Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương
  3. Chương 11: Chương 11
Trước /31 Sau

Xuân Đình Nguyệt - Minh Nguyệt Sương

Chương 11: Chương 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 19.

Ta vội vàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, không kịp pha trà đã lập tức dâng ngay một chén nước ấm. Vừa bận rộn tay chân không ngừng nghỉ, vừa tỉ mỉ kể cho hắn nghe kế hoạch kiếm tiền từ món trân châu liên đông của mình.

Cắt một khối trân châu liên đông, thái thành những miếng nhỏ, rưới lên lớp đường đỏ ủ từ tối qua, rắc thêm vài hạt đậu mật, chút đường sơn tra, sau cùng lại rắc một muỗng hạt dưa cùng lát hạnh nhân.

Lời vừa dứt, một bát trân châu liên đông cải tiến đã bày ra trước mặt biểu ca. Biểu ca mặt không đổi sắc, xúc lên một muỗng rồi lại một muỗng… mãi cho đến khi bát nhỏ sạch trơn, chỉ còn lớp đường đỏ vương trên thành bát.

“Thế nào?” Ta mong chờ lời nhận xét từ biểu ca, tim bất giác đập nhanh hơn.

“Hương vị và cách làm đều mới mẻ.” Hắn liếc ta một cái, “Chỉ là khó mà lên được nơi thanh nhã.”

“Phù… Vậy là ta yên tâm rồi.”

Vốn dĩ, ta chỉ muốn làm ăn buôn bán với dân thường, nếu thật sự bước lên nơi thanh nhã, e rằng chẳng kiếm được món tiền này nữa. Ta vui vẻ trong lòng, nhưng biểu ca lại thở dài một hơi thật sâu.

“Bây giờ không còn bị ràng buộc trong Kinh thành, muội có thể đi đây đi đó, làm những việc mà bản thân yêu thích.”

“Hà tất phải lãng phí thời gian vào chuyện này?”

“Có những điều ta không tiện nói rõ, nhưng ta có thể bảo đảm với muội, tiền bạc không phải là điều muội cần lo lắng.”

Nụ cười trên môi ta dần thu lại, một nỗi phiền muộn không thể gọi tên trói chặt lấy can đảm trong lòng.

“Chuyện này chính là điều mà ta thích. Biểu ca…”

Ta nhìn thẳng vào ánh mắt không tán đồng của hắn.

“Ta rất chắc chắn. Ta muốn làm chuyện này, ta muốn kiếm tiền.”

Lần này, ta không hề giấu giếm, không hề che đậy, kiên định nói ra suy nghĩ tận đáy lòng.

Thế gian này, ai ai cũng muốn có thật nhiều tiền, nhưng miệng lại luôn nói tiền tài tài là vật ngoài thân. Chỉ cần nhìn những nhà danh môn thế gia kia là biết, sẽ chẳng dễ dàng cưới nữ tử thương hộ đâu.

Dù có cưới, dù đã được lợi, vẫn muốn phô bày sự cao quý của mình, trong tối ngoài sáng khinh thường đối phương xuất thân thương nhân thấp kém. Huống chi, nếu có một ngày người ta biết ta là nữ nhi độc nhất của phụ thân, chỉ sợ sẽ mắng ta đã làm nhục văn phong cốt khí của ông ấy.

Nhưng từng bữa đều chỉ có cơm độn đậu, quần áo chỉ có hai bộ giặt đến bạc màu lại mỏng manh đến thảm, ngay cả một cây trâm bạc hay vài miếng điểm tâm cũng chẳng có nổi. Những ngày tháng như thế, ta không muốn trải qua nữa.

Hơn nữa, những ngày phủ Anh công quốc sụp đổ, bộ mặt quyền quý trong kinh thành ta đã nhìn thấu.

Thay vì hao tâm tổn trí gả vào nhà cao cửa rộng, cả đời gò bó theo quy củ làm một mệnh phụ cứng nhắc vô hồn, chi bằng tự kiếm tiền, làm chủ cuộc đời, tiêu dao tự tại.

20.

Dẫu biểu ca không tán thành việc ta bán trân châu liên đông để kiếm tiền, nhưng di mẫu lại mang đến cho ta rất nhiều niềm tin.

“Man Man thật lợi hại, lại có thể làm ra món ăn như vậy.”

“Bận rộn một chút cũng tốt, gặp gỡ nhiều người, trải qua nhiều chuyện.”

Ta vui vẻ nhào vào lòng di mẫu, Thẩm ma ma cũng cười, nói rằng sau này sẽ giúp ta một tay.

“Đặt tên xong chưa? Định giá thế nào? Mỗi ngày chuẩn bị bao nhiêu hàng?”

Vừa mở miệng, biểu ca đã như dội cho ta một chậu nước lạnh.

“Chuyện này không phải đang muốn nhờ biểu ca đặt tên sao? Giá cả thế nào, còn cần hỏi thêm người khác.”

Có lẽ hắn không ngờ ta lại ngoan ngoãn trả lời như vậy, nhất thời sững sờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thản.

“Trong suốt như lưu ly, vậy gọi là Lưu Ly Đông, thế nào?”

Hắn gần như không suy nghĩ mà đã nói ra cái tên này, hiển nhiên là đã nghĩ sẵn từ lâu.

“Thật tốt quá! Đa tạ biểu ca! Vẫn là biểu ca tài hoa phong nhã, tư duy kỳ diệu. Như ta đây, cùng lắm cũng chỉ nghĩ ra cái tên là bánh lạnh thôi.”

Lưu Ly Đông, nghe vừa hình tượng, vừa mới lạ, lại thanh tao thoát tục, so với cái tên ta nghĩ ra thật là một trời một vực.

Ta vui mừng tạ ơn, còn khen hắn mấy câu, không ngờ biểu ca lại như chưa quen với điều này, nhất thời lúng túng. Di mẫu và Thẩm ma ma đều nhìn ra, lập tức bật cười.

“Biểu muội miệng lưỡi lanh lợi thế này, ắt hẳn ngày sau sẽ hốt bạc!”

Ném lại câu nói nửa trêu chọc, nửa chúc phúc, biểu ca vội vã đứng dậy rời đi.

“Xấu hổ rồi! Hai huynh muội các con cứ như còn bé lắm vậy.”

Thẩm ma ma cười đùa.

Ta cũng cười đùa theo, khiến di mẫu cười đến mức đuổi ta ra ngoài làm việc chính sự.

Thật ra, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Đã sống chung một nhà, thay vì đối đầu không ai nhường ai, chi bằng hòa khí sinh tài, cùng nhau chung sống yên bình mới tốt.

Suy cho cùng, làm ăn buôn bán phải hòa thuận thì mới phát tài được!

21.

Mặc dù biểu ca vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, mạnh miệng hết chỗ nói nhưng sáng hôm ấy khi ta chuẩn bị xong xuôi để ra quầy hàng, hắn vẫn lặng lẽ không nói một lời, đưa tay tiếp lấy xe đẩy từ ta.

Ta ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng hoàn hồn, vui vẻ theo sau hắn đi ra phố. Không ngờ, hắn lại tìm cho ta một chỗ bày hàng ngay trên con phố chính trước cửa huyện nha.

"Đặt ở đây đi! Có chuyện gì cứ vào huyện nha gọi ta."

Ta cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Được! Nhưng mà… dạo này sao biểu ca cứ hay chạy đến huyện nha vậy?"

Trước đó chẳng phải hắn còn bảo sẽ ở nhà thủ hiếu thật tốt sao?

"Chu huyện lệnh tìm ta có việc thương nghị."

Từ sau khi di phụ qua đời, tính khí của biểu ca ngày càng lạnh nhạt, mưa nắng thất thường hơn trước. Như vậy cũng tốt, có việc bận rộn thì sẽ không mãi đắm chìm trong những chuyện đau lòng. Người đã khuất cũng đã khuất rồi, người còn sống vẫn phải cắn răng mà bước tiếp.

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, tiện thể chào hỏi vài vị hàng xóm buôn bán xung quanh rồi quay người vào huyện nha.

"Ài! Cô nương, cô là thê tử của Hoắc huyện úy đúng không?" Bên cạnh, một đại thẩm bán bánh bao tò mò ghé đến hóng chuyện.

"Xinh đẹp như tiên giáng trần vậy, vừa nhìn đã biết không phải người vùng quê nhỏ bé này rồi!"

Vừa nói, bà vừa quan sát ta từ đầu đến chân, ánh mắt cùng nụ cười rất thân thiện, không hề có ác ý, chỉ là có chút xấu hổ.

"Không, không, không… Ta chỉ là biểu muội của hắn thôi." Ta vội vàng khoát tay giải thích. Không thể để người ta đồn bậy được.

Ai ngờ đại thẩm ấy lại nhìn ta bằng ánh mắt "ta hiểu, ta hiểu" đầy ẩn ý rồi quay sang rỉ tai tám chuyện với mấy vị đại thúc đại thẩm ở mấy quầy hàng gần đó.

Ta vừa bày biện các loại đồ ăn kèm ra ngoài, vừa cảm nhận được ánh mắt của họ cứ chốc chốc lại liếc về phía mình.

"Xinh đẹp thế này! Lại còn là biểu huynh muội với Hoắc huyện úy, đúng là môn đăng hộ đối!"

"Chả trách ngay cả khuê nữ nhà Chu huyện lệnh mà Hoắc huyện úy cũng chẳng thèm để mắt đến."

"Suỵt~ Đừng có nói mấy lời này! Nhưng mà cô nương này rốt cuộc định bán cái gì vậy?"

Hỏng rồi, giờ có tám trăm cái miệng cũng không cãi lại nổi.

Ta còn chưa kịp lên tiếng đính chính, đã thấy họ kéo nhau đến vây quanh quầy hàng của ta.

Vùng huyện Vân Thủy này nằm ở nơi xa xôi, có nhiều dân tộc cùng chung sống, bởi vậy phong tục tập quán rất cởi mở, lúc hiền hòa thì cực kỳ thân thiện, mà lúc cứng rắn cũng có thể rất táo bạo. Biết rõ họ không có ác ý, ta lập tức lấy cho mỗi người một chén.

"Các vị đại thẩm, đại thúc, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu qán mở hàng, xin nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn!"

Mọi người đều cười ha hả, vừa ăn vừa hỏi ta đây là món gì. Sau khi ta giải thích đó là trân châu liên đông, họ lại càng khen ngợi.

"Ôi trời, cô nương từ kinh thành đến quả nhiên khéo tay, thật sự được làm tử trân châu liên đó à?"

"Nghe nói ở Đạt Châu người ta cũng dùng trân châu liên để nấu ăn, nhưng không ngờ còn có thể làm thành món điểm tâm thế này!"

"Điểm tâm gì chứ, cô không thấy trên bảng hiệu người ta viết là Lưu Ly Đông sao?"

Bị tâng bốc đến mức mặt ta cũng nóng bừng.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc

Copyright © 2022 - MTruyện.net