Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phản ứng mang thai của Lý Nguyễn bắt đầu dịu đi, hôn lễ đúng hạn tới.
Bữa tiệc ở thành phố N diễn ra vào trưa thứ bảy, tổ chức tại một khách sạn nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô, Nguyễn Mẫn bảo họ làm thành tiệc đứng ngoài trời, vừa đơn giản vừa vui vẻ. Ban đầu, Nguyễn Mẫn và Phạm Dư có đầy một bụng sáng ý, nhưng chúng đều kết thúc tại bụng của Lý Nguyễn.
Lý Nguyễn mang thai, phản ứng mang thai còn nặng như vậy, cô yếu ớt đề xuất hai bà mẹ làm nghi thức hôn lễ đơn giản chút, hai bà ai có thể không nghe? Ai lại dám không nghe?
Bây giờ, người to bụng có quyền nói chuyện nhất.
Lý Nguyễn từng hoảng hốt nghe ai đó nói rằng, lúc có thai là thời kì mạnh mẽ nhất trong suốt cuộc đời người phụ nữ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Mà sau khi sinh em bé, người phụ nữ lại trở thành vú em + bảo mẫu 24/7, địa vị xuống dốc không phanh, hơn nữa thời hạn kéo dài cả đời, không thể nghi ngờ.
Lý Nguyễn suy ngẫm lại thì thấy quá đúng, mọi người xem, tổng giám đốc Cố chẳng phải còn phải xuống bếp hầu hạ cô sao, mặc dù kết quả không quá mỹ mãn nhưng ít nhất thì hành động vẫn rất đáng giá khen ngợi. Thời điểm cô phản ứng mang thai nặng nhất, tổng giám đốc Cố xin phép nghỉ ở nhà bưng trà rót nước, hỏi han ân cần hơn ngày trước nhiều.
Thậm chí mấy ngày trước anh còn chủ động đề xuất cắt móng tay cho cô, đáng tiếc, Lý Nguyễn sợ anh cắt phải tay mình nên không đồng ý.
Hôn lễ diễn ra tại thành phố N không có nhiều người tham dự lắm, ít nhất đơn giản hơn nhiều bữa bên nhà Cố Kỳ Nguyên.
Trong trí nhớ của Lý Nguyễn, thời gian còn cần chồng thêm mười hai năm, trí nhớ thực sự của năm hai mươi tám tuổi đã hơi mơ hồ. Ban đầu, cô không định mời bạn học cũ nào ngoài Đào Tinh Tinh, vẫn là Nguyễn Mẫn nhớ đến trước đây Lý Nguyễn từng tham dự vài tiệc cưới của bạn cũ, ân tình qua lại cũng có vài người.
Lúc này Lý Nguyễn mới chợt bừng tỉnh, nhớ đến hình như hồi trước mình thật sự có sổ ghi chép nên vội vàng lật ra xem. Trong đó có ba người bạn học cấp ba, một người bạn thời đại học. May mắn Lý Nguyễn vẫn còn nhớ lần trước gặp Vương Cầm Tiêu ở gần đây, hỏi Nguyễn Mẫn thì quả nhiên bà quen biết. Thế là cô trực tiếp tới cửa đưa thiếp mời, thuận tiện nhờ cô ấy liên lạc giùm với bạn học trung học.
Lúc ấy Vương Cầm Tiêu còn vui vẻ hơn cả Lý Nguyễn. Lý Nguyễn ngẩn ngơ nhớ lại, hình như năm đó Vương Cầm Tiêu là uỷ viên, tổ chức buổi họp lớp cấp ba đầu tiên cho lớp cô.
Đến lúc nhận được danh sách bạn học tham gia, Lý Nguyễn kỳ thực có một chút hối hận.
Vương Cầm Tiêu gọi tới gần nửa lớp học…
Khi Lý Nguyễn cầm danh sách Vương Cầm Tiêu đưa tới, thật sự không biết nên cảm khái nhân duyên của mình tốt hay nhân duyên của Vương Cầm Tiêu tốt.
