Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta cho gọi Thẩm Trác đến. Hiện giờ ta đã là quý phi, đệ ấy cũng được phong quan chức trên triều đình, người ngoài nhắc đến cũng phải cung kính gọi một tiếng "Tiểu Thẩm đại nhân".
"A Trác, giờ tỷ đã là quý phi, vị trí này đối với tỷ mà nói là đủ rồi, đệ hiểu không?" Ta nhẹ nhàng nói.
"Tỷ tỷ, Hoàng thượng đối xử với tỷ như vậy, sao tỷ phải nhẫn nhục chịu đựng? Tỷ rõ ràng nên là..." Thẩm Trác phẫn nộ nói.
Ta nhìn hắn, cầm lấy cây kéo tỉa hoa trên bàn, chậm rãi đưa lên cổ mình.
A Trác hoảng sợ, kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?"
"Quỳ xuống." Ta nhẹ giọng nói.
A Trác lập tức quỳ xuống, cắn chặt môi.
"A Trác, những lời nói hoang đường như thế, nếu tỷ còn nghe thấy một lần nữa, tỷ sẽ tự vẫn tại đây, đến gặp cha để tạ tội."
Ta dí kéo vào cổ, đe dọa nói.
A Trác ngậm nước mắt nghiến răng nói: "Vì sao? Tỷ tỷ, đệ không cam tâm."
"Nếu đệ không nghe, vậy thì thôi."
Ta thở dài: "Tỷ cũng rất mệt mỏi, cũng muốn được nghỉ ngơi."
Ta giơ tay, đ.â.m cây kéo về phía cổ mình.
Máu chảy như suối, là A Trác.
Cây kéo bị hắn nắm chặt, đầu nhọn cứa rách lòng bàn tay.
A Trác đau đớn nhìn ta, khàn giọng nói: "Ta nghe, tỷ tỷ, ta đều nghe lời tỷ."
Giang Dương vội chạy tới băng bó cho A Trác.
Trước khi đi, A Trác quỳ xuống, dập đầu với Giang Dương, khiến hắn suýt nữa đánh đổ hòm thuốc.
"Giang đại ca, xin huynh hãy bảo vệ tỷ tỷ trong cung. Ta, Thẩm Trác, cả đời này cảm niệm ân tình của Giang đại ca, nhất định sẽ báo đáp." A Trác trịnh trọng nói.
Ta nhìn bóng hắn dưới ánh chiều tà dần dần kéo dài ra, không kìm được bật cười.
A Trác của ta, cuối cùng cũng đã trưởng thành.
Hẳn là sẽ biết chăm sóc mẹ chăm sóc bản thân thật tốt.
"Phi tần tự sát là đại bất kính, sẽ liên lụy đến nhà mẹ đẻ."
Giang Dương đứng bên cạnh ta, buồn bã nói: "Sống tạm bợ còn hơn chết, đúng không?"
"Đại nhân, ngài đang nói bậy bạ gì vậy? Bản cung đang hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao có thể làm chuyện hồ đồ đó chứ?"
Ta cười: "Hoàng hôn thật đẹp, càng về cuối càng thấy đẹp."
...............
Hoàng hậu sảy thai rồi, đau đớn suốt đêm, cả hoàng cung chìm trong hỗn loạn.
Cảnh Thịnh xông vào cung điện của ta, tát ta một cái, mắng ta lòng dạ rắn rết.
Người hạ độc bị bắt, chính là cung nữ vẫn thường hầu hạ ta.
Nàng ta quỳ trên mặt đất, gào thét rằng Cảnh Thịnh sủng ái thiếp thất mà bỏ rơi chính thê, bất chấp tôn ti trật tự, lập nữ nhân khác làm hoàng hậu, biến thê tử của mình thành thiếp.
Nàng ta muốn báo đáp ân tri ngộ của ta, nên mới ra tay hại c.h.ế.t Hoàng hậu.
Nực cười là, ta thậm chí còn không biết tên nàng ta.
"Trước đây, trẫm vẫn luôn nghĩ nàng hiền lương nhu thuận, không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy. Trẫm thật muốn..." Cảnh Thịnh tức giận đến đỏ hoe mắt.
