Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Làm đàn ông, Trương Nghiêu tự nói với mình phải rộng lượng một chút.
Nhưng lật bàn, sau khi gặp Từ Tái Xuân, anh căn bản không làm được.
Trương Nghiêu ôm trái tim tan nát về phòng. Làm sao bây giờ, không vui, muốn ôm cơ.
Nhắc tới ôm, Từ Tái Xuân thực sự ôm từ phía sau.
“Anh à, năm mới vui vẻ.”
Trương Nghiêu chỉ biết đối với chỉ số thông minh của Từ Tái Xuân, căn bản không thể có bất kỳ vòng vèo nào, cho nên anh dứt khoát nói: “Anh tưởng em chỉ tặng mỗi khăn quàng cổ cho anh…”
Từ Tái Xuân chớp chớp mắt vô tội, lần nữa đâm Trương Nghiêu một dao, “Không ạ, anh…”
Trương Nghiêu cảm giác mình tự rước lấy khuất nhục, bỏ đi, chuyện cũ như gió bay, anh cần gì phải xát muối lên vết thương mình chứ, coi như tự ngược cũng không phải tự ngược như thế.
Đắng lòng không ngớt, lúc này Từ Tái Xuân còn cố tình cầu khen ngợi cầu vuốt ve nhích lại gần, cầm tay Trương Nghiêu, yếu ớt cọ cọ mới lên tiếng: “Có điều, khăn quàng cổ của anh là lớn nhất dài nhất, em đan rất lâu đó… Lúc đầu có chút không thuận tay, đợi đan cho Khoai tây xong mới thuận tay…”
Hừ… Trương Nghiêu mới không thừa nhận, anh hơi vui vẻ.
Bất quá vui vẻ xong, Từ Tái Xuân vẫn muốn ngủ chung với dì Thái.
Trương Nghiêu nhịn không được thoáng oán hận, “Em là vợ anh, làm gì phải ngủ với người khác…”
Từ Tái Xuân suy nghĩ một chút cũng hơi do dự, “Nhưng, anh ơi, em muốn ngủ…”
Trương Nghiêu đỏ mặt, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, “Lúc nào anh không cho em ngủ chứ…”
Từ Tái Xuân lập tức vạch ngón tay bắt đầu đếm, “Tối hôm trước, còn có…”
“Được rồi được rồi…” Trương Nghiêu day day mi tâm, hơi đau đầu, “Em muốn làm gì thì làm đi!” Anh không tin rời khỏi Từ Tái Xuân thực sự ngủ không được.
Mẹ nó! Không phải anh còn có ngũ cô nương vạn năng sao? Hừ hừ hừ hứ!
Đêm dài đằng đẳng, Trương Nghiêu lăn mấy vòng trên giường lớn, cuối cùng ngồi dậy hung hăng chà đạp Đại hùng ở mép giường một phen, mới trở lại giường nằm.
Hiện tại, chính là gậy ông đập lưng ông rồi. Rõ ràng anh ngủ không được, trong đầu toàn là tư tưởng sắc, lòng tràn ngập suy nghĩ muốn Từ Tái Xuân an ủi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không thừa nhận, vịt chết mạnh miệng, giờ ngủ không được, biết sai chưa.
Không được, cuộc sống này không thể trôi qua như thế.
Một lát sau, Trương Nghiêu nằm trên giường, trong lòng nghĩ đến một kế hoạch hoàn mỹ.
Nếu ở nhà không được, thì có thể ra ngoài mà… Anh không tin, lấy chỉ số IQ cao của anh, còn không đối phó được một đứa ngốc.
Cả đêm nay, Trương Nghiêu vạch ra mấy kế hoạch, trải qua so sánh sàn lọc, rốt cuộc đã chọn một trong số đó.
Sau khi tuyển chọn kế hoạch, Trương Nghiêu ở trên giường trăn trở, thẳng cho đến khi bình minh, rốt cuộc mới ngủ.
Bất quá, Trương Nghiêu cũng chỉ ngủ nông một lát thôi, đợi Từ Tái Xuân tới, anh tỉnh ngay.
“Anh…”
Từ Tái Xuân theo thường lệ nhiệt tình nhào tới, Trương Nghiêu thực sự muốn ôm cô dựa vào ánh ban mai bế một cái, nhưng nhìn Từ lão hổ đen mặt ngay cửa, anh buông Từ Tái Xuân ra, hắng giọng, “Ăn cơm chưa?”
“Dạ rồi.” Từ Tái Xuân gật đầu, “Dì Thái bảo em tới gọi anh ăn cơm.”
“Biết rồi.”
Vô vị, món ngon trước mặt, chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật lòng không thú vị gì hết.
Trương Nghiêu ai oán thở dài có điều nghĩ tới kế hoạch lát nữa, anh lập tức phấn khích.
Không sai, không cần nghi ngờ người thông minh như anh.