Đương nhiên, cô càng không thể biết, lúc Vương Cầm Tiêu gọi điện thoại cho bạn cùng lớp cũ còn có thể liên lạc đã nói như này: Biết gì không? Lý Nguyễn sắp kết hôn rồi, nhưng chồng sắp cưới của cậu ấy không phải là học trưởng Đỗ Dịch Trạch đâu. Nếu mà muốn biết gương mặt thật của chồng sắp cưới thì hoan nghênh đến tham gia hôn lễ của Lý Nguyễn vào ngày mười tám tháng mười một!
Lý Nguyễn cuối cùng cũng cảm thấy may mắn vì Đào Tinh Tinh không lưu địa chỉ liên lạc của nhiều bạn học thời đại học lắm trên điện thoại di động, chỉ có hai người bạn khác từng ngủ chung phòng.
Thực ra Nguyễn Mẫn cũng đưa thiệp mời cho Trịnh Giai Tuệ, nhưng bà ấy chỉ đưa tiền mừng, hôm diễn ra hôn lễ thì không đến. Bạn bè đồng nghiệp của hai người họ trùng nhau quá nhiều, trong đó có không ít người nhìn Lý Nguyễn và Đỗ Dịch Trạch lớn lên, nếu đến thì thứ nhất là Trịnh Giai Tuệ cảm thấy xấu hổ, thứ hai là sợ thấy cảnh thương tâm.
Lý Nguyễn cũng nghe Nguyễn Mẫn nói, Đỗ Dịch Trạch dẫn Mạnh Tử Dịch trở về thành phố N, nhưng Trịnh Giai Tuệ kiên quyết không cho bọn họ vào cửa. Sau đó Đỗ Dịch Trạch đành dẫn Mạnh Tử Dịch rời đi, nghe nói là thuê phòng trọ trong thành phố.
Từ đầu đến cuối, Đỗ Dịch Trạch không rời không bỏ Mạnh Tử Dịch, nhưng trong lòng Lý Nguyễn không có quá nhiều cảm xúc. Kiếp trước, nếu như không phải đúng lúc đó Mạnh Tử Dịch chính thức có bạn trai, Đỗ Dịch Trạch hoàn toàn không có khả năng quay đầu lại tìm cô; nếu như không phải Mạnh Tử Dịch ồn ào chuyện ly hôn muộn mấy tháng, Đỗ Dịch Trạch cũng không có khả năng sẽ đồng ý lấy cô. Cô chính là một chiếc lốp xe dự phòng vừa ngu muội vừa đáng thương vừa đáng giận, nhưng khi đó cô chỉ thấy đắc chí, cực kỳ có cảm giác vui vẻ hy vọng trong hoàn cảnh khốn khó. Ai ngờ, đó chỉ là một cái vực sâu khác.
Có lẽ cả cô và Mạnh Tử Dịch đều chẳng phải là người thắng, nhưng xét đến cùng, cô thua thảm hại hơn và cũng triệt để hơn.
Nhà họ Chu thế lớn lại không hề đuổi tận giết tuyệt, nhưng Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch vẫn vấp phải trắc trở khắp nơi trên đường sự nghiệp, muốn Đông Sơn tái khởi*, khó!
* Đông Sơn tái khởi (东山再起 – thành ngữ): khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại
Lúc tiếp khách trước khi hôn lễ bắt đầu, bạn học cấp ba của Lý Nguyễn ai cũng dò xét Cố Kỳ Nguyên, Lý Nguyễn đổ mồ hôi trán, cười ha hả giải thích cho Cố Kỳ Nguyên: “Tại anh đẹp trai quá ấy mà.”
Câu này vô cùng có ích, Cố Kỳ Nguyên vểnh cái đuôi nhẹ gật đầu.
Thực ra Lý Nguyễn biết, nguyên nhân chủ yếu là vì lịch sử giữa cô và Đỗ Dịch Trạch vẫn còn sót lại.
Năm đó, khi cô kết hôn với Đỗ Dịch Trạch, bao nhiêu người ước ao cảm thán: Yêu đương từ thời còn trẻ nay cùng nhau dắt tay đi vào hôn nhân, thật đẹp biết bao, quả thực là khắc hoạ thực tế nhất của truyện cổ tích về tình yêu!
