho người khác, người kia có tiền hơn anh, lúc này liệu Đỗ Dịch Trạch đã cảm thấy thất vọng với Mạnh Tử Dịch chưa?
Nhưng mà, Đỗ Dịch Trạch liều mạng làm việc mấy năm như vậy, nhưng ngay cả một căn phòng ở thành phố H cũng không mua được, mà người ta, dễ dàng có được mấy căn biệt thự. Bằng lòng ở bên cạnh một người đàn ông không toàn tâm toàn ý yêu mình, vất vả hi sinh đi cùng anh từ hai bàn tay trắng, chỉ có đứa ngốc Lý Nguyễn cô mà thôi.
Đỗ Dịch Trạch, nữ thần trong lòng anh, từ trong ra ngoài nhuốm đầy khói lửa nhân gian, kiếp trước, anh đến cuối cùng có từng hối hận không?
Kỳ thật, trước kia Lý Nguyễn vẫn luôn muốn hỏi anh, trong lòng anh đến cùng cô chiếm mấy phần? Có phải cái gì không có được, vĩnh viễn đều là tốt nhất không?
Aizz, thủ đoạn của mình với đàn ông ngược lại thật sự là thua kém Mạnh Tử Dịch. Dù cho hôn nhân của cô ta thất bại, nhưng cũng không thể phủ nhận cô ta biết làm thế nào để giữ chặt lấy tâm của đàn ông.
Nếu không phải cô ta quá tham lam, có lẽ sẽ sống rất tốt.
Mà giờ khắc này, Lý Nguyễn chẳng muốn biết trong lòng Đỗ Dịch Trạch mình đến cùng chiếm được mấy phần? Thậm chí, nhìn thấy Đỗ Dịch Trạch cùng với Mạnh Tử Dịch, cô đã không còn chút ghen tỵ nào, có lẽ từ kiếp trước, cô đã chẳng còn loại tâm tư này.
“Đỗ Dịch Trạch, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi thật sự không nháo với anh, tôi nói chia tay cũng rất nghiêm túc.” Trong lòng Lý Nguyễn có chút bất đắc dĩ và mỏi mệt, loại mỏi mệt này kiếp trước cô cũng thường có.
“Nguyễn Nguyễn, cũng lâu như vậy rồi còn chưa đủ sao? Giày vò như thế này, em rất vui vẻ đúng không?” Đỗ Dịch Trạch lôi kéo Lý Nguyễn không chịu buông tay.
Lý Nguyễn liếc nhìn Tiểu Đặng đang đứng hóng chuyện bên cạnh, bất đắc dĩ thở dài.
“Đỗ Dịch Trạch, tôi còn có việc phải đi, Mạnh Tử Dịch cũng đang chờ anh. Anh buông tay đi.”
“Nguyễn Nguyễn, em vì cái gì luôn để ý Tử Dịch?” Trên mặt Đỗ Dịch Trạch bất đắc dĩ không kém so với Lý Nguyễn, có chút đau lòng nhíu mày, “Nguyễn Nguyễn, Tử Dịch… Cô ấy chẳng mấy chốc sẽ kết hôn, cho nên em không cần để ý cô ấy…”
Lý Nguyễn hiển nhiên từ trong thanh âm Đỗ Dịch Trạch nghe được mất mát.
Có lẽ Mạnh Tử Dịch quan trọng hơn, còn Lý Nguyễn cô cũng chỉ có thể có chút ít phần.
Lý Nguyễn chưa từng tự coi nhẹ mình, muốn nói trong lòng Đỗ Dịch Trạch không có cô, vậy cũng không đúng, chí ít, cô từ khi tám tuổi đã quen biết Đỗ Dịch Trạch, có đôi khi quen thuộc cũng là loại tình cảm khó mà dứt bỏ.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lòng tham không đáy không chỉ là Mạnh Tử Dịch, có lẽ Đỗ Dịch Trạch cũng quá tham lam, cho nên mới không cách nào triệt để xử lý quan hệ giữa ba người bọn họ.
Ranh giới giữa yêu hay không yêu thực sự mơ hồ như vậy sao?
“Đỗ Dịch Trạch, xưa nay tôi để ý không phải là Mạnh Tử Dịch.”
Lý Nguyễn nói xong, thấy Đỗ Dịch Trạch có chút sững sờ, nặng nề mà vùng vẫy thoát khỏi cánh tay của hắn, cất bước đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Đỗ Dịch Trạch đang muốn đuổi theo, sau lưng Mạnh Tử Dịch kéo lại.
“Dịch Trạch, được rồi, đừng đuổi theo.” Mạnh Tử Dịch khẽ kéo tay áo Đỗ Dịch Trạch, “Lý Nguyễn tính tình bướng bỉnh, không bằng anh cho cô ấy chút thời gian để bớt giận, cuối cùng cô ấy cũng trở lại thôi.”
Mạnh Tử Dịch như tiếp thêm một chút sức mạnh cho Đỗ Dịch Trạch. Thực ra trong lòng anh vẫn khẳng định, Lý Nguyễn chẳng qua là đang giận, không có khả năng muốn chia tay thật sự.
Có lẽ, mình nên gọi điện thoại cho chú dì Lý, hiện tại Lý Nguyễn vẫn đang cáu kỉnh khẳng định không chịu nghe lời nói của mình, chắc lời của cha mẹ cô sẽ tiếp thu? Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, Lý Nguyễn đối với mẹ anh cũng rất thân thiết, cho nên mẹ anh vẫn luôn là người ủng hộ mạnh mẽ nhất của Lý Nguyễn, hết sức lực tác hợp hai người, nếu để cho mẹ anh gọi điện thoại cho Lý Nguyễn, cô có lẽ không đến mức không tiếp.
Quản lý Vương và chị Trình đều ở ngoài cửa đợi cô, chỉ có Tiểu Đặng một mặt hưng phấn.
“Lý Nguyễn, người kia đúng là bạn trai cũ của cậu? Không phải hiện tại sao? Tớ nhìn dáng vẻ của anh ta cũng thật không tệ nha, mà giống như đối với cậu còn tình chưa dứt, sao cậu bỏ được mà chia tay thế?”
Lý Nguyễn cười lắc đầu, “Dáng dấp tốt thì không thể chia tay sao?”
Tiểu Đặng còn đang cố gắng thăm dò, quản lý Vương bên kia đã cười ngắt lời, “Được rồi, Tiểu Đặng, Tiểu Lý không muốn nói cũng không cần miễn cưỡng.”
Tiểu Đặng còn muốn nói điều gì, liền bị chị Trình lôi đi, cô nàng chỉ có thể phất tay chào tạm biệt, “Lý Nguyễn, ngày mai gặp! Ngày mai cậu phải nói rõ ràng với tớ nha!”
Nhà của quản lý Vương cùng hướng với Lý Nguyễn, quản lý Vương đã nói cùng nhau đi xe taxi, Lý Nguyễn cự tuyệt cũng không tốt, chỉ là ngồi ở trên xe taxi có chút trầm mặc, nhất là quản lý Vương còn ngồi cùng một chỗ ở phía sau với cô.
Vừa vặn điện thoại của Đào Tinh Tinh gọi tới, Lý Nguyễn dứt khoát dựa vào thành xe nghe máy, cùng Đào Tinh Tinh một đường tán gẫu. Sắp đến lúc xuống xe, Lý Nguyễn muốn trả tiền xe đã bị quản lý Vương ngăn lại, “Được rồi, tôi sẽ trả. Hơi trễ rồi, có muốn tôi đưa cô lên lầu không?”
Lý Nguyễn vội vàng lắc đầu, “Không cần đâu quản lý Vương, tôi đi mấy bước là đến, không làm phiền anh.”
“Vậy thì tốt, ngày mai gặp.” Quản lý Vương không miễn cưỡng, cười đóng cửa xe lại.
Lý Nguyễn nhìn xe taxi rời đi, vội vàng chạy chậm trở về, chờ đến lúc vào cửa thì thấy phòng khách sáng trưng, Cố Kỳ Nguyên đen mặt đứng ở đó.
~ Hết chương 13 ~