Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
  3. Chương 9: Ngoại truyện - Quý Cảnh Thịnh
Trước /19 Sau

Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh

Chương 9: Ngoại truyện - Quý Cảnh Thịnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngoại truyện - Quý Cảnh Thịnh

Năm Thái Hòa thứ năm, trong kinh thành lại phủ tuyết.

Ta nhớ A Kỳ rất thích hoa mai, Đông cung trước kia có một cây mai vàng, tuyết càng dày, hoa nở càng rộ.

Lúc đó thư phòng luôn cắm vài cành mai vàng, hương thơm lạnh lẽo nhưng thoang thoảng, nhẹ nhàng.

Ta không thích mai vàng, ta thích mai đỏ. 

Giống như năm đó trên nền tuyết, Tuyết Lang mặc váy đỏ rực rỡ, in sâu trong lòng ta rất nhiều năm.

Phụ hoàng không đồng ý để ta cưới Tuyết Lang, bởi vì nàng ấy là nữ nhi của Lưu Nghĩa Sơn. 

Lưu Nghĩa Sơn lúc đầu dựa vào việc dẹp loạn mà phất lên, trải qua mấy chục năm oai phong lẫm liệt, nắm giữ đại quyền, đã là mối lo lớn trong lòng triều đình. 

Nếu lại có thêm thân phận hoàng thân quốc thích, chỉ e là nuôi hổ gây họa, dẫn đến đại họa.

Nhưng phú quý của hoàng tộc, trong mắt ta cũng không bằng một sợi tóc của Tuyết Lang.

Ta bị ép cưới A Kỳ.

Nàng là con gái của vị đại học sĩ họ Thẩm, từ nhỏ đã được đọc nhiều sách thánh hiền, tính tình lại dịu dàng, ngoan ngoãn, đúng là người phụ hoàng vừa ý muốn chọn làm thê tử cho ta.

Ta đã từng nghĩ đến chuyện kháng chỉ, nhưng phụ hoàng đã nói rõ, nếu ta cứ cố chấp, người sẽ ban c.h.ế.t cho Tuyết Lang. 

Người là thiên tử, ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận số phận.

A Kỳ quả là một vị thái tử phi xứng đáng, có nàng ấy ở bên, ta chưa từng phải lo lắng đến bất cứ chuyện gì trong cung.

Có lần, vì quỳ gối trong tuyết để cầu xin phụ hoàng mà ta bị thương ở đầu gối, nàng ấy đã tự tay sắc thuốc rồi chườm nóng cho ta, lại còn tự tay may cho ta chiếc miếng đệm gối thật ấm áp, dặn dò ta phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Nếu ví Tuyết Lang rực rỡ, tươi tắn như ngọn lửa, thì sự dịu dàng của A Kỳ lại giống như dòng nước, lặng lẽ, êm đềm nhưng cũng đủ lay động tâm can ta.

Thế nhưng, cuối cùng ta vẫn không thể từ bỏ Tuyết Lang.

Nhất là khi ta biết được nàng ấy vì muốn từ chối hôn sự mà tình nguyện xuống tóc đi tu, sống ẩn dật nơi cửa Phật. 

Ta không kìm được lòng mà đến gặp nàng.

Tuyết Lang nói với ta rằng, nếu không thể gả cho ta, nàng ấy thà sống cả đời với bầu bạn với Phật.

Tuyết Lang của ta, người đáng lẽ nên được ta yêu thương, che chở cả đời, giờ đây lại phải chịu ấm ức như vậy. 

Nghe nàng ấy nói, ta cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

Nàng ấy muốn làm thê tử ta, cầu xin ta đừng yêu thương A Kỳ nữa, bởi nếu A Kỳ sinh được đích tử, nàng ấy sẽ không thể ở bên ta. 

Hoàng tộc có tôn ti trật tự, chỉ có chính thê mới có thể cùng phu quân an nghỉ trong lăng tẩm.

Tuyết Lang nói nàng ấy không màng đến phú quý, danh lợi, chỉ muốn làm thê tử ta, là thê tử duy nhất của ta. Đó vốn dĩ là vị trí thuộc về nàng ấy.

Đêm khuya, thị vệ vội vã đến báo ta quay về, nói rằng A Kỳ thân thể không được khỏe. 

Ta vừa định khoác áo đứng dậy thì Tuyết Lang đã kéo lấy vạt áo ta.

Nàng ấy không nói nhiều, chỉ ngậm nước mắt nhìn ta: "Điện hạ, thiếp cái gì cũng không có, chỉ có chàng, ngay cả chàng cũng muốn bỏ rơi thiếp sao?"

Ta ôm Tuyết Lang vào lòng, ngay cả trong giấc ngủ nàng ấy vẫn nắm chặt lấy vạt áo ta.

Ta nghe thấy tiếng chim núi hót ngoài cửa sổ, từng tiếng, từng tiếng thê lương, ai oán.

Khi ta trở lại kinh thành, Thẩm đại học sĩ đã tự vẫn. 

A Kỳ dường như cũng lâm bệnh, người gầy đi trông thấy. 

Ta cùng nàng ấy túc trực bên linh cữu của Thẩm đại học sĩ.

Trong khoảng thời gian ta rời kinh, không ngờ triều đình lại có nhiều biến động đến vậy. 

Nếu ta còn ở đó, nhất định sẽ không để Thẩm đại nhân phải chịu kết cục bi thảm này. 

Ta đau lòng cho A Kỳ, dù ta yêu Tuyết Lang, đã định sẵn phụ nàng ấy, nhưng dù sao nàng ấy cũng là thê tử của ta, nàng ấy chỉ có thể dựa vào ta mà thôi.

Ta nắm lấy tay A Kỳ, thề sẽ đối xử tốt với nàng ấy cả đời, những thứ trên thế gian này, chỉ cần nàng ấy muốn, ta đều có thể cho nàng ấy. Ngoại trừ... danh phận thê tử.

Sau này, ta đăng cơ làm hoàng đế, thiên hạ này cuối cùng cũng nằm trong tay ta. 

Ta nghênh đón Tuyết Lang, dùng nghi lễ long trọng nhất, bất chấp sự phản đối của bá quan văn võ, bất chấp lời bàn tán của thiên hạ.

A Kỳ lúc này lâm bệnh, dường như từ sau khi Thẩm đại nhân qua đời, nàng ấy liền đổ bệnh.

Ta không thể cho nàng ấy ngôi vị hoàng hậu, nhưng ta đã phong nàng ấy làm quý phi, địa vị chỉ dưới hoàng hậu. 

Đợi đến khi Thẩm Trác - đệ đệ của nàng ấy trưởng thành, ta sẽ trọng dụng hắn, để hắn trở thành cánh tay phải của ta. 

Ta cũng sẽ cùng nàng ấy sinh con đẻ cái, yêu thương nàng ấy hơn xưa.

Nhưng A Kỳ luôn luôn bệnh, rất ít khi gặp ta. 

Đối mặt với thánh chỉ sắc phong, nàng ấy chỉ lặng lẽ tiếp nhận. 

A Kỳ vốn không màng danh lợi, lời của ta, nàng ấy xưa nay vẫn luôn nghe theo.

Như vậy, Tuyết Lang làm hoàng hậu, A Kỳ làm quý phi, chuyện vui trong đời, e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /19 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vương Phi Pháp Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net