Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành Đông, Vọng Tiên lâu. Khi Lý Tịch Trì chạy tới nơi này, tiểu lâu giống như đã chờ trong màn tuyết phủ lâu thật lâu rồi.
Đám màn che mới tinh bay phần phật trong gió đông, tuyết đọng trước cửa được quét tước để lộ ra lối đi rộng tầm hai ba bước chân. Ba mặt tiểu lâu vây kín bởi những cây trúc ngọc xanh ngắt, mọc chi chít, khách nhân đến cũng không nhiều, thoạt nhìn tựa một tòa phủ đệ yên tĩnh nhưng lại có nét gì đó thật đặc biệt.
Lý Tịch Trì khoác một lớp tuyết phủ dày trên vai, lảo đảo tiến vào trong. Thuận tay bắt được một tên tiểu nhị, vội la lên: “Chưởng quỹ có phải là một người Bách Nguyệt hay không? Mau gọi hắn đến!” Dừng một chút, lại sửa lời nói: “Không… không! Hắn ở nơi nào? Ta đi tìm hắn!”
Tiểu nhị này bị Lý Tịch Trì dọa hoảng, đầu óc rối bời, vừa quay đầu lại đã thấy y một thân phục sức sang qúy cũng không dám tùy tiện chống đối lại. Hắn nghĩ thầm dù sao chưởng qũy nhà mình cũng là người có năng lực, vì vậy liền chỉ hướng đến hậu đường.
Lý Tịch Trì trong lòng khấp khởi. Lập tức bỏ lại tiểu nhị chạy theo hướng đó.
Bốn phía an tĩnh đến đáng sợ. Trong khi chạy xuyên qua khoảng sân tích đầy tuyết đọng, Lý Tịch Trì cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm trái tim mình nhảy loạn trong ***g ngực. Bậc thềm đá đọng băng, trên đường trơn trượt khiến y chạy vài bước lại ngã một cái, nhưng đau đớn đã không còn có thể đã động đến dây thần kinh cảm giác, Lý Tịch Trì cứ thế, hết lần này đến lần khác, vùng dậy lao đi.
Y lách qua những bức vách, đi ngang qua bãi cỏ, sau đó đẩy cánh cửa phía hậu đường ra. Quả nhiên nhìn thấy một người trẻ tuổi, thân mang phục sức Bách Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
Nhưng đó không phải là Yến Nhiễm.
Giống như bị một chậu nước lạnh không biết từ nơi nào tạt phải, Lý Tịch Trì đứng nghiêm ở ngoài cửa.
Tại sao lại không phải là Yến Nhiễm? Rõ ràng chính là mùi vị rượu Yến Nhiễm điều phối ra, một điểm cũng không sai. Nhưng người trước mắt này là ai? Chẳng lẽ có quan hệ gì với Yến Nhiễm?
Lý Tịch Trì còn đang xuất thần, thanh niên Bách Nguyệt trong phòng kia đột nhiên cười ra tiếng: “Liên Vương gia? Xem ra rượu đưa tới kia đã được uống rồi.”
Vừa nói, hắn vừa chủ động đứng dậy đi về phía cửa.
Sau khi hắn tới gần, Lý Tịch Trì liền ngửi thấy trên người thanh niên Bách Nguyệt này một cỗ hương dược liệu thơm mát. Điều này làm y bừng tỉnh nhớ đến một điều gì.
Nhưng còn không chờ y mở miệng, mành vải rủ xuống che lấy tấm bình phong đối diện bị xốc lên. Từ bên trong truyền tới một thanh âm quen thuộc.
“Thân Ngọc đến ôm Lượng nhi đi. Ta cùng Liên Vương gia có chuyện cần nói.”
Là Trịnh Trường Cát, trên tay hắn ôm một tiểu nam hài chừng hai, ba tuổi. Hài tử đang ở ngủ say, ngón tay nho nhỏ đặt trong miệng mút.
Thanh niên Bách Nguyệt nhìn thấy hài tử, lập tức xoay người đi tới mà đón lấy. Nhìn bộ dáng cưng chiều của hắn, Lý Tịch Trì rốt cục minh bạch.
Thanh niên này chính là danh y Bách Nguyệt, Cơ Thân Ngọc, vốn là phụ thân hài tử của Trịnh Trường Cát. Mặc dù bọn họ trong lúc đó cũng từng có khúc chiết, nhưng hôm nay xem ra tất thảy trắc trở đã được giải quyết hết rồi.
Trịnh Trường Cát giao hài tử cho Cơ Thân Ngọc, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Lý Tịch Trì, mỉm cười nói: “Nơi này gió lớn, không bằng Vương gia vào trong nói chuyện.”