Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Yến Tử Tranh | Beta: Thụy
Vân Anh trấn an nha hoàn đâu vào đấy rồi mới dặn dò: “Đừng hoảng, mau đi sắc một ấm thuốc bổ máu, nấu thêm nước ấm rồi thấm ướt mấy cái khăn đi.”
Tạ Xuân Phi ngăn cản trước mặt nàng lại hỏi: “Hắn rốt cuộc là bị bệnh gì?”
“Phu nhân không biết ư?” Vân Anh thoáng kinh ngạc, “Lão gia chưa nói cho người sao?”
Tạ Xuân Phi im lặng.
Vân Anh ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nếu vậy mời phu nhân đi theo nô tì.”
Hai người băng qua một hành lang dài đến phòng của Tần Túng.
Tần Túng đã được gia phó đỡ lên giường, sắc mặt hắn tái nhợt trông hết sức tiều tụy.
“Hắn bị bệnh nặng lắm sao? Bộ dạng này là thế nào?”
“Không biết phu nhân đã nghe qua cỏ Vô Cực chưa?”
Tạ Xuân Phi gật đầu.
Loại thảo dược này y có biết đến —— sư phụ Hạ đã từng giảng giải về nó cho y nghe.
“Đúng như phu nhân nghĩ, lão gia nuôi dưỡng loài hoa này suốt 5 năm, ngài ấy không cho người khác chạm vào, tất cả đều tự dùng máu tươi của mình mà chăm sóc… 5 năm qua đi, thân thể có khỏe mạnh đến mấy cũng bị mài mòn bằng sạch.”
Tạ Xuân Phi như bị sét đánh, hai tai y ong ong cả lên, qua một lúc lâu mới có thể bình tĩnh trở lại. Ngay sau đó Tạ Xuân Phi bước lên phía trước vén tay áo của Tần Túng lên.
Những vết sẹo có mới có cũ chằng chịt đầy trên cánh tay hắn, vừa nhìn vào đã biết là bị cắt qua nhiều lần, có vài vết sẹo màu rất đậm, một vài cái lại vừa mới kết vảy…
Hai cánh tay này đến cùng là thế nào đây!
Cổ họng Tạ Xuân Phi tựa như nuốt phải mảnh vỡ, đau đớn lan ra từ yết hầu chạy dọc theo thực quản thấm vào tận trong lòng, đâm sâu vào dạ dày, làm y cảm thấy đau đớn đến khôn cùng.
Hốc mắt y đỏ au, nước mắt tràn mi, khóc còn đáng thương hơn cả Tần Tiêu: “Những thứ này… Đều là vì ta sao?”
Vân Anh thở dài: “Lão gia cứ ba ngày sẽ tưới máu cho cỏ Vô Cực một lần, ba tháng sẽ đi cốc Lạc Hà một chuyến để đưa hoa. Thần y Hạ dùng hoa Vô Cực mài nhỏ ra làm thuốc…”
“Cho nên ta mới có thể nhặt về được cái mạng này, đúng chứ?”
Tạ Xuân Phi nhắm mắt, nước mắt uốn lượn trên gò má như muốn rạch nát khuôn mặt của y ra thành từng mảnh.
Đủ rồi… Đủ lắm rồi.
Tạ Xuân Phi không hề nghĩ tới vấn đề này… Nếu y còn sống mà Tần Túng lại ra đi, liệu y và Tần Tiêu thật sự có thể sống hạnh phúc qua ngày sao?
“Xuân Phi, đừng khóc…” Tần Túng gian nan mà mở mắt ra, đoạn muốn giơ tay lau nước mắt cho Tạ Xuân Phi, “Đừng khóc… Ta không đau…”
Tạ Xuân Phi nắm lấy tay hắn áp lên mặt mình, nhỏ giọng căm hận mắng hắn: “Tần Túng ngươi là một tên khốn kiếp!”
Cánh môi tái nhợt của Tần Túng cong lên, dịu dàng nói: “Đúng vậy, ta là một tên khốn kiếp.”
“Ngươi, ngươi còn ngốc nữa, ngươi là kẻ ngốc nhất thiên hạ!”
“Đúng vậy, ta ngu ngốc nhất.”
Tay Tần Túng lạnh như băng, làm trong lòng Tạ Xuân Phi loạn hết cả lên.
“Ngươi không được đi…”
“Không đi không đi, vợ con ta đều ở đây, sao ta lại đi được cơ chứ?”
Tạ Xuân Phi chợt nghẹn lại, y cắn răng nói một cách đầy oán hận: “Ai là vợ ngươi chứ…”
Tần Túng nằm