Mà bây giờ, có lẽ rất nhiều người đang đứng đây cảm khái: Hóa ra tình yêu thời còn trẻ thật sự không dễ đi tiếp. Nhất là lúc nghe được chuyện cặp đôi xứng đôi và ngọt ngào nhất lớp năm đó đã chia tay sau khi tốt nghiệp đại học.
Lý Nguyễn có phần xem thường, không phải là không có ai dắt tay nhau đi từ thời học sinh đến già, chỉ là xem bạn có dắt đúng người không thôi.
Trong hôn lễ, Lý Nguyễn vốn tưởng rằng mình sẽ không khóc, nhưng đến lúc tuyên thệ, hốc mắt cô liền ửng đỏ, đến khi bố mẹ vẫy tay chào, cô xoay người lại, nước mắt lập tức rơi xuống đồng cỏ.
Xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, đủ chuyện kiếp trước kiếp này dường như rõ mồn một trước mắt.
Vì cái gọi là yêu mà cô tùy hứng cả một đời, cuối cùng hại người hại mình, hại người tất nhiên là bố mẹ cô. Chẳng có ai sẽ đau lòng mình hơn chính bố mẹ, mặc dù Lý Nguyễn biết Cố Kỳ Nguyên yêu cô, nhưng cô sẽ không bao giờ so sánh tình yêu của bố mẹ với tình yêu của Cố Kỳ Nguyên, bởi vì chúng không giống nhau, và chẳng thể so sánh được. Nhưng cô vẫn luôn biết, người mình thiếu nợ nhiều nhất chính là bố mẹ. Nhưng có lẽ đối với bố mẹ mà nói, hồi báo tốt nhất lại là cuộc sống của mình suôn sẻ và hạnh phúc.
Hại bố mẹ đau thương một kiếp, ít nhất cô đã đền bù họ yên tâm một đời.
Con cái là quỷ đòi nợ kiếp trước của bố mẹ, từ sau khi mang thai Lý Nguyễn mới chính thức giác ngộ được điều này.
Trước hôn lễ, Nguyễn Mẫn đã thông báo với bạn bè người thân, cho nên mọi người nhìn bụng dưới bằng phẳng và đôi giày vải đế bằng của Lý Nguyễn cũng chỉ cười chúc phúc. Nhưng Cố Kỳ Nguyên vẫn thấy hồi hộp, luôn không ngừng hỏi Lý Nguyễn có mệt hay không.
Lý Nguyễn lườm anh nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào. Lúc nào cũng được người khác đặt ở trong lòng chính là chuyện khiến người ta không có thời khắc nào là không vui vẻ.
Giữa trưa ăn tiệc xong, buổi chiều Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên trở về thành phố H.
Buổi hôn lễ hôm chủ nhật lớn hơn rất nhiều, là đứa cháu ngoại duy nhất của Phạm thị và sắp đón chắt đời thứ tư đầu tiên, mặc dù ngoài miệng Phạm lão gia tử không nói nhưng kỳ thật ông rất để ý. Mỗi lần Phạm Dư đến thương lượng hoặc báo cáo với Phạm lão phu nhân, ông đều không nhịn được mà chen vào mấy câu.
Bên phía khách sạn đương nhiên là phối hợp hết sức, dù sao khách sạn cũng tên là khách sạn Hoàn Vũ, nhà ông chủ lo liệu việc vui đương nhiên phải có ánh mắt.
Mặc dù hết chọn lựa rồi lại sàng lọc, nhưng đến cuối cùng hôn lễ vẫn có năm mươi bàn.
Thân thích hai nhà Cố, Phạm không nhiều, nhưng không ngăn được bạn bè nhiều. Bản thân Cố Thẩm Tắc, chỉ riêng bạn học, bạn bè, đồng nghiệp đã chiếm mười mấy bàn.
Ban đầu, lúc thấy danh sách tiệc cưới cả Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn đều tỏ vẻ vô cùng sầu lo. May mắn Lý Nguyễn mang thai, rất nhiều kế hoạch đã chết non, ít nhất không thể náo loạn cô dâu.
Lúc tiệc cưới diễn ra, Phạm lão gia tử thỉnh thoảng lại đi đến sau lưng Lý Nguyễn, ló đầu ra nói: “Cháu đừng làm bản thân mệt mỏi, hơi hơi mệt thì đi nghỉ đi.”
