Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
  3. Chương 5
Trước /19 Sau

Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta không bước tới quấy rầy họ, mà đội mũ trùm, xoay người rời đi.

Năm xưa, hắn bất chấp tính mạng cũng muốn cưới nàng ta, chắc hẳn là yêu nàng ta rất nhiều.

Nếu đưa nàng ta về Đông cung, ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng ta. Dù sao trên thế gian này có biết bao nhiêu người yêu nhau mà không thể đến được với nhau, được thấy một đôi có kết thúc viên mãn cũng là điều tốt.

Cha vẫn còn bị giam trong ngục, ta vào cung yết kiến Hoàng thượng, khẩn cầu ân xá cho người. 

Ta cũng báo tin mình đã mang thai, mong người coi trọng huyết mạch hoàng tộc. 

Hoàng thượng lập tức ra lệnh thả cha ta.

Trở về phủ, ta mệt mỏi rã rời, cung nữ bưng đến một bát thuốc an thai.

Nhưng đêm đó, con của ta đã không còn nữa. 

Ta ngủ rất say, dù đau đớn đến mức co giật, mí mắt cũng không thể nào mở ra được, cứ như rơi vào một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.

Rõ ràng ý thức vẫn còn, nhưng không thể nào thoát ra được.

Máu... một màu đỏ tươi, chói mắt đến kinh hãi.

Ta chưa từng biết, màu đỏ lại có thể đáng sợ đến thế.

Hoảng loạn và sợ hãi, ta liền sai thị vệ truyền tin gọi Cảnh Thịnh trở về.

Ta muốn nói với hắn rằng, không yêu ta cũng được, yêu người khác cũng được, nhưng con của chúng ta đã bị người ta hại chết. 

Ta không bảo vệ được con, xin hắn hãy bảo vệ ta.

Chỉ cần hắn ôm ta vào lòng, nói với ta rằng tất cả chuyện này đều không phải lỗi của ta...

Nhưng ta đợi mãi cũng không thấy Cảnh Thịnh. 

Người hắn ở nơi nào, tâm trí hắn cũng ở nơi đó, hắn không muốn trở về, dù chỉ một khắc.

Những âm mưu hãm hại lại ập đến, cha ta đã quyên sinh.

Người để lại cho ta một bức thư, dặn dò thà gãy chứ không cong, nhất định phải giữ vững chí khí, bản tâm của mình.

Cả ta và ông ấy đều hiểu rõ, đây là sự trả thù của Lưu Tuyết Dực.

Hắn hận ta đã rời bỏ hắn, hận cha kiên quyết cự tuyệt, nên mới trăm phương ngàn kế gây áp lực.

Hắn nghĩ rằng nếu gia tộc họ Thẩm không chịu đựng nổi, ta sẽ quay về khuất phục hắn.

Nhưng cha đã lựa chọn cái c.h.ế.t để bảo toàn thanh danh cho gia tộc. 

Trong mắt người, danh dự còn quan trọng hơn mọi thứ.

Trước linh cữu của cha, Cảnh Thịnh ở bên cạnh cùng ta thức canh. Hắn nói sẽ đối xử tốt với ta.

Có lẽ hắn đang áy náy, tự trách bản thân. 

Khi cha bị hãm hại, gặp nhiều khốn khó, hắn lại không ở bên cạnh ta, không chạy vạy tìm cách giúp đỡ.

Có lẽ hắn đang cố gắng bù đắp, dùng sự tôn trọng và yêu thương để bù đắp cho tình yêu mà hắn không thể trao cho ta.

Nhưng cái c.h.ế.t của cha chỉ mới là sự khởi đầu.

Ta chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua những chuyện đáng sợ như vậy.

Cảnh Thịnh nói muốn đưa ta đến biệt trang tránh nóng để giải sầu. 

Nhưng khi đến nơi, ta lại nhìn thấy nha hoàn đã bưng thuốc cho ta và khiến ta mất con.

Nỗi hận sâu đậm như vậy, dù nàng ta có hóa thành tro bụi, ta cũng nhận ra.

Nhưng nàng ta lại đứng bên cạnh một tuyệt thế giai nhân.

Nữ nhân ấy xinh đẹp đến mức mọi thứ xung quanh như mất đi sắc màu.

Chính là người ta đã gặp ở chùa, người trong lòng của Cảnh Thịnh.

Khi Cảnh Thịnh đi săn, ta và nữ nhân ấy cùng nhau chèo thuyền trên hồ.

"Đau lắm phải không?" Nàng ta hỏi ta.

Thấy ta không trả lời, nàng ta lại hỏi: "Mất đi đứa con, ngươi đau lắm phải không?"

Ta tức giận giáng cho nàng một cái tát.

Nàng ta che mặt, cười khẩy: "Tiểu thư khuê các của Thẩm gia, cũng biết đánh người sao?"

"Ta không chỉ biết đánh người, mà còn biết g.i.ế.c người." Ta lạnh lùng nói.

Chỉ cần tìm được chứng cứ, những kẻ này sẽ sống không bằng chết.

“Đừng ngốc nữa."

Nàng ta xoa xoa mặt: "Thái tử điện hạ yêu ta sâu đậm, ngươi cho rằng chàng ấy sẽ tin ngươi sao? Ngươi xem, ta chẳng qua chỉ làm nũng một chút, chàng ấy liền không chạm vào ngươi nữa."

"Cho dù điện hạ không giúp ta, ta cũng sẽ vì đứa bé mà đòi lại công bằng." Ta lạnh lùng nói.

Nàng ta cười nhạo một tiếng: "Vậy ngươi thử xem."

Ngày hôm đó Cảnh Thịnh không gặp ta.

Vết tát trên mặt nàng ta rất rõ ràng, Cảnh Thịnh tuy không nổi giận, nhưng sự lạnh nhạt của hắn cũng rất rõ ràng.

Ban đêm, cửa phòng ta bị đẩy ra, có kẻ mạnh mẽ xông vào đè lên người ta, giơ tay liền kéo xé y phục .

Ta liều c.h.ế.t giãy giụa, kẻ đó nắm tóc ta, gằn giọng bên tai: "Nàng vì ai mà giữ gìn trinh tiết? Vì tên nam nhân hiện giờ đang ở trên giường người khác sao?"

Giọng nói này thật quen thuộc, giọng nói của hắn, cho dù đến c.h.ế.t ta cũng không quên, nhưng ta tình nguyện mình quên đi.

Hắn nói: "A Kỳ, nàng có biết không? Tộc thân Thẩm gia các nàng muốn chiếm đoạt Thẩm phủ, ruộng đất Thẩm gia gần như bị chia chác hết. Hôm qua mẹ nàng ôm đệ đệ nàng khóc đến c.h.ế.t đi sống lại."

Hắn nói: "Nàng xem, thật nực cười! Rõ ràng Thẩm gia có thể cả nhà vinh hiển, thế mà cha nàng cứ nhất quyết đi con đường ngu xuẩn nhất."

Hắn nói: "Nàng tin hay không, Thẩm gia chưa đến một năm sẽ tuyệt tự. Cha nàng nếu như dưới suối vàng có biết, liệu có hối hận vì sự ngu xuẩn của bản thân đã khiến Thẩm gia  tuyệt tử tuyệt tôn hay không!"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Quỷ

Copyright © 2022 - MTruyện.net