Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
  3. Chương 1
Trước /19 Sau

Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thánh chỉ ban xuống khi ta vừa uống thuốc xong.

Thường Thục nói Bệ hạ có lệnh, do thân thể ta yếu ớt, cứ việc ngồi yên tiếp chỉ, không cần hành lễ.

Sau khi tuyên chỉ, cả cung điện chìm vào tĩnh lặng.

Ta loạng choạng đứng dậy nhận lấy thánh chỉ, mỉm cười với Thường Thục, nói lời cảm tạ.

Tên tiểu thái giám này trong nháy mắt đã đỏ hoe vành mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước ta, không dám nhận lễ.

Vì bệnh tình của ta mãi không thuyên giảm, nên ta cũng không tham gia lễ sách phong Hoàng hậu.

Cảnh Thịnh ban thưởng rất nhiều thứ, toàn là những món đồ quý giá, hắn cũng đến thăm ta vài lần, nhưng vì ta dặn dò rằng sợ lây bệnh, nên hắn chỉ đứng ngoài cửa hỏi han vài câu rồi rời đi.

Đế hậu hòa thuận, loan phượng hòa minh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy tâm trí để dành cho ta.

Hắn chỉ là cảm thấy áy náy với ta mà thôi.

Việc lập Hậu rồi mới lập Phi, vốn đã đảo lộn tôn ti trật tự, nhưng trong triều cũng không có mấy ai phản đối.

Xét cho cùng, Hoàng hậu mà hắn muốn lập là đích nữ của Đại tướng quân đương triều - Lưu Nghĩa Sơn, thân phận tôn quý vô cùng, sao có thể so sánh với ta được. 

Cha ta chỉ là một Hàn lâm học sĩ, lại mất sớm, vốn không có chỗ dựa nào trong triều, mẹ ta cùng đệ đệ sống trong phủ, cũng chẳng thể nào giúp đỡ được gì cho ta.

Hoa ngoài cửa sổ nở rộ rực rỡ, giống hệt như cảnh tượng cây mai già nở hoa mà ta nhìn thấy khi mới vào Vương phủ, ta cụp mắt xuống, nằm trên giường thiếp đi.

Khi ta đến hành lễ với Hoàng hậu thì đã hơn nửa tháng sau lễ sách phong.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, xung quanh là những phi tần đã được phong tước, hoa lệ và trang nghiêm. Trước đây, khi còn ở phủ, họ đều là người hành lễ với ta, nhưng giờ đây lại là ta hành lễ với chính thất, ánh mắt họ có phần kỳ lạ.

Sau khi ta quỳ bái, hoàng hậu liền cho cung nữ quản sự bên cạnh đích thân đỡ ta ngồi xuống, rất coi trọng thể diện của ta.

"Quý phi nương nương thân thể yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, việc thỉnh an này không cần phải vội vàng." Nàng mỉm cười dịu dàng, dung mạo trẻ trung xinh đẹp hệt như những đóa hoa đang khoe sắc ngoài kia, xuân quang tươi đẹp, thật không nên phụ.

Trong mắt nàng, có lẽ ta là kẻ ốm yếu bệnh tật, lại từ chính thất trở thành thiếp thất, cũng chẳng có con cái, hoàn toàn không phải là mối đe dọa. 

Hoặc là lúc này Cảnh Thịnh đang áy náy, thương yêu ta, nên để thể hiện sự độ lượng của mình, không muốn trái ý hắn, nàng ta mới đối xử tốt với ta như vậy.

Nhưng mà trong cung này, chưa bao giờ có ai sống đơn giản cả.

Cũng giống như vị Hà quý nhân mới được sủng ái, đang nổi đình nổi đám kia, tháng trước sau khi sảy thai thì suy sụp tinh thần, bệnh tình còn nặng hơn ta mấy phần, vậy mà ngay cả một vị Thái y cũng không mời được.

Hậu cung là một nơi yên bình, nhưng sự yên bình đó chỉ là giả tạo.

Buổi tối Cảnh Thịnh đến thăm ta, cau mày nói: "Sao bệnh tình của nàng cứ kéo dài mãi thế? Giang Dương nói thân thể nàng không có gì đáng ngại, chỉ là lần trước nhiễm lạnh, tổn thương thân thể, giờ đã điều dưỡng một thời gian rồi, mà trẫm thấy sắc mặt nàng vẫn không khá hơn."

Ta mỉm cười: "Có lẽ là do di chứng của bệnh cũ, Hoàng thượng đừng bận tâm, thiếp không sao đâu."

"Vậy thì tốt."

Cảnh Thịnh nắm tay ta, cúi đầu nhìn chuỗi vòng tay bằng hồng ngọc trên tay ta: "A Kỳ, trẫm sẽ đối xử tốt với nàng, không để nàng phải chịu uất ức."

Nhưng mà, nỗi nhục lớn nhất trên đời này - bị biến từ chính thê thành thiếp - ta đã phải nếm trải rồi.

Sau khi thỉnh an Hoàng hậu, ta lại tiếp tục tĩnh dưỡng.

Trong cung sóng gió không ngừng, hôm nay có người được ân sủng, thăng vị, ngày mai lại có kẻ bị tịch biên gia sản vì lén lút làm chuyện phù phép.

Nữ nhân chốn hậu cung vì tranh giành ân sủng, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Hoàng hậu xử lý những chuyện này chắc cũng đau đầu lắm.

Lưu Tuyết Lang, dung mạo quả thực xinh đẹp tuyệt trần, lại có tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung, từng b.ắ.n hạ con cáo trên bãi săn, nền tuyết trắng xóa, nổi bật lên bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ thắm, đẹp vô cùng.

Ta từng thấy bức tranh đó trong thư phòng của Cảnh Thịnh, nàng ta là người trong tranh, hắn vừa gặp đã yêu say đắm.

Chỉ là tiên đế lo ngại võ tướng làm loạn, không màng đến lời khẩn cầu của Cảnh Thịnh, đã ban hôn ta cho hắn làm Thái tử phi.

Xét cho cùng, Thẩm gia chúng ta là dòng dõi thanh liêm, lại ít con cháu, không lo xảy ra chuyện ngoại thích chuyên quyền.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngân Hà Chi Truyền Thuyết

Copyright © 2022 - MTruyện.net