Biểu cảm của Phạm lão gia tử rất nghiêm túc, ánh mắt bắn về phía mấy bàn ngồi đầy người công ty nhà mình, người đang ngồi ai cũng cảm thấy mông như kim chích, ngồi không yên.
“Chào Phạm đổng…”
“Ừ.” Phạm đổng uy hiếp xong khách mời thì chắp tay sau lưng đi ra hướng khác.
Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên nhìn nhau, lại quay đầu nhìn người nào đó mới vừa rồi còn náo loạn muốn cô dâu chú rể uống ly rượu giao bôi nay đã cúi đầu không dám ngẩng lên.
Tôn phật này cũng hơi lớn quá rồi…
Nhưng Lý Nguyễn cầu còn không được. Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi, hôm qua là ngoài trời, gió thổi qua thì người cũng tinh thần, hôm nay ở trong phòng, đủ loại mùi đồ ăn thức uống lẫn lộn vào với nhau. Cô chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, nhịn hết nổi, đành quay đầu bước nhanh về phía toilet.
Cố Kỳ Nguyên vội vàng theo sau, khó khăn dừng bước trước cửa phòng rửa tay đánh dấu khác giới tính. Trong lòng anh nóng nảy nhưng người không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa cau mày đi quanh.
Tiếng Lý Nguyễn nôn mửa truyền ra từ bên trong, Cố Kỳ Nguyên nhìn đi nhìn lại, thật lòng rất muốn xông vào lập tức, nhưng ngẫm lại mình không thể làm mất mặt vào ngày vui hôm nay, anh ngẩng đầu lên liền thấy có người tới.
“Cô mau vào xem đi, Nguyễn Nguyễn đang ở trong!” Cố Kỳ Nguyên đẩy người vừa đến vào trong toilet.
Đào Tinh Tinh ngẩn người, quay đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên ngoài cửa. Nghe thấy động tĩnh bên trong, cô ấy vội vàng chạy chậm vào.
Hôm nay Đào Tinh Tinh là phù dâu.
Hôm trước, lúc Lý Nguyễn mời cô, cô ấy từng muốn từ chối. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thực lòng cô không muốn từ chối cho lắm. Cô ấy và Lý Nguyễn từng cùng nhau hứa hẹn, ai kết hôn trước thì người kia nhất định phải làm phù dâu. Mặc dù cô ấy chột dạ, xấu hổ và khó xử nhưng vẫn quyết định tới, đương nhiên là dẫn theo bạn tới.
Trong số những người ở đây, Phạm lão gia tử và Phạm Hành Thư cũng quen biết cô ấy. Mặc dù cô có cố tình tránh né tầm mắt của bọn họ nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thở phào.
Đều qua rồi, họ đều đã có cuộc sống mới!
Lý Nguyễn nôn thật lâu, trả hết thức ăn vừa mới lót dạ về cống thoát nước. Đi ra khỏi toilet, sắc mặt của cô vẫn còn rất kém.
Cố Kỳ Nguyên vốn muốn Lý Nguyễn về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước, nhưng Lý Nguyễn không đồng ý.
Bao nhiêu người lớn và thân thích ở đây mà cô lại né tránh như vậy thì chẳng thể nói nổi. Nhưng cô cũng thực sự không chịu được nữa, nhờ Cố Thẩm Tắc và Phạm Dư tiếp khách, đôi vợ chồng trẻ mời mỗi bàn một ly.
Cố Kỳ Nguyên là rượu, Lý Nguyễn là nước sôi để nguội.
Mọi người sớm đã thấy không thích hợp, hơn nữa Phạm lão gia tử rõ ràng giữ gìn, ai cũng không dám gây chuyện, chỉ cười ha hả khuyên Lý Nguyễn đi nghỉ ngơi.
Đương nhiên, chú rể không thể đi.
Dù sao xem ra đêm nay chú rể cũng chẳng thể động phòng hoa chúc, chuốc say gì đó hoàn toàn không có gánh nặng.
Thế là, nửa đêm, lúc Cố Kỳ Nguyên được Lộ Trình và Thôi Tử Nho đỡ về phòng nghỉ khách sạn cung cấp sớm đã say như chết. Đừng nói động phòng, ngay cả động đậy cũng khó khăn.
