Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy Yến Nhiễm và Hồ phi không phải người đồng tộc nhưng từng gặp mặt vài lần tại lễ khánh điển đại mạc. Khi ấy Hồ phi là muội muội của tộc trưởng bộ tộc khác, tính tình cương trực hào sảng, chiếm được tình cảm mến mộ của không ít võ sĩ bên cạnh. Yến Nhiễm nhỏ hơn nàng năm tuổi nên được đối xử như đệ đệ trong nhà. Song hôm nay, cả hai người đều lâm vào thảm cảnh tù tội.
“Ngươi gầy quá!” Hồ phi ngẩng đầu, tinh tế đánh giá Yến Nhiễm. Đáy mắt nàng sóng sánh ánh lệ quang: “Ta chẳng ngờ lần gặp kế tiếp lại ở chỗ này.”
Yến Nhiễm thấy cố nhân, trong lòng trào dâng dòng cảm xúc chua xót, mỉa mai. Nhưng dù sao hắn cũng phải nữ nhân yếu đuối nên chưa rơi nước mắt. Hắn miễn cưỡng khép hai làn mi, cố gắng bình tĩnh cười: “Nơi đây là nơi nào? Xa hoa mấy cũng là địa phương cho con người tạm thời dừng chân nghỉ ngơi. Chỉ cần người sống bình an vô sự, đâu mà chẳng giống nhau?”
Hồ phi không biết về những biến cố xảy ra với Yến Nhiễm trong suốt quãng thời gian qua nên ngạc nhiên nói: “Ngươi thay đổi rồi! Nếu vẫn là Yến Nhiễm đại mạc khi xưa thì ngươi đã chẳng kiềm chế nổi.”
“Không kiềm chế được thì thế nào?” Yến Nhiễm thở dài, đảo mắt ngắm chiếc giường cổ quý giá, xà ngang trạm trổ tinh xảo, phong cách bài trí sang trọng: “Trốn? Chạy không thoát. Chết? Lại bị uy hiếp cả tộc chôn cùng. Cuộc sống như vậy… chẳng lẽ ngươi chưa từng trải nghiệm ư?”
Câu nói ngắn ngủi vạch tỏ tâm tư Hồ phi. Nàng cúi đầu ho khan, vịn tay dựa vào thành bàn dần dần đứng dậy.
“Nói đi nói lại… Nghe nói Liên Vương Lý Tịch Trì vẫn để ngươi sống tại Vương phủ. Y có đối xử tốt với ngươi không?”
Yến Nhiễm khẽ nghiêng người, chợt trông thấy vết sẹo đỏ sậm chạy ngang trên cổ tay trắng nõn mịn màng của Hồ phi. Lồng ngực hắn thầm thương tiếc thay cho nàng, đau đớn đáp: “Từ khi rời khỏi đại mạc, những chuyện có thể hình dung bằng từ “tốt” chắc chắn ngươi cũng rành rẽ như ta.”
Hồ phi nghe câu trả lời của hắn, ánh mắt lóe tia sáng phức tạp. Nàng khụ nhẹ một tiếng, nâng chén trà nhấp ngụm nhỏ, thanh giọng hỏi: “Ngươi có hận hắn không?”
Yến Nhiễm im lặng chìm đắm, đột nhiên nói: “Không hận.”
“Không hận?” Hồ phi kinh ngạc thắc mắc: “Tại sao lại không hận?”
“Yêu mới sinh hận!” Yến Nhiễm thản nhiên đáp: “Đã chẳng còn tình yêu, liệu hận ích lợi chi?”
Tuy miệng nói vậy song khóe mắt hắn vô thức liếc ra ngoài khung cửa sổ.
“Ngươi đã thông suốt đến mức độ này rồi ư?”
Tâm trí Hồ phi vừa ngạc nhiên vừa khâm phục. Chưa tới hai năm ngắn ngủi, thiếu niên đại mạc thanh khiết, đơn thuần, hoạt bát ngày xưa đã trưởng thành, chín chắn, hiểu đời như hôm nay. Chắc hẳn hắn đã trải qua bao nhiêu bi thương, thống khổ mà người ngoài không thể hiểu rõ.
Tuy nàng thắc mắc song chẳng tiện đào sâu chi tiết hơn. Chỉ cần nghĩ về vị hoàng đế cao ngạo dữ dằn trên kim loạn điện là đoán được vị Vương gia ruột thịt kia cũng nào phải loại người thiện lương gì. Có điều, nhìn bộ phục sức tinh xảo trân quý khoác trên thân Yến Nhiễm, nàng lại cảm thấy Liên Vương gia cự kỳ coi trọng Yến Nhiễm.
Đối diện trước ánh mắt dò xét của Hồ phi, Yến Nhiễm vẫn giữ nguyên trạng thái trầm mặc. Vị nương nương tuyệt đẹp do dự một lúc rồi đột ngột cất tiếng cười thê lương:
“Nếu ta cũng thông suốt sự đời như ngươi thì tốt quá!”