Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tinh thần Hòa Quân tốt lên rõ ràng. Cậu không nằm thì sẽ lặng im ngẩn người rồi nở nụ cười thoải mái.
Cho dù là lúc Đường Uyển không ở đây, khóe môi cậu cũng cong lên, cả người lộ ra vẻ sung sướng giống như ánh nắng mùa xuân, len lỏi vào từng ngóc ngách.
Khuôn mặt cậu vốn xinh đẹp tuyệt trần, bị ma ốm phá hủy đi bảy phần, bây giờ tinh thần tốt lên nên đã khôi phục ba phần.
Cậu đồng ý ăn cũng đồng ý hoạt động, ba ngày nay, hai má Hòa Quân đã từ từ hồng hào lên, còn có cả sự hoạt bát của thiếu niên đang độ tuổi thanh xuân.
Hòa Quân nhìn ra ngoài cửa sổ lâu như thế, sao Đường Uyển không biết cho được, anh biết cậu vẫn luôn khát khao được ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Lần thứ hai Đường Uyển tới tìm bác sĩ, bác sĩ nói tháng sau sẽ tiến hành phẫu thuật lần hai, hơn nữa muốn anh khôi phục trạng thái tinh thần cho cậu.
Anh ta quy thất bại lần này là lỗi của trạng thái tinh thần Hòa Quân.
Đường Uyển cũng biết rõ chuyện đó là có thật. Ngày hôm đó, cụ già luôn trò chuyện cùng Hòa Quân đột nhiên ra đi, lúc cậu vào phòng phẫu thuật anh còn chưa tới.
Lúc ấy, có lẽ thiếu niên ấy cảm thấy lẻ loi vô cùng.
Anh phải làm sao thì chuyện này mới không xảy ra lần thứ hai.
Đã hơn mười ngày trôi qua, còn mười ngày nữa. Trong mười ngày này, anh muốn đáp ứng hết tất cả nguyện vọng của Hòa Quân. Cho dù Hòa Quân chưa bao giờ nói ra nhưng Đường Uyển biết cậu vẫn mong đợi nhìn ngắm thế giới ngoài ô cửa sổ kia.
"Cậu muốn đưa cậu ấy rời khỏi bệnh viện?"
"Không phải, tôi muốn dẫn em ấy ra ngoài chơi một lát."
Bác sĩ trầm ngâm một hồi, nói. "Như vậy cũng được, bầu không khí trong bệnh viện không thích hợp với người trẻ tuổi. Cậu dẫn cậu ấy ra ngoài chơi tốt nhất là nên dẫn cậu ấy đi xem toàn bộ phong cảnh của thành phố S." Anh ta cười. "Dẫn tới chỗ rộng rãi mới thích hợp cho cậu ấy. Mấy ngày nay tình trạng của cậu ấy đã tốt hơn rồi, cậu cứ tiếp tục cố gắng đi."
"Có thể ra ngoài sao?"
"Ừm, nhưng phải chú ý một chút, không được làm gì kích thích cậu ấy. Chú ý giữ ấm, không được để cho cậu ấy bị cảm hay bị sốt."
Đường Uyển gật gật đầu.
Vì vậy, được sự cho phép của bác sĩ, Hòa Quân được một cái giấy thông hành đặc biệt. Đương nhiên, cái giấy này ở trong tay Đường Uyển.
Chiều hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Đường Uyển đứng dậy, anh đưa tay về phía Hòa Quân, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp.
"Hoàng tử nhỏ thân mến, ngày có bằng lòng tới vườn hoa với ta không?"
Hòa Quân ngẩn người, sau đó lộ ra nụ cười vui mừng.
"Em có thể ra ngoài sao?"
"Có thể. Nhưng chỉ được dạo trong vườn hoa thôi."
Dù như vậy nhưng Hòa Quân cũng rất vui.
ĐƯờng Uyển đỡ cậu xuống, dù cho là thế nhưng tâm tình của đứa nhỏ vẫn phải nằm trong lòng bàn tay Đường Uyển, được Đường Uyển kiểm soát. Hai người chầm chậm đi xuống, đi qua một cái lầu rồi một căn phòng.
Đây là bệnh viện tư nhân, buổi tối không có quá nhiều người, chỉ có một vài y tá và bác sĩ ở lại trực.
Trên người Hòa Quân mặc quần áo bệnh nhật, là loại size nhỏ nhất nhưng khi cậu mặc vào vẫn cứ rộng thùng thình. Hòa Quân dựa sát vào người Đường Uyển, chầm chậm đi qua một căn phòng lớn rồi tiến vào trong bóng đêm. Tuy rằng không thấy rõ biểu cảm nhưng ai cũng biết cậu rất vui.