Quả nhiên, cơm nước xong, thời tiết không tệ, Trương Nghiêu nói dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài chơi. Từ lão hổ tưởng, vợ chồng son này tốt lên rồi, là chủ gia đình ông cảm thấy hết sức vui vẻ, do đó vung tay, gật đầu.
Lúc này Từ Tái Xuân còn chưa biết ban ngày Trương Nghiêu cũng là một sinh vật nguy hiểm, cực kỳ phấn khởi gật đầu. Cô ngốc nghếch nghĩ lát nữa ăn gì chơi gì, không chút nào phát hiện dì Thái bày vẻ mặt thương hại, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Trương Nghiêu bên cạnh.
Bất quá, đối với Trương Nghiêu mà nói, ai quan tâm chứ…
Có Từ Tái Xuân bên người, Trương Nghiêu để lộ hàm răng sắc nhọn.
Cắn một cái đi, khà khà, đỡ thèm cũng được.
Có điều, Từ Tái Xuân xoay đầu lại nở nụ cười tín nhiệm, Trương Nghiêu thu hàm răng về. Bỏ đi, dù gì hôm nay còn sớm, thấy dáng vẻ này của Từ Tái Xuân hình như cũng rất vui vẻ, thôi, coi như để cô vui vẻ đi.
Dù sao, cô vui vẻ rồi, lát nữa anh mới có thể nhận lại gấp đôi.
Khà khà khà khà khà…
Vì là tết, lễ hội dân gian trên đường phố rất náo nhiệt, đối với Từ Tái Xuân mà nói, còn có rất nhiều món ngon.
Trương Nghiêu sợ Từ Tái Xuân ăn đến hỏng bao tử, nên mỗi món chỉ có thể mua cho cô một chút.
Hai người vừa đi vừa ăn, không biết khi nào đã đến cổng trường đại học của Từ Tái Xuân.
Thấy Từ Tái Xuân dừng bước, Trương Nghiêu mới phát hiện, hai người trở lại trường học.
Anh chưa từng học đại học, nên không có bất kỳ cảm giác gì với ngôi trường trước mặt. Song sắc mặt Từ Tái Xuân hơi kỳ quái. Cô luôn luôn thích ăn, nhưng lúc này xâu kẹo hồ lô cũng không ăn, chỉ ngơ ngác nhìn ngôi trường.
Trương Nghiêu dừng một chút, nắm tay Từ Tái Xuân, “Muốn vào xem chút không?”
Thời tiết se lạnh, mặt Từ Tái Xuân cóng đến mức hơi ửng hồng, Trương Nghiêu đội mũ cho Từ Tái Xuân, sửa sang khăn quàng cổ đỏ xong, sau đó mới lên tiếng: “Muốn vào, chúng ta bèn…”
Từ Tái Xuân đứng ngay cửa, do dự một hồi, cuối cùng lắc đầu.
“Đi thôi, anh.”
“Không vào sao?”
Từ Tái Xuân lắc đầu, cắn một viên kẹo hồ lô, “Bọn họ… bọn họ sẽ cười nhạo em…”
Trương Nghiêu dừng lại, lập tức vuốt mái tóc xù của Từ Tái Xuân, “Ai nói? Đừng nghe bọn họ nói bậy!”
Từ Tái Xuân vẫn cười, song nụ cười kia có mấy phần miễn cưỡng.
Thực ra, Trương Nghiêu không biết. Sau khi Từ Tái Xuân tỉnh lại cũng có trở về trường học một lần, nhưng không phải một hồi ức đẹp.
Khi Từ Tái Xuân bình thường, bên cạnh cũng chẳng có bạn bè nào, trái lại có mấy bạn học ở phía sau quạt gió thổi lửa luôn chê cười cô.
Do đó, khi Từ Tái Xuân trở nên ngu ngốc quay về trường, đương nhiên, những người đó nói khó nghe cỡ nào.
Từ Tái Xuân cũng vì như vậy, cảm thấy bản thân cô không hợp với trường học, nên cuối cùng dứt khoát nghỉ học.
Chẳng qua, trong tiềm thức, Từ Tái Xuân vẫn ao ước cuộc sống trường học, bởi đối với cô mà nói, đó là một phần không thể thiếu của đời người.
Trương Nghiêu ăn nói vụng về, trong khoảng thời gian ngắn chẳng biết làm sao an ủi Từ Tái Xuân.
Ngoại trừ tặng xâu kẹo hồ lô của mình cho Từ Tái Xuân, cũng hứa đưa thêm mười xâu mực, giống như không có cách nào khác tốt hơn.
Cơn sầu não của Từ Tái Xuân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Bất quá, hai người tính chiến đấu ở nơi kế tiếp, Từ Tái Xuân đụng phải người quen.
Mấy người trước mặt này chính là bạn học luôn cười nhạo Từ Tái Xuân, đương nhiên Trương Nghiêu không biết mấy người này, chỉ cảm thấy ánh mắt của những cô gái trước mặt rất không tốt.