Lý Nguyễn nhịn mùi hôi, cởi áo khoác của Cố Kỳ Nguyên ra. Ngửi một lúc, rồi xem đi xem lại, cô quyết định lôi chăn màn trong tủ ra đắp lên người anh.
Nếu đã không thể lựa chọn chia giường với con ma men thì ít nhất cũng có thể lựa chọn chia ngủ đi.
Lúc Cố Kỳ Nguyên tỉnh lại đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
Lý Nguyễn khó chịu trong người nên dậy sớm, cô miễn cưỡng dùng chút cháo ở phòng buffet sáng dưới tầng.
Mặc dù là thứ hai nhưng hai người đã bắt đầu thời gian nghỉ kết hôn.
Kết thúc hai trận hôn lễ, Lý Nguyễn tuy mệt mỏi lại cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng tuần trăng mật vốn đã thương lượng xong lại không thể không bỏ lỡ. Thời kỳ đặc biệt, dù Lý Nguyễn rất muốn đi hưởng tuần trăng mật nhưng đành từ bỏ.
Quả nhiên kế hoạch không đuổi kịp thay đổi. Cố Kỳ Nguyên suy nghĩ lâu như vậy, định đi hết chỗ nọ đến chỗ kia, kết quả chẳng đi được cái nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà cùng vợ yêu. Nhiệm vụ duy nhất của anh chính là gọt các loại vỏ hoa quả, sau đó cắt thành miếng nhỏ, để Lý Nguyễn dùng cái dĩa nhỏ cắm ăn.
“Hiền huệ thật đó.” Nhân dịp cuối tuần Đào Tinh Tinh dành thời gian tới thăm một lần, nhỏ giọng đánh giá với Lý Nguyễn: “Thật không ngờ được chồng cậu còn có một mặt ở nhà như thế.”
“Không thể tưởng tượng sao?” Lý Nguyễn nhìn trái nhìn phải người đàn ông nhà mình, thấy thế nào đều cảm thấy cực kỳ bình thường. Nhưng cô lại đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên đàm phán chuyện phân công hợp tác việc nhà với Cố Kỳ Nguyên. Lần đó đàm phán là cô nấu cơm, Cố Kỳ Nguyên rửa bát đúng không, ngay lúc đó Cố tiên sinh nói thế nào nhỉ? Cầm chén đũa ném đi hết?
Lý Nguyễn bật cười, nhỏ tiếng nói: “Cũng vậy thôi, đều do tớ vất vả dạy dỗ thành đó, có muốn tớ dạy cho cậu mười chiêu thuần phu không?”
Đào Tinh Tinh đỏ bừng mặt, nhanh chóng liếc nhìn Hà Nguyên, thấy anh ta đang trò chuyện với Cố Kỳ Nguyên, không chú ý bên này mới yên lòng: “Cậu, cậu đừng có nói bậy bạ…”
Mặc dù cô ấy đã chính thức kết giao với Hà Nguyên một khoảng thời gian nhưng hai người vẫn chưa đi đến tình trạng bàn chuyện cưới gả.
“Cậu xấu hổ cái gì? Chuyện sớm hay muộn thôi, chẳng phải nói là yêu đương không nhằm mục đích kết hôn đều là lưu manh đùa bỡn sao, chẳng lẽ hai cậu chưa từng nhắc đến kế hoạch tương lai?”
“Cũng có rồi.” Đào Tinh Tinh thẹn thùng nhăn nhó, thấy Lý Nguyễn trừng mắt nhìn mình lại càng ngượng nghịu: “Còn sớm mà…”
Cô ấy rất ngại nói là Hà Nguyên bảo ăn tết sẽ dẫn cô về nhà.
Về nhà làm gì? Đương nhiên là gặp bố mẹ chồng. Đây là bước đầu tiên, nhưng một bước này luôn khiến cô cảm thấy thấp thỏm.
Lý Nguyễn nhìn Đào Tinh Tinh, mỉm cười vỗ vỗ vai cô ấy: “Thuận theo tự nhiên đi.”
