Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 32.
Ngày mười sáu tháng ba là Tiết Hoa Thần của huyện Vân Thủy và Nam Chiếu, vào ngày này, mọi người sẽ rải cánh hoa chúc phúc lẫn nhau. Ở miếu Hoa Thần còn tổ chức đại tế lễ và yến hội long trọng để mừng trăm hoa đua nở, cầu mong cuộc sống viên mãn ngọt ngào.
Dân phong huyện Vân Thủy vốn đã phóng khoáng, Nam Chiếu lại càng cởi mở hơn, bởi vậy ngày này cũng trở thành dịp để nam thanh nữ tú quang minh chính đại thổ lộ tình ý.
Vậy nên mấy ngày trước Tiết Hoa Thần, ta đã bắt đầu quảng bá cho món bánh hoa hồng mật mới, không chỉ nói với khách đến cửa hàng, mà còn thuê người gánh bảng hiệu đi quanh mấy con phố lớn của huyện Vân Thủy.
Thuở nhỏ, phụ thân ta rất thích mỹ thực, từng đưa ta đến thăm một thương nhân buôn trà ở Ngô Quận. Nhà bọn họ có một thương đội đi về phía tái ngoại, biết được rất nhiều cách chế biến món ăn của người Hồ.
Cách nướng bánh bằng lò này chính là ta học được từ họ.
Đến Tiết Hoa Thần, mẻ bánh hoa hồng mật đầu tiên vừa ra lò đã được mua sạch. Bột bánh và nhân đã được chuẩn bị từ sớm, hôm nay chỉ cần nặn bánh và nướng nữa mà thôi.
Ta để lại Ngưng Hoa và Chân Anh ở lại trông tiệm rồi dẫn theo Kinh Xuân và Đãi Nguyệt đẩy xe nhỏ đến miếu Hoa Thần.
Xe bánh đặc biệt làm thêm một lò nướng nhỏ, bánh vừa nặn vừa nướng, hương thơm tỏa ra bốn phía, không cần rao hàng cũng có người đến hỏi thăm.
Ta bận rộn đến mức chân không chạm đất, không cẩn thận bị lò nướng làm bỏng tay, đau đến mức "A" lên một tiếng. Nhìn thấy không nổi bọng nước mà chỉ hơi ửng đỏ, ta đành cố nhịn không quan tâm đến đau rát, tiếp tục đặt bánh vào lò nướng.
"Để ta!"
Hoắc Tuần nhẹ nhàng đẩy ta ra, đeo một chiếc bao tay bông vào tay. Phải rồi, ta hồ đồ quá, lò nướng nóng như vậy, sao lại không nghĩ đến việc đeo bao tay chứ?
Có người không sợ nóng đến giúp, ta và Kinh Xuân, Đãi Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, toàn bộ miếu Hoa Thần đều ngập tràn hương hoa và mật ngọt, càng thu hút thêm nhiều người tìm đến. Thế nhưng ta đã đánh giá thấp mức độ phù hợp giữa bánh hoa hồng mật và Tiết Hoa Thần, đến cuối giờ Thân đã bán hết sạch, vậy mà vẫn có người tới hỏi mua.
Không bột đố gột nên hồ, ta chỉ có thể cười mời khách ngày mai đến Xuân Nhật Nhàn thưởng thức.
Mây đỏ đầy trời, lễ tế trong miếu Hoa Thần cũng sắp kết thúc, đợi đến khi màn đêm buông xuống sẽ còn có yến hội.
Ta dành một ngày nghỉ cho Kinh Xuân, Đãi Nguyệt, Ngưng Hoa và Chân Anh, để bọn họ tự do đi chơi, còn ta thì cùng Hoắc Tuần đẩy xe nhỏ về nhà dưới ánh hoàng hôn.
"Không đi miếu Hoa Thần xem náo nhiệt sao?"
"Có chứ, về nhà đặt xe xuống, báo với di mẫu một tiếng rồi đi."
Trên đường, không kể quen hay lạ, ai ai cũng rải cánh hoa lên người chúng ta. Ta mỉm cười nhận lấy lời chúc phúc, cũng vốc một nắm hoa rải lên người họ, đến khi khó khăn lắm mới thoát ra được khỏi dòng người, trên người ta đã phảng phất mùi hoa nồng nàn.
Trong lòng ta tựa hồ cũng nở ra một mảnh hoa, đến khi sắp về đến nhà, nét cười trên mặt vẫn chưa tan.
"A Từ, muội thật sự là một cô nương rất lợi hại!"
Ta nghi hoặc quay đầu nhìn Hoắc Tuần, hắn lại tung một vốc cánh hoa thật lớn về phía ta.
Giữa trận mưa hoa rợp trời, ta nghe thấy hắn nói:
"Man Man, chúc muội cả đời này đều như khoảnh khắc này, tràn đầy sức sống, hoa thơm ngập lối."
33.
Mấy ngày sau tiết Hoa Thần, Hoắc Tuần lại dẫn Trọng Vân ra ngoài. Trước khi đi, hắn nói với ta rằng, người của Hiến vương đã đến Khúc Châu, lấy danh nghĩa tìm báu vật mà liên tiếp gặp gỡ mấy nhóm thương nhân Nam Chiếu, chưa rõ mục đích là gì."
Nếu thực sự là thương nhân Nam Chiếu thì cũng có thể hiểu được. Nhưng những kẻ đó ai nấy đều cường tráng, ánh mắt sắc bén, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, rõ ràng là người luyện võ!
"Muội cứ làm như không biết, khi ra ngoài phải cẩn thận hơn. Nếu muốn đến Khúc Châu... thì dạo này đừng đi vội, chờ tin tức từ Lưu gia cái đã."
"Đừng lo, ta sẽ nhanh chóng sắp xếp vài thị vệ cho muội."
Ta thoáng nghi hoặc không biết hắn định kiếm thị vệ từ đâu, nhưng lại sợ khiến hắn khó xử, bèn vội gật đầu đồng ý. Ai ngờ Hoắc Tuần dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, vẻ quan tâm trên mặt lập tức chuyển thành nụ cười như có như không.
"Đang nghĩ gì thế?"
Ta lập tức lắc đầu, cố gắng làm ra vẻ vô tội. Hoắc Tuần cứ giữ nguyên nụ cười ấy nhìn ta hồi lâu rồi mới hất cằm ra hiệu cho ta về phòng.
Nằm xuống một lát, ta nghĩ có lẽ hắn sẽ nhờ người của Tĩnh vương. Bất giác, lòng ta có chút chua xót khi nghĩ đến vị Thế tử phủ Anh Quốc công trong mắt từng không chứa nổi một hạt cát, phong lưu phóng khoáng thuở nào.
Lại nghĩ đến vũng nước đục nơi kinh thành, chuyện tranh đoạt hoàng vị vốn chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, chẳng biết bao giờ mới có thể tái hiện vẻ trong trẻo ngày xưa.
Càng nghĩ càng sợ, ta rùng mình một cái, vẫn nên ngoan ngoãn mở tiệm kiếm tiền thì hơn!
Hoắc Tuần vừa đi là hai tháng trôi qua.
Lúc hắn trở về, cửa tiệm Xuân Nhật Nhàn cũng đã náo nhiệt hệt như tiết trời.
Bánh hoa hồng mật được khách hàng vô cùng ưa chuộng, Lưu Tam Lang cũng đến hai lần, mỗi lần đều vừa ăn vừa lấy mang đi. Nhưng ta cũng không thiệt thòi, đã thỏa thuận rằng nếu sau này đến Khúc Châu mở phân tiệm, hắn sẽ chịu tiền thuê cửa hàng năm đầu tiên.
Hoắc Tuần vừa về, hắn đã đánh mùi được mà đến. Hai người họ đóng cửa nói chuyện một lúc lâu, sau đó Lưu Tam Lang mới tươi cười tìm đến ta. Trước tiên, hắn đưa cho ta một hộp thạch lưu ly ngâm mật làm quà, rồi lại lấy ra bản đồ các con phố lớn nhỏ ở Khúc Châu.
Đến đây thì lộ rõ ý đồ, hóa ra là muốn hợp tác mở chi nhánh cửa hàng với ta.
Chuyện này ta phải suy nghĩ kỹ càng mới được.
Nhưng hiện tại ta không có thời gian, bởi trước đây bánh hoa hồng mật đều dùng hoa hồng ngâm mật. Bây giờ hoa hồng đang độ rộ sắc, ta đang thử làm bánh hoa hồng tươi sao cho ngon hơn.
Hoắc Tuần nhìn ta làm đi làm lại, phiền đến mức suýt đập đồ, cuối cùng không nhịn được nữa mà lên tiếng ngăn lại.
"Nghỉ một lát đi! Vừa hay ta có chuyện muốn nói với muội."
Ta nghi hoặc đặt cây cán bột trong tay xuống, chờ hắn mở lời.
"Muội còn nhớ lúc chúng ta rời kinh, đã có người vì một bức họa của Lý tiên sinh mà uy hiếp muội không?"
Nói gì vậy chứ! Nửa đêm bị kề đao vào cổ ép hỏi, ai mà quên cho được?
"Bức họa ấy rất có thể liên quan đến chuyện Hiến vương nuôi tư binh."
Ta kinh ngạc vô cùng, tim đập thình thịch.
"Vậy nên, muội còn nhớ bức họa đó vẽ gì không?"
Gió đầu hạ thổi khô lớp mồ hôi lấm tấm trên trán ta, chỉ để lại một tầng lạnh lẽo nơi sống lưng. Ta im lặng hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Thực ra, trận hỏa hoạn ở Tĩnh Viên không phải là tai nạn."
Hoắc Tuần rất bình tĩnh, hiển nhiên không ngạc nhiên với câu trả lời này.
"Là ta đốt."
Lần này thì hắn trừng mắt nhìn ta, môi hơi run run như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại bật cười thoải mái.
"Man Man, muội thông minh lại can đảm, là cô nương tốt nhất trên đời này."
"Trước đây là ta xem nhẹ muội rồi, xin lỗi!"
Ta không biết sự tán thưởng và xin lỗi đột ngột này của hắn là vì cái gì, cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ mong Hiến vương sớm bị ngã ngựa. Hắn giống như một lưỡi dao treo lơ lửng trên cổ ta, ta rất sợ có ngày nó sẽ đột ngột rơi xuống chém đứt cổ mình.
"Nếu bức họa đó thực sự quan trọng như vậy, ta sẽ chỉ cho huynh cách vào mật thất, tự huynh đi tìm đi!"
"Nhưng huynh phải cẩn thận, đừng để người ta phát hiện điều gì bất thường, vì hiện tại ta vẫn chưa có khả năng đem toàn bộ những thư họa đó về bên mình."
Hoắc Tuần nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng.
"Đa tạ muội, Man Man."
Dứt lời, hắn lập tức xoay người đi về phía hậu viện, chắc là tìm gặp di mẫu. Ta ngồi dưới giàn hoa tường vi thật lâu mới dần bình tĩnh lại.
Năm trước năm sau chưa đầy hai tháng, phủ Khánh Quốc công và phủ Trấn Bắc hầu lần lượt bị bới ra tội danh rồi chịu xử phạt.
Vị ngồi trên long ỷ kia vội vàng như thế, chẳng sợ người khác nhìn ra được manh mối, hẳn là đã chẳng thể chậm trễ được nữa rồi.
Lúc này, tuy kinh thành vẫn còn bình lặng nhưng ai nấy đều đang chờ tín hiệu của cơn bão tố.
Không biết sau cơn sóng dữ, ai sẽ còn sống sót đây.
Hoắc Tuần đã sớm bị cuốn vào vũng bùn này, mà ta cũng khó mà đứng ngoài cuộc.
Ta ngẩng đầu nhìn theo cánh chim đang vỗ cánh rời khỏi mái hiên, âm thầm siết chặt bàn tay. Bất kể ra sao, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thứ gọi là số phận.
Ta nhất định sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ bản thân và những người thân cận, giữa cơn phong ba bão táp này!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");