Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện: Lưu Tuyết Dực
Ánh trăng ngoài cửa sổ len lỏi vào, chiếu lên rèm cửa, mờ ảo lung linh, như khói như sương.
Chiếu lên bờ vai của A Kỳ, tỏa ra ánh sáng óng ánh như ngọc.
Nàng quay lưng về phía ta, ngay cả một ánh mắt cũng tiếc rẻ không ban cho.
Rõ ràng vừa mới ân ái, thân mật khăng khít, nhưng ta biết, trái tim nàng, từ lâu đã cách ta rất xa rồi.
Chỉ là ta không biết, rốt cuộc khi nào, nàng lại nỡ bỏ ta lại một mình.
Ta đối với A Kỳ là nhất kiến chung tình.
Trước khi gặp nàng, ta chưa từng tin rằng, trên đời này thật sự có một người, lại khiến ta nhung nhớ đến vậy.
Ngày ấy nàng ngồi xe ra khỏi thành, ta cưỡi ngựa vào thành, gió thổi qua, cuốn rèm xe lên, khăn tay của A Kỳ bị gió thổi bay, lượn một vòng rồi nhẹ nhàng rơi xuống trước n.g.ự.c ta.
Nàng vịn cửa sổ nhìn sang, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt ta.
Chỉ là một ánh mắt chạm nhau đơn giản, nhưng ta lại cảm thấy trong lòng khẽ động, như có thứ gì đó đang nảy mầm.
A Kỳ không phải là tuyệt sắc giai nhân, đặc biệt là khi so với trưởng tỷ.
Chỉ là trưởng tỷ tính cách cố chấp, thứ gì muốn có, nhất định phải có được, không đạt được mục đích thì không chịu bỏ cuộc.
Con người đôi khi, sống quá thực dụng, sẽ rất mệt mỏi.
A Kỳ sống rất thấu đáo, rất đơn giản.
Nàng thích hoa, chỉ cần một bó hoa dại đơn giản cũng đủ khiến nàng vui vẻ cắm vào bình rồi vẽ tranh.
Nàng thích mưa, khi mưa phùn lất phất thường ngồi trong thuyền cạnh bên cửa sổ gảy đàn.
Thỉnh thoảng nàng còn thích lén uống rượu, lúc say sẽ tựa vào vai ta ngân nga những bài hát không đúng giai điệu.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật không dám tin đây là con gái của vị Thẩm đại học sĩ nổi tiếng là người coi trọng quy củ nhất.
So với những tiểu thư đài các yếu đuối kia, A Kỳ giống như cây liễu đón gió, không kiều diễm phô trương, tự có nét quyến rũ riêng.
Ta từng mơ ước có một khu vườn, trồng đầy hoa nở bốn mùa, mùa xuân cùng nàng ngắm hoa đào hoa mận khoe sắc, mùa hè thưởng thức hoa sen đầy hồ, còn cùng nhau thả đèn hoa đăng cầu nguyện, mùa thu hái hoa quế ủ rượu, mùa đông ngắm hoa mai trắng bất chấp sương tuyết.
Trong vườn sẽ xây một gian đình, bốn bề là nước, như vậy khi trời mưa, A Kỳ có thể ngồi trong đình thoải mái nghe mưa rơi, ngắm cảnh mưa bụi m.ô.n.g lung.
Còn phải đặt một cây đàn cổ, phải là loại đàn nổi tiếng hiếm có, dù tốn bao nhiêu tiền cũng phải mua cho bằng được.
A Kỳ nói, nàng chỉ thích hoa mai đỏ.
Hoa mai trắng thanh khiết cao quý, là loài hoa của quân tử, chỉ là quá cao quý, lại có phần lạnh lẽo tiêu điều, không bằng hoa mai đỏ, phóng khoáng tự do, nở rộ mãnh liệt, dù có tàn phai, cũng vẫn rực rỡ.
Người đời dạy dỗ nữ tử, luôn nói phải có quy củ đoan trang, cái gọi là quy củ, chẳng qua là trói buộc tay chân các nàng, bịt mắt các nàng, giam cầm thân thể các nàng, ở trong cái sân nhỏ đó, làm chim trong lồng, làm vật trong tay.
Nàng nói, nhưng ta không thích quy củ, ta nên là gió tự do, là ngựa phi nhanh, là chính mình chân thật nhất.
Nàng vừa nói, vừa lén lút leo lên ngựa của ta, quất roi chạy đi.
Đáng tiếc, cơn gió tự do này, con ngựa phi nhanh này, lại không biết cưỡi ngựa, ngựa vừa nhấc chân chạy, A Kỳ hét lên một tiếng rồi ngã xuống.
Ta vội vàng lao đến đỡ lấy nàng, nhìn nàng sợ hãi đến mức tim đập chân run, vừa tức giận vừa buồn cười.
Thấy ta nhịn cười, A Kỳ tức giận nói bị kinh hãi, phải về phủ dưỡng thương một năm rưỡi rồi mới ra ngoài.
Ta đành phải kéo nàng lại, dạy nàng cách lên ngựa, cách điều khiển ngựa.
Trong trường đua còn có vài con ngựa tốt, ta hứa sẽ chọn cho nàng một con tuấn mã đã được thuần dưỡng, rồi dạy nàng b.ắ.n cung, đến lúc đó sẽ cùng cơn gió tự do này, con ngựa phi nhanh này cùng nhau rong ruổi săn bắn.
Kinh thành sắp sửa tu sửa, ta cố ý dặn dò Công bộ khi tu sửa đường cái thì thay thế cây quế vàng định trồng bằng cây mai đỏ.
Thu đông sắp đến, hoa mai đỏ hé nở, mây đỏ rực trời, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Ta còn lệnh người tìm thợ thủ công tài giỏi, tỉ mỉ may một bộ trang phục cưỡi ngựa b.ắ.n cung hoa văn mai đỏ, dùng loại gấm Thiên Vân thượng hạng nhất, đến lúc đó A Kỳ mặc nó cưỡi ngựa trên tuyết, nhất định sẽ còn đẹp hơn cả hoa mai đỏ kiều diễm nhất.
Ta sẽ không để ai trói buộc trái tim A Kỳ, nàng muốn tự do, muốn tùy ý, ta sẽ cho nàng tự do, cho nàng tùy ý, ta muốn trên gương mặt A Kỳ mãi mãi luôn nở nụ cười.
Bởi vì đó là thứ mà ta vẫn luôn muốn có được, nhưng lại sợ hãi khi có được.
Đúng vậy, thứ mà ta chưa bao giờ có thể có được, tự do.
Trong mắt người khác, ta là con trai ruột của vị Đại tướng quân quyền khuynh triều dã, từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng.
Hoàng thượng đương triều kiêng dè cha, nhưng lại không thể không giao phó trọng trách cho cha, dù sao mấy chục năm chinh chiến sa trường, chiến công hiển hách đạt được bằng xương máu, không phải dễ dàng lay chuyển được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");