Chắc hẳn hắn rất quan tâm đến đứa bé đó.
Đứa con do người hắn yêu thương sinh ra.
Cảnh tượng này thật chói mắt, ta cúi đầu xuống.
Sau khi cơn giận nguôi ngoai, Cảnh Thịnh ra lệnh giam lỏng ta, trừ ba bữa ăn ra, không cho phép bất cứ ai vào trong.
Những người từng hầu hạ ta đều bị tra tấn dã man, kẻ c.h.ế.t người bị đày.
Xem ra, trước khi vào cung, ta đuổi hết những người hầu hạ bên cạnh là đúng.
Trời đất dần trở nên lạnh lẽo, những bông hoa nở rộ kia, thoắt cái đã hóa thành tro tàn.
Vì bị hạn chế, Giang Dương cũng không thể đến khám bệnh cho ta nữa.
Ta ngược lại thấy thoải mái, không phải uống những thang thuốc vừa đắng vừa vô dụng, không phải lo nghĩ những chuyện vụn vặt, mỗi ngày đều có nhiều thời gian để ngủ.
Ta phải ngủ, không thể hoàn toàn tỉnh táo mà ngồi, bởi vì ta sợ.
Ta sợ mình c.h.ế.t vào lúc này, sẽ bị người ta cho là sợ tội tự sát.
Ta không thể làm hoen ố thanh danh của Thẩm gia.
Đó là thứ mà cha năm xưa đã không tiếc quỳ xuống cầu xin ta giữ gìn.
Nhưng, vì sao năm đó cha lại quỳ xuống, ta lại chẳng thể nào nhớ nổi...
Trận tuyết đầu mùa rơi xuống, cánh cửa cung điện cũng mở ra.
Cảnh Thịnh ra lệnh cho ta đi theo hắn.
Hành lang dài hun hút, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, trơn trượt khó đi.
Hắn đi không nhanh, nhưng ta vẫn không theo kịp, chỉ thấy bóng dáng hắn in trên nền tuyết trắng, còn ta thì loạng choạng bước theo phía sau.
"Cũng vào một ngày tuyết rơi như thế này, phụ hoàng đã bắt ta quỳ trong tuyết để sám hối."
Cảnh Thịnh dừng bước: "Trời rất lạnh, nhưng chẳng lạnh bằng lòng người."
Ta khó nhọc bước đến bên cạnh hắn: "Trời lạnh rồi, bệ hạ đã dùng đến áo choàng chưa?"
"Thường Thục chu đáo, đã tìm ra hết rồi." Cảnh Thịnh nói: "Chỉ là cũ rồi, không ấm áp bằng đồ mới."
Ta cúi đầu cười: "Đúng vậy, đều cũ rồi, nên bỏ đi từ lâu. Thường Thục cũng đúng là, làm việc thật không chu đáo."
"A Kỳ, rốt cuộc là vì sao? Sao nàng lại muốn hãm hại Tuyết Lang như vậy? Cho dù là hận, nàng cũng nên hận trẫm, Tuyết Lang có tội tình gì, đứa bé có tội tình gì!"
Cảnh Thịnh đau đớn nói.
Ta khẽ cười: "Thì ra, trong lòng bệ hạ, thiếp là người như vậy."
"Triều đình dâng lên rất nhiều tấu chương, muốn trẫm xử trí nàng, để nghiêm minh quốc pháp."
Cảnh Thịnh chậm rãi nói: "Nhưng trẫm..."
“Thần thiếp có thể chết." Ta nhìn hắn: "Chỉ cần bệ hạ không hỏi tội Thẩm gia, giữ lại cho thần thiếp chút danh dự sau khi chết, thần thiếp có thể chết."
"A Kỳ, tuyết rơi sẽ rất lạnh, nhưng trong cung sẽ rất ấm áp, trẫm không cần phải khoác áo choàng nữa."
Cảnh Thịnh xoay người nhìn ta, nói tiếp: "Thẩm gia sẽ bình an vô sự, nàng yên tâm."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");