Đúng vậy, tình yêu và hôn nhân có đôi khi cần thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó nước sẽ chảy thành sông. Tỉnh lại một lần nữa, cô chưa từng suy xét đến tình yêu và hôn nhân, lúc ấy trong lòng cô chỉ tràn ngập kế hoạch kết thúc tình cảm với Đỗ Dịch Trạch, lại không ngờ được vừa quay người cô đã va phải hôn nhân của cuộc đời mình.
Cô của thời điểm đó hoàn toàn không hề nghĩ đến.
Trong công ty tạm thời có Phương Mẫn chống đỡ, Lý Nguyễn dứt khoát xin nghỉ dài hạn cho mình. Sau khi Cố Kỳ Nguyên hết phép và đi làm, cô một thân một mình ở nhà.
Khoảng thời gian gian nan nhất đã đi qua, cuộc sống trôi qua từng ngày, phản ứng có thai của Lý Nguyễn cũng chậm rãi giảm bớt. Sau khi kết thúc hôn lễ, Nguyễn Mẫn không đến thành phố H, Lý Nguyễn cũng không trở về nữa, chỉ ngày ngày liên lạc qua điện thoại.
Đây là lần đầu tiên Lý Nguyễn làm bà chủ gia đình toàn thời gian, hoàn toàn không bị công việc quấy rầy. Qua một tuần, mới lạ bắt đầu đi qua, cô dần cảm thấy nhàm chán, sau đó bắt đầu lật giá sách.
Cố Kỳ Nguyên thuê người giúp việc theo giờ, một tuần đến nhà quét dọn ba ngày rưỡi. Mặc dù thư phòng đã lâu không dùng nhưng vẫn rất sạch sẽ. Sau một ngày, Lý Nguyễn đã tìm được niềm vui mới.
Trong thư phòng có thực đơn lúc trước cô mua, có đủ món trung tây và các loại bánh ngọt. Lý Nguyễn rút ra thử từng quyển một.
Bắt đầu từ bánh bích quy, sau đó thăng lên bánh gato, bánh mì.
Lúc mới bắt đầu, cô hoàn toàn làm dựa theo thực đơn, càng về sau, cô càng cảm nhận được nhiều hương vị, bắt đầu cải tiến và sáng tạo món mới. Bánh ngọt làm mỗi ngày đều cho Cố Kỳ Nguyên ăn, ăn không hết thì cứ cách khoảng một ngày Phạm Dư sẽ qua mang về. Đến cuối cùng, tất cả mọi người đến nhà Cố Kỳ Nguyên làm khách đều có thể cầm về một hộp bánh bích quy hoặc bánh gato hoặc bánh ngọt nhỏ gì đó.
Từ ban đầu chỉ theo đuổi hương vị, càng về sau càng đòi hỏi hoàn hảo. Đến tận một ngày nào đó, Cố Kỳ Nguyên sợ hãi thán phục: “Vợ yêu, em giờ thành thợ bánh ngọt chuyên nghiệp rồi!”
Lý Nguyễn cúi đầu nhìn chiếc macaron vị xoài tinh xảo trên tay mình, cũng cười theo: “Đúng thật!”
Ngày hôm sau, Phạm Dư dẫn một người đến nhà cô. Người đến là bạn học của bà, thuộc nhà xuất bản XX, đến để đàm phán chuyện ra sách dạy nấu ăn.
“Con đừng miễn cưỡng, nếu cảm thấy được thì thử một chút, nếu thấy mệt mỏi thì thôi.” Phạm Dư đương nhiên không phải muốn tìm việc làm cho Lý Nguyễn, chỉ là bà sợ Lý Nguyễn ở nhà nhàm chán nên khuyên cô kết hợp với yêu thích của mình.
Cố Kỳ Nguyên nhíu mày đầu tiên: “Không được, Nguyễn Nguyễn ở nhà là để dưỡng thai, quá mệt mỏi.”
“Có vẻ như rất không tệ, hay là con thử một chút?” Trái lại, đôi mắt Lý Nguyễn sáng lên, trong lòng rất có ý tưởng.
“Nếu mà con có hứng thú thì quá tốt rồi!” Thực ra Phạm Dư cũng rất có hứng thú, bởi vì bà rất thích ăn, Lý Nguyễn biết làm còn có thể làm, đại biểu bà có lộc ăn.
Thế là ba người phụ nữ tụ lại thương lượng.