Quả nhiên, anh còn chưa mở miệng, một trong số đó đã điên điên khùng khùng đánh tới, “Xuân Xuân! Là cậu sao? Thật không ngờ còn có thể thấy cậu ở đây đấy?”
Từ Tái Xuân cười cười, tránh né bên người Trương Nghiêu. Phải biết rằng hai người nhà họ Từ rất bao che khuyết điểm, Trương Nghiêu cũng vậy.
Cảm giác được sự bài xích của vợ ngốc, Trương Nghiêu che chở cô, sắc mặt khó coi nhìn mấy người trước mặt.
“Mấy người là ai?”
Thực ra ngay từ lúc bắt đầu mấy cô gái đã thấy Trương Nghiêu, Trương Nghiêu mặc áo lông màu tro, nếu không phải có gương mặt xinh đẹp, thật đúng là không nổi bật.
Nhưng chỉ cần gương mặt này, cũng kiếm đủ ánh mắt nhìn anh. Hơn nữa, bên cạnh còn có một Từ Tái Xuân đáng yêu, nên hai người họ không cảm thấy người đi đường đã chú ý cao độ.
Mấy bạn học của Từ Tái Xuân thấy Trương Nghiêu trước, sau đó mới để ý đến Từ Tái Xuân.
Bọn họ đều cho rằng Từ Tái Xuân trở nên ngu ngốc nhất định trải qua ngày tháng thê thảm không gì sánh bằng, song không ngờ người ta không chỉ trắng trẻo mập mạp, xinh đẹp hơn xưa, thậm chí bên cạnh còn có một soái ca điển trai không gì sánh được.
Vài người nghĩ muốn giống như trước đây, chế nhạo cô một trận, nhưng không ngờ soái ca thoạt nhìn như ăn bám, thực ra không phải.
Vừa thấy bọn họ, lập tức biến thành chó dữ, ánh mắt nhìn các cô giống như muốn nhào tới cắn xé một phen.
“Hihi… Anh đẹp trai, anh đừng hiểu lầm, bọn em là bạn họ Xuân Xuân…”
“Cô ấy không đi học, làm gì có bạn học, chó khôn không cản đường!”
Mấy cô gái không ngờ soái ca không khách sáo thế, chẳng có chút phong độ đàn ông nào dành cho các cô.
“Từ Tái Xuân, cậu quên mất bọn mình rồi à? Mình là Triệu Tinh, cô ấy là Hứa Tình, còn có…”
Từ Tái Xuân cầm xâu kẹo hồ lô, suy nghĩ một chút, mới nặn được một câu, “Chào mọi người…”
“Á… Từ Tái Xuân, cậu thật hạnh phúc, đây là bạn trai cậu à, dáng dấp đẹp trai thật! Nhìn đi, mình đã nói Xuân Xuân mà, ngốc có phúc của ngốc, aizzz, mình rất hi vọng mình có loại phúc khí này…”
Cái thứ gì ấy, Trương Nghiêu nghĩ. Trong tối ngoài sáng đều nói vợ anh ngốc. Không sai, vợ anh ngốc đấy, có điều ngại quá, cũng chỉ mình anh được nói vậy thôi.
“Có giỏi đứng ở đây nói nhảm, còn không bằng đi đập đầu vô tường, nói không chừng còn có thể trị hết căn bệnh não tàn của cô…”
Sắc mặt Triệu Tinh khó coi, đang chuẩn bị nói, Hứa Tình phía sau giữ cô ta lại.
“Xin lỗi, tính tình Triệu Tinh không tốt lắm, đúng rồi, Từ Tái Xuân, nghe nói cậu kết hôn rồi, chúc mừng cậu, đúng rồi, chồng cậu…”
“Mắt chó của cô không thấy à, chiếc nhẫn bạch kim lớn vậy chọc mù mắt chó của cô sao?” Trương Nghiêu cười lạnh, mỗi người đều không phải người dễ chung đụng, còn chơi trò hát đôi, đúng là lãng phí thời gian anh muốn XXX.
Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, thuận tiện phô bày nhẫn kim cương của hai người một chút.
Cuối cùng, ba người này lại còn quấn lấy Từ Tái Xuân muốn xin số điện thoại.
“Đúng rồi, Xuân Xuân, Trương Kiêu đã về, muốn gặp gỡ bạn học, cậu đi không? Đúng rồi, chúng ta đều là bạn học cũ mà, tiện thể lưu số điện thoại không?”
Trương Nghiêu vừa nghe được cái tên Trương Kiêu sắc mặt đã đen kịt, không chút nghĩ ngợi kéo Từ Tái Xuân đi.
“Không tiện!”
Mẹ nó, anh đã nói tại sao tay anh ngứa thế, ra là tên cặn bã Trương Kiêu kia đã về!
1 001 lần, Trương Nghiêu tự nói với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh!