Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thứ bảy này Thi Từ quả nhiên bận đến không trở lại được, hơn nữa chủ nhật nàng cũng không chạy tới được.
Hôm nay lại là một ngày Đại Thử. Hôm nay Thi Hải cực kì khốn đốn, ngày hôm qua hắn vừa chơi game vừa bận viết chương mới, ngủ rất muộn, hôm nay lại là một đống lớn bài tập, hắn gục xuống bàn, phập phồng thấp thỏm.
Đường Chu ở đối diện hôm nay hiếm thấy mặc một cái váy màu tím nhạt, hắn cũng không có tâm tư nhìn.
Đùa sao, một cô gái mỗi ngày lải nhải bắt ngươi học thuộc từ vựng làm bài, dù cho có đẹp như thiên tiên hắn cũng không thể hứng thú nổi.
Cô ấy thật sự đối với mình một chút ý tứ cũng không có.
Bằng không làm sao cam lòng đối với mình như thế đây?
Nửa đêm tỉnh mộng, Thi Hải nâng một trái tim thiếu nam thuần khiết chỉ có thể sinh không thể luyến mà làm bài, suýt chút nữa là không đau nhưng lại khóc thành tiếng.
Ngày hôm qua chị hắn không có ở đây, hôm nay chị hắn cũng không có ở đây, hắn thật sự là muốn trộm lười.
Hắn trộm liếc nhìn Đường Chu một cái, Đường Chu ngồi thẳng tắp, trên mặt không vẻ gì, cầm bút đang trầm tư. Lúc hắn còn đang suy nghĩ làm sao mở miệng, Đường Chu trái lại trước một bước nói, "Nghỉ ngơi một chút sao?"
"Được được được!" Hắn mau chóng đáp ứng, chạy lẹ ra sô pha lớn của phòng khách, ngã người lên, lướt di động, quét một lúc, hắn phát hiện Đường Chu không đi ra theo, hắn cao giọng kêu lên: "Đường Chu? Cậu ở đâu vậy?"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa truyền đến gần, Đường Chu đi tới, "Nghỉ ngơi xong rồi?"
Thi Hải nói một tràng: "Không không không, mình thương lượng với cậu một chút, hôm nay chúng ta đừng học nữa, mình quá mệt mỏi."
Đường Chu yên lặng mà nhìn hắn.
Thi Hải khổ sở cầu xin cô, "Hôm nay mình thật sự không có tâm trạng, không muốn học, như vậy đi, thứ hai mình làm thêm phần nêu ý chính, hôm nay coi như không học có được không?"
Đường Chu cũng không trả lời ngay, cô bình tĩnh đứng đó.
Vào ngay lúc này Thi Hải lại không thể hiểu cô.
Những ngày này chung đụng, Thi Hải biết cô học tập rất nghiêm túc, tiếng Anh rất lợi hại, đối với hắn yêu cầu rất nghiêm ngặt. Ngoài ra, thật giống như đối với hắn như trước kia cũng không có gì không giống nhau.
Ở trước mặt mẹ hắn, rất lễ phép, hai người có thể tán gẫu, xác thực mà nói đại đa số tình huống đều là Đinh nữ sĩ nói chuyện, Đường Chu lắng nghe.
Ngoại trừ lần đầu tiên tới nhà hắn có chút câu nệ ở ngoài, đương nhiên lấy bộ dạng nhiệt tình lắm lời kia của Đinh nữ sĩ, sẽ không có ai là không thể chung đụng tốt với bà.
Mà cái Thi Hải chú ý nhất chính là, hắn phát hiện lúc Đường Chu ở cùng với chị hắn mới có trạng thái tốt nhất.
Khi Đường Chu ở trước mặt chị hắn cũng không có nghiêm mặt nữa, tuy rằng cũng không thường xuyên cười, mặt thoáng hạ thấp xuống, khóe miệng sẽ hiện ra nhợt nhạt ý cười, biểu hiện cũng rất nhu hòa, miệng cũng rất ngọt ngào, loại lễ phép kia rất ngọt ngào, cứ một tiếng Thi giáo sư hai tiếng Thi giáo sư.
Thi Hải rất buồn bực, hắn biết chị hắn rất có duyên với phụ nữ, không nghĩ tới ngay cả Đường Chu cũng không chống lại được mị lực của nàng.
Hắn cũng rất xoắn xuýt không biết có nên nói cho Đường Chu tính hướng của chị hắn.
Này cũng không sao chứ?
Thi Hải gặp qua mối tình đầu của Thi Từ, tuổi tác xấp xỉ với nàng.
Nghe nói Thi Từ ở nước ngoài cũng kết giao qua một đời bạn gái, hắn từng thấy video, Hoa kiều quốc tịch Mỹ, cũng không nhỏ hơn nàng bao nhiêu.
Còn có một người khác ở trong nước, gọi là Văn Văn, hình như là một người mẫu, cũng là một diễn viên, so với Thi Từ nhỏ hơn sáu, bảy tuổi đúng không nhỉ?
Thi Hải đem tất cả bạn gái của chị hắn (mà hắn biết đến) nhớ qua một lần, rồi hạ xuống một cái kết luận -- Thi Từ sẽ không có hứng thú với Đường Chu, hơn nữa đã nói rồi, tính hướng của Thi Từ là chuyện của chính nàng, cho dù là em trai ruột cũng không thể thay nàng công bố ra bên ngoài.
Thi Hải cảm thấy cực kỳ tự hào với tam quan của mình.
Cho nên nguyên nhân quan hệ của Thi Từ cùng Đường Chu tốt như vậy – là vì cùng là phụ nữ với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn chăng?
Thẳng nam Thi Hải miên man suy nghĩ.
"Đã như vậy, vậy thì làm tiếp một bài thử đi."
Thi Hải không nghĩ tới Đường Chu thật sự có thể đáp ứng, hắn bỗng chốc vươn mình, "rào" một tiếng nhảy dựng lên, dù muốn hay không vẫn giang hai tay, tuyệt đối là kích động biến thành cử động, hắn muốn ôm Đường Chu.
Đường Chu theo bản năng mà trợn to mắt, lùi lại phía sau.
"Ôm một chút cũng không được sao?" Thi Hải cười hì hì.
"Vậy thì không chỉ một bài đọc." Mặt Đường Chu không chút thay đổi nói.
Thi Hải hì hì tìm ra manh mối cười, ngồi trở lại ghế sô pha.
"Trở lại làm bài được chưa?" Đường Chu nhìn hắn.
Thi Hải được voi đòi tiên, "Mình còn chưa nghỉ ngơi đủ đâu!"
Ngực Đường Chu hơi chập trùng, hít vào một hơi, muốn nói gì đó, từ lối vào phòng khách đã vang lên một tiếng rít trước, "Thi Hải!"
Một bóng người nhanh chóng lủi lại đây, nhảy lên ghế sô pha mềm mại, nhảy đến trên người Thi Hải, "Ha ha ha, đã lâu không gặp, thằng nhóc này!"
Thi Hải không phản ứng lại, đã bị bóp lấy hai bên gò má, "Ai vậy, ai vậy, đây là?"
"Tui đây! Mễ Tuyết đây!"
Người vừa đến là một nữ sinh cao gầy, da màu lúa mạch, nàng lên tiếng Đường Chu mới phát hiện ra nàng là con gái, bởi vì tóc nàng thật sự rất ngắn rất ngắn, chỉ là một lớp mỏng manh dán vào da đầu, hơn nữa là màu vàng nâu xinh đẹp, mắt sâu mũi cao, môi đỏ răng trắng.
"Ha, Lục Mễ Tuyết?" Thi Hải xốc nàng lên, "Cạo đầu hả, bà từ chỗ nào chui ra!"
"Ha ha ha, " Cô gái Lục Mễ Tuyết này cười ha hả từ trên người hắn trượt xuống ghế sa lon bên cạnh, "Từ xa mà đến, phải đến chỗ này của cậu đó." Ngón tay thon dài chỉ về phía lồng ngực của hắn.
"Bệnh thần kinh!" Thi Hải xì một tiếng.
"Đây là ai nhỉ?" Lục Mễ Tuyết nhìn thấy Đường Chu đang đứng, từ đầu tới cuối nhìn cô tỉ mỉ một lần, híp con mắt lại, cười hỏi Thi Hải.
"Là -- "
"Tiểu Đường, Tiểu Hải, các con đều ở đây hả, đúng lúc quá, " Đinh nữ sĩ từ bên ngoài đi vào, bên cạnh dắt theo một người phụ nữ ăn mặc khéo léo, cử chỉ tao nhã.
"Tiểu Đường, giới thiệu cho con một chút, vị này chính là bạn thân của dì, Mã nữ sĩ, đây là khuê nữ bảo bối của bà ấy, Lục Mễ Tuyết tiểu thư, " theo Đinh nữ sĩ giới thiệu, Mã nữ sĩ mỉm cười chào hỏi với Đường Chu, Lục Mễ Tuyết đứng lên hơi khom lưng với Đường Chu, thân sĩ lịch sự chào hỏi, "Tiểu thư xinh đẹp, chào cậu nha!"
Nàng đứng lên so với Đường Chu cao hơn nửa cái đầu, nụ cười xán lạn, lại có chút mùi vị ở trên cao nhìn xuống.