“Này này! Con bảo không được mà, Nguyễn Nguyễn sẽ mệt chết mất!” Cố Kỳ Nguyên ở một bên tức hổn hển, đáng tiếc không có ai để ý đến anh.
“Được rồi, anh đừng có gây chuyện nữa, chờ bọn em bàn xong thì em sẽ làm bánh cho anh.” Lý Nguyễn tranh thủ phất phất tay với anh, miễn cưỡng xem như trấn an.
Cố Kỳ Nguyên chán nản, trừng mắt tức giận, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Lý Nguyễn: “Đến lúc đó chia nhuận bút thế nào? Dì Từ, dì đừng có mà lừa vợ cháu đấy.”
Chuyện Lý Nguyễn ra sách cứ thế quyết định, đương nhiên chi tiết cụ thể còn phải thương lượng thêm. Cô vô cùng hưng phấn, không nghĩ tới có một ngày mình có thể xuất bản sách. Mặc dù chỉ là sách dạy nấu ăn, phần lớn phải dùng ảnh màu, lời văn cũng phải hết sức đơn giản rõ ràng, nhưng xuất bản sách chính là xuất bản sách, sau này mua thêm mấy quyển, ký tên mình rồi đưa tặng người thân bạn bè, nghĩ thôi đã thấy nở mày nở mặt rồi!
Mẹ bầu có chuyện để làm, dường như tất cả phản ứng có thai đều một đi không trở lại, cả ngày vô cùng tinh thần. Cố Kỳ Nguyên mua cho cô một cái máy ảnh DSLR chuyên dùng để chụp hình, cuối tuần còn kiêm luôn chức nhiếp ảnh gia, giúp cô chụp các loại bánh ngọt.
Quả nhiên, đợi đến khi bụng Lý Nguyễn to như có một quả bóng rổ nhét vào trong quần áo thì Cố Kỳ Nguyên cũng béo lên tám cân.
“Mẹ nói cái thằng này, sao con lại mập lên nhiều thế? Nguyễn Nguyễn lại chỉ to cái bụng, trên mặt chẳng thêm được miếng thịt nào vậy?” Phạm Dư ghét bỏ nhìn con trai nhà mình, trong mắt toàn là hoài nghi.
“Con không hề ăn vụng!” Cố Kỳ Nguyên căm giận kêu oan, suốt ngày Phạm Dư xin tư vấn bác sĩ phụ sản và trung y, xin được không ít thực đơn bà bầu cho Lý Nguyễn. Lý Nguyễn thỉnh thoảng cũng sẽ nấu theo, có vài món mùi vị cũng không tệ lắm.
Đương nhiên anh không hề ăn vụng, nhưng Lý Nguyễn ăn không hết, kiểu gì cô cũng sẽ làm bộ tội nghiệp đẩy cho anh, anh có thể làm gì? Còn không phải là ngoan ngoãn làm thùng cơm thừa!
Nhắc đến chuyện này anh liền đầy bụng bi phẫn!
Từ khi Lý Nguyễn sửa sang lại đống thực đơn đồ ngọt, mỗi lần làm xong bánh gato hay bánh mì đều thường xuyên nhét cho anh, nói là không thể lãng phí. Nhiều đồ ngọt như vậy, anh có thể không béo sao?
“Con muốn giảm béo!”
Lý Nguyễn ngồi một bên cười trộm. Cô đương nhiên cũng béo, sao có thể không béo được chứ, khuôn mặt tròn hơn trước kia một vòng, chỉ là bởi vì bụng to nên ngược lại nhìn mặt không thấy mập.
“Vô dụng thôi.” Lý Nguyễn nhỏ giọng nói.
Đến khi cô sinh xong, cả Nguyễn Mẫn và Phạm Dư nhất định sẽ càng làm nhiều đồ ăn bổ thân thể, đến lúc đó, vì ý tốt của bố mẹ, cô không thể đổ, đương nhiên chỉ có thể lén lút để ông chồng nhà mình tiêu diệt hộ.
