Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nụ cười của tiểu thư càng thêm rạng rỡ, nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, gương mặt đầy mong chờ.
Ta đứng bên cạnh cúi đầu, im lặng.
Thật đáng tiếc, nàng sẽ phải thất vọng thôi.
Kiếp trước, Quốc công gia vừa trở về đã vào cung dự yến tiệc.
Tiểu thư chờ đến tối mịt cũng không thấy ông trở lại.
Nhưng điều đó lại tạo điều kiện thuận lợi cho ta.
Tiểu thư vốn không thích gương mặt này của ta, chẳng bao lâu đã đuổi ta ra ngoài.
Ta liền trở về nơi ở, lấy hết số bạc đã tích góp được trong những năm qua.
Lặng lẽ đi lo liệu mọi việc trong bóng tối.
Cuối cùng, ta cũng biết được Quốc công gia sẽ đi theo con đường nào khi trở về.
Khi trời bắt đầu tối, ta cầm một chiếc đèn lồng đứng đợi trên con đường mà Quốc công gia nhất định sẽ đi qua khi trở về.
Y phục trên người ta rất mỏng manh. Một cơn gió thổi qua, khiến ta không khỏi rùng mình vì lạnh.
Trong lòng bắt đầu dấy lên nỗi lo sợ.
Quốc công gia là người có địa vị cao, nghe nói có không ít quý nữ trong kinh thành muốn gả cho ông, thậm chí nhiều kẻ còn muốn trèo lên giường của ông.
Thế nhưng, ông lại không gần nữ sắc.
Những kẻ muốn trèo lên giường của ông đều bị đánh đòn, sau đó bị bán ra khỏi phủ.
Việc này xảy ra nhiều lần, dần dần các nha hoàn trong phủ cũng không dám nuôi ý nghĩ đó nữa.
Ta càng nghĩ càng lo sợ, tay chân cũng bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, ta quyết tâm không lùi bước.
Dù sao hôm nay không thành, ngày mai cô gia cũng sẽ chiếm đoạt thân thể ta, sau này cũng khó tránh khỏi cái ch.ết.
Chi bằng thử một lần, dù có bị bán ra khỏi phủ cũng chưa chắc đã không tìm được đường sống ở bên ngoài.
Chờ đợi khoảng nửa canh giờ, cuối cùng phía trước cũng có người từ từ bước tới.
Dưới ánh trăng, ta nhìn thấy một nam nhân khoảng ba mươi tuổi.
Khác hẳn với vẻ thư sinh của cô gia, người này có bờ vai rộng, thân hình rắn chắc.
Trên trán có một vết sẹo dài, đôi mắt thâm sâu, toát lên vẻ uy nghiêm không cần nói cũng khiến người ta khiếp sợ.
Ông bước tới gần, từng bước mạnh mẽ, dứt khoát.
Ta có chút run rẩy trong lòng.
Nhìn qua, dường như ông có thể đánh ch.ết ta chỉ bằng một cú đấm.
Đây hẳn là Quốc công gia?
Bên cạnh ông không có ai đi cùng…
Ta cắn chặt răng, quyết định tiến về phía ông, cầm đèn lồng trong tay.
Khi đi ngang qua ông, ta giả vờ trật chân, kêu lên một tiếng "A!" rồi ngã thẳng vào ngực ông.
Việc quyến rũ người khác, đây là lần đầu tiên ta làm, nên có phần chưa thành thạo.
Nhưng các nha hoàn trong phủ hầu hết đều thầm mắng ta là hồ ly tinh, không đứng đắn.
Đám tiểu đồng khi thấy ta đều nhìn chằm chằm, lúc nào cũng tìm cách lại gần để sàm sỡ.
Nghĩ rằng phần lớn nam nhân đều thích loại người như ta...
Nhớ lại kiếp trước, cô gia yêu thích nhất chính là chỗ này của ta.
Khi ngã xuống, ta cố tình đâm thẳng vào trước ngực của Quốc công gia trong tư thế mặt đối mặt.
Quốc công gia đang say khướt, ta đâm vào ông, ông không né tránh mà nhíu mày ôm lấy eo ta.
Ngực của ta đụng vào lồng ngực cứng như đá của ông, đau đớn đến mức không thể chịu nổi.
Cánh tay của ông cũng cứng rắn như sắt đá, nắm chặt eo ta, khiến ta đau đến mức không kìm được mà bật lên một tiếng thở dốc, nước mắt lưng tròng.
Quốc công gia cúi xuống, nhìn ta với ánh mắt sâu lắng, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Toàn thân ông dường như tỏa ra hàn khí, ánh mắt thâm trầm, nhìn gần càng thấy vết sẹo trên trán rõ rệt hơn.
Nhìn thoáng qua, ông chẳng khác nào một hung thần gi.ết chóc!
Chân ta càng thêm run rẩy, trong lòng không khỏi hối hận.
Nhưng khi nghĩ đến cảm giác bị dìm nước trong kiếp trước, ta cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhớ lại những cách thức quyến rũ nam nhân trong sách, ta cắn chặt răng.
Ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, ta nhìn ông đầy nũng nịu, cắn môi thốt lên: "Ngươi... ngươi là ai? Mau thả ta ra!"
Sau đó, ta quyết tâm, giả vờ đỏ mặt, yếu ớt vùng vẫy.
Y phục mỏng manh trên người vốn đã làm căng trước ngực, nay lại vùng vẫy, càng thêm lỏng lẻo, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng ngần.
Quốc công gia cúi xuống nhìn ta, ánh mắt càng trở nên thâm sâu, bàn tay siết chặt eo ta cũng ngày càng mạnh hơn.
Quốc công gia nhìn ta một lúc lâu, khẽ kéo khóe miệng, nhẹ nhàng chế giễu:
"Tiểu nha đầu, lá gan cũng không nhỏ, dám quyến rũ ta?"
Hồng Diệp nói không sai, ta sinh ra đã mang số mệnh của một kẻ quyến rũ.
Kiếp trước, khi theo hầu cô gia vài tháng, ta hiểu rõ nhất nam nhân thích điều gì.
Dù Quốc công gia có đáng sợ thế nào, cuối cùng ông vẫn là một nam nhân.
Trước khi đến, ta đã uống vài ly rượu đào.
Có lẽ là rượu làm tăng thêm dũng khí.