"Phốc, đứa nhóc láu cá!" Đinh nữ sĩ chưa gì đã bị Lục Mễ Tuyết chọc cười, "Đây là Tiểu Đường, là gia sư dạy kèm của Tiểu Hải."
"A, cô Tiểu Đường chào cô nha." Lục Mễ Tuyết lùi lại phía sau, lùi tới bên cạnh Thi Hải mới vừa đứng lên, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Thi Hải, "Tui là thanh mai trúc mã của Tiểu Hải!"
"Phi phi phi! Ai là thanh mai trúc mã với bà chứ!" Thi Hải như gặp quỷ.
"Ôi, đừng có ngại mà!" Lục Mễ Tuyết nâng cằm của hắn lên, "Đã lâu không gặp, cậu lớn rồi, càng đẹp trai hơn!"
"Bệnh thần kinh a, bà đừng quá kiêu ngạo a, tui còn lớn hơn bà hai tuổi biết chưa!"
Hai người bọn họ ầm ỹ, Đinh nữ sĩ cùng bạn thân của bà không cảm thấy kinh ngạc đã rời khỏi phòng học đi sang phòng khách, còn lại một mình Đường Chu, đứng bên ngoài mà nhìn hai người vặn vẹo đánh tới đánh lui.
Cô thở dài ra một hơi, xem ra cũng không cần làm nữa rồi.
Những ngày của cuối tháng tám tiếng ve kêu từng trận, gió mát từ đình viện thổi vào hành lang, nhưng máy điều hòa không khí trong phòng khách vẫn cứ mở ra, người trẻ tuổi một chút đều không chịu được cái nóng.
Đường Chu ngồi một mình ở ghế sô pha, đối diện hai người còn đang uốn tới ẹo lui đùa giỡn.
Mẹ của Lục Mễ Tuyết, Mã nữ sĩ, đã từng cùng Đinh nữ sĩ cộng sự qua một quãng thời gian, sau khi Đinh nữ sĩ định cư ở Nam thành, hai người vẫn còn duy trì qua lại nhiều lần. Lục Mễ Tuyết cùng Thi Hải tuổi xấp xỉ nhau, từ nhỏ liền chơi cùng với nhau, cảm tình tốt vô cùng.
"Chúng ta là cân không rời đà, Mạnh không rời Tiêu." Lục Mễ Tuyết cười bổ sung.
"Bà có thể hay đừng dùng thành ngữ linh tinh hay không vậy?" Thi Hải không chút lưu tình đâm chọt.
"Tui nói sai chỗ nào? Sinh viên tài năng của khoa văn học?" Lục Mễ Tuyết không chút nào tức giận. Theo nàng tự giới thiệu mình, nàng là con lai, cha có quốc tịch Châu Úc, tướng mạo không phải thuộc loại vừa nhìn đã thấy đẹp, mà thuộc loại càng nhìn càng thấy có khí chất, ăn mặc phi thường cá tính, áo thun ngắn bó sát người, quần đùi, lộ ra vòng eo căng mịn, hai bên lỗ tai rõ ràng là hai hàng đinh tai lít nha lít nhít.
Mà mẹ của nàng, ăn mặc sườn xám trang nhã, đeo trâm trân châu, cùng phong cách của nàng là một trời một vực.
Vừa nhìn Lục Mễ Tuyết là biết người này trưởng thành trong gia đình phóng khoáng yêu thích tự do, từ khí chất cách nói chuyện ăn mặc của nàng cũng có thể thấy dược, mà các nàng lần này tới Nam thành, ngoại trừ đến Thi gia chào hỏi, còn muốn tới xem một chút hoàn cảnh đại học ở Nam thành.
"Học kỳ này tui mới vào lớp 12 mà, tui cũng muốn thi ở Nam thành. . ." Lục Mễ Tuyết lấy cùi chỏ đẩy Thi Hải, "Ai ai ai. Tui cũng thi khoa văn học, làm học muội trực tiếp của cậu có được hay không?"
"Không được! Bà có thể cách tui xa một chút hay không?" Thi Hải ghét bỏ nàng.
"A. . ." Lục Mễ Tuyết dịch người sang bên cạnh, tay còn khoát lên vai Thi Hải, "Đủ xa chưa?"
"Bà thật sự rất phiền!"