Thế là, sau một tháng Cố Kỳ Nguyên từ chối đồ ngọt và tăng thêm vận động, anh thành công gầy xuống ba cân, nhưng vì Lý Nguyễn ở cữ nên lại yên lặng mập ba cân…
Ngày sinh dự tính của Lý Nguyễn vào cuối tháng sáu, lúc cô lên cơn đau vào đúng đêm khuya, cách ngày dự sinh năm ngày. Cô đọc không ít hướng dẫn sinh nở, túi chờ sinh cũng sớm đã chuẩn bị xong, nhưng đến thời điểm vỡ nước ối, sự bình tĩnh tưởng có không biết lăn đến nơi nào.
“Cố, Cố Kỳ Nguyên…” Lý Nguyễn không dám động, nằm ngửa, đẩy đẩy người đàn ông ngủ say bên cạnh.
“Cái gì? Thế nào?” Cố Kỳ Nguyên bỗng bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, bật đèn bàn, cuống cuồng nhìn sang Lý Nguyễn.
Càng gần ngày dự sinh, anh còn hồi hộp hơn cả Lý Nguyễn.
“Không có việc gì, anh đừng sốt ruột.” Lý Nguyễn định mỉm cười trấn an ông chồng thoạt nhìn lo lắng hơn cả mình: “Em vỡ nước…”
“Vỡ cái gì nước?”
Cố Kỳ Nguyên khẽ giật mình, đầu tóc rối bời phối hợp với biểu cảm này thực sự khá buồn cười, nhưng Lý Nguyễn không có thời gian cười: “Chính là em vỡ nước ối ấy, mau đưa em đến bệnh viện…”
“Á!” Cố Kỳ Nguyên kêu lên sợ hãi, cực nhanh lăn từ trên giường xuống dưới giường, sau đó trở mình đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài: “Cần cái gì? Phải mang cái gì?”
“Ấy từ từ, anh cầm giúp em một gói Tô Phỉ ban đêm cỡ lớn trước đã!”
Chịu đựng mười lăm tiếng, Cố Tiểu Bảo rốt cuộc oe oe chào đời, nặng ba cân bốn, một đứa bé trai khỏe mạnh.
Lúc nhận được tin, Lý Thành Thụy và Nguyễn Mẫn chạy thẳng từ thành phố N đến, chờ trước cửa phòng sinh, lo lắng đủ loại, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng khóc. Trong phòng sinh, Lý Nguyễn nắm thật chặt tay Cố Kỳ Nguyên vào trong chờ sinh cùng, căm hận nói: “Đau chết mất!”
Mấy ngày sau, đủ loại người đến thăm hỏi Cố Tiểu Bảo, bao gồm cả vợ chồng Phạm lão gia tử.
Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn cũng không ngờ hai ông bà lại đích thân tới. Phạm lão phu nhân ôm Tiểu Bảo, Phạm lão gia tử không dám ôm nhưng đôi mắt vẫn luôn dán vào Tiểu Bảo không rời.
Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên liếc nhau, mỉm cười nắm chặt tay.
Cố Tiểu Bảo tên là Cố Hiển Cẩn, hôm đầy tháng được bố mẹ ôm ra ngoài lộ mặt, thu về rất nhiều lì xì. Phạm Hành Minh bị Phạm lão phu nhân thúc giục ôm Tiểu Bảo dính không khí vui mừng, kết quả bị Cố Tiểu Bảo đái dầm đầy người.
Lúc ấy Cố Kỳ Nguyên cười vui mừng nhất: “Nước tiểu của con trai em quý giá lắm đấy, có thể dấm đài lên người anh cũng là phúc khí của anh.”
Phạm Hành Minh trừng mắt oán hận nhìn Cố Kỳ Nguyên.
Thằng nhóc này yên lặng tìm bạn gái, yên lặng mang thai con trai, làm người đàn ông độc thân như anh ta không có biện pháp tiếp tục bình thản độc thân. Lịch xem mắt do Phạm lão phu nhân và Phạm đại phu nhân sắp xếp giờ đã chiếm tất cả thời gian rảnh của anh ta, thực sự khinh người quá đáng!
Lý Nguyễn cười ha ha, cúi đầu nhìn con trai đang nhắm mắt ngủ say, lại ngẩng đầu nhìn người chồng tuấn tú săn sóc, trong lòng vô cùng an bình.
Năm tháng êm đềm cũng chỉ đến thế!
~ HOÀN CHÍNH VĂN ~