Vừa mới đẩy cửa kính ra, trong lòng Hòa Quân hơi run lên, chắc là do gió lạnh ùa vào.
Dù là đầu hạ nhưng gió vẫn hơi lạnh, lạnh tới mức Hòa Quân bật cười. Cơn gió tự do ấy đã lâu cậu không cảm nhận được rồi.
Đường Uyển than một tiếng, ngắm nhìn nụ cười trên khuôn mặt cậu. "Anh không mang áo khóac cho em. Thất sách rồi."
"Không sao đâu." Hòa Quân nở nụ cười với anh, chầm chậm đi vào vườn hoa kia. "Vậy là được rồi."
"Không cho em bị cảm."
"Không đâu. Chúng ta ngồi ở đây một lát đi."
"Hừ, sau này em xin anh anh cũng không cho em ở lâu thêm đâu."
Đường Uyển cảnh cáo cậu, nhưng lại nhẹ nhàng xoay người chắn gió cho Hòa Quân.
Vườn hoa này mặc dù nói là vườn hoa nhưng rất nhỏ. Bên trong tòa nhà xây ra một không gian để bệnh nhân có thể ngắm nhìn màu xanh mà thôi. Ở đây có rất nhiều cây xanh, có mấy cây tùng cây bách nho nhỏ.
"Ừm. Hình như là mùi hoa quế." Hòa Quân nói, bước chân nhanh hơn.
Đường Uyển kéo cậu lại làm cho bước chân cậu chậm hơn, nói. "Nơi đây bốn mùa đều có hoa quế, khí hậu thành phố S rất hợp với hoa quế."
"Ừm, không tồi. Lâu rồi em chưa ngửi được mùi hoa quế thơm như vậy." Hòa Quân nở nụ cười.
Trong ánh đèn mông lung, đầu óc Đường Uyển trống rỗng.
Thật đẹp.
Khuôn mặt ấy làm người ta muốn yêu thương.
Đây là người thích anh, là Hòa Quân của anh.
"Anh sao thế?" Hòa Quân kỳ quái nhìn Đường Uyển, sao lại đứng đó?
"... Không có gì."
Đường Uyển che miệng ho khan một cái, sắc mặt đỏ ửng.
Aizzz, thật sự là...
"Quả nhiên là hoa quế, ở đây thật sự có hoa quế."
Men theo hương vị, Hòa Quân tìm được cây hoa quế ở trong bóng tối. Lá cây nó xanh sẫm, chỉ có khi chăm chú xem mới có thể thấy nơi cuống lá đang nở hoa li ti.
"Sao thế? Em nghĩ nó không có hoa sao?"
"Đúng thế, lúc trước đứng trên cửa sổ không nhìn thấy hoa của nó. Chắc là do nó quá nhỏ, cứ trốn tránh em mãi." Hòa Quân nói, hai mắt cậu bỗng nhiên sáng rực, ngẩng đầu hỏi. "Đường Uyển, anh thử nói xem ở đây có cây nào nữa không?"
"Hả?"
"Chính là mấy cây cỏ dại ấy, lúc nở có hoa màu tím ấy. Rễ cây có thể uống nữa, màu trắng, chua chua."
"Hả?" Anh không nhớ chuyện mình dạy em ăn rau dại." Đường Uyển nhíu mày.
Hòa Quân cứng đờ. "Ơ ơ... Nói ra anh đừng giận, lúc đó em còn học tiểu học, mấy đứa bạn bảo em ăn."
Chuyện đó cũng chẳng của gì kỳ lạ, mấy đứa nhỏ ở nông thôn biết rất nhiều loại cỏ dại ăn được.
Đường Uyển xoa xoa đầu cậu, nói: "Anh không giận, nhưng sao lúc đó em không nói cho anh?"
"Em viết trong nhật ký, nếu anh muốn biết thì phải đọc nhật ký." Hòa Quân cười hì hì.
"Thôi, được rồi, chúng ta nên về thôi."
"Sao lại về sớm như thế, chúng ta mới ra ngoài một lát thôi mà."
"Mặt em lạnh hết rồi kìa, mai chúng ta lại tới." Bàn tay đang làm loạn trên đầu của Đường Uyển tuột xuống, nâng mặt Hòa Quân lên.
"Được rồi."
Hòa Quân cười tủm tỉm nói, nép vào cạnh Đường Uyển đi ra khỏi vườn hoa.
"Lần sau em sẽ tới tìm bông hoa đó."