Theo cách Thi Hải biểu đạt, bọn họ liền nhận thức từ khi rất nhỏ. Khi còn bé, dung mạo Lục Mễ Tuyết so với hắn lớn hơn, cũng cao hơn hắn, một điểm tự giác của em gái cũng đều không có, cả ngày thích đùa cợt hắn, bôi kem lên cái áo khoác mà hắn âu yếm, tung cát vào trong giày đá bóng của hắn, ở trên giường của hắn lấy mất điều khiển từ xa, hơn nửa đêm liền bật lên, tiếng cười của thằng hề âm u quỷ dị vang vọng khắp phòng của hắn, khiến hắn sợ đến mức khóc lớn kêu to.
"Tội ác của cậu ta quả thực là tội lỗi chồng chất!" Thi Hải nói với Đường Chu, hắn hiện nhớ tới liền rất tức giận, một bộ dáng dấp ra ủy khuất kể lể với Đường Chu, "Mình gặp ác mộng mấy ngày luôn đó!"
"Ôi, không phải tui xin lỗi rồi à? Khi đó chúng ta xem « Batman kỵ sĩ bóng tối », chúng ta không phải đều rất thích Heath Ledger diễn thằng hề sao! Cậu xem cậu còn ký đến bây giờ nha. . ." Bên ngoài Lục Mễ Tuyết giống như chàng trai đang dỗ dành cô gái, uy phong lẫm liệt, không câu nệ tiểu tiết, nhưng lúc nói lời này âm cuối cố ý kéo dài, giả dạng làm ngữ khí yểu điệu, Thi Hải đều run lên, phủi da gà nổi trên người xuống.
Nội tâm Đường Chu cực kỳ bất đắc dĩ, cô rất muốn rời đi, tuần này rất tẻ nhạt, ngày hôm qua vẫn còn tốt, hôm nay hiệu suất thật sự là quá thấp. Cô cũng rất rõ ràng cảm nhận được Lục Mễ Tuyết không phải rất thích cô, cô cũng không được hoan nghênh, còn ở nơi này làm cái gì.
"Thi Hải, bạn cậu đã đến rồi, như vậy hôm nay học bổ túc sẽ không tính đi, tới đây kết thúc." Đường Chu đứng dậy, một câu tiếp theo chính là mình đi trước.
Thi Hải đúng lúc ngăn cản cô nói câu này, "Trước đừng đi vội!"
Đinh nữ sĩ bấy giờ không biết từ nơi nào ló đầu ra, "Đúng đúng đúng, Tiểu Đường Chu, trước đừng đi vội, chờ một lát cùng đi ra ngoài ngoài ăn cơm tối được không?"
"Dì Đinh, con về trường học ăn. . ." Đường Chu mới vừa muốn cự tuyệt.
"Cậu về trường học còn không phải ăn ở căn tin sao, căn tin có món gì ăn ngon chứ?" Thi Hải vội vàng nói.
"Đúng, " Đinh nữ sĩ nhìn Đường Chu, nở nụ cười, đột nhiên nói, "Hôm nay Thi Từ xem ra bận không thể tới, nó gọi điện thoại bảo dì giữ con lại ăn cơm tối đó."
Đinh nữ sĩ nói xong lời này, đôi mắt như cũ sáng sủa tràn đầy ý cười mà nhìn Đường Chu, ở trong mắt bà, cô gái trẻ tuổi này nghe xong lời của bà rõ ràng sửng sốt một chút.
Tâm tư Đinh nữ sĩ tràn qua một chút phức tạp không nói rõ được, nụ cười trên mặt cũng không đổi, "Cứ quyết định như vậy được không?"
Đường Chu nhấp môi dưới, chần chừ.
"Ha, con cảm thấy cô Tiểu Đường thật giống rất do dự a, bằng không chớ miễn cưỡng cậu ấy." Lục Mễ Tuyết ngồi trở lại ghế sô pha, nụ cười có chút thâm ý làm người khó hiểu.
"Tui liền muốn Đường Chu ở lại, mắc mớ gì đến bà!" Thi Hải tức giận nói.
". . ." Lục Mễ Tuyết nhún nhún vai, vô tội chớp mắt, "Cậu làm gì dữ vậy? Tui lại không nói gì!"
"Các con lại bắt đầu cãi nhau rồi." Đinh nữ sĩ lắc đầu cười, hiển nhiên trước đó đã khuyên qua vô số lần.
Mã nữ sĩ cũng đi ra, cười nói tiếp, "Vừa thấy mặt đã ầm ĩ, thật là một đôi tiểu oan gia."
Lục Mễ Tuyết cười hì hì, "Ai kêu con thích cậu ấy a!"
Lời này nàng ta phải nói rất nhiều lần, nhưng chưa từng một lần khiến Thi Hải xù lông như vậy, "Tui lại không thích bà!" Hắn buồn bực nắm tóc, dư quang liếc đến Đường Chu, bật thốt lên,
"Tui thích là Đường Chu!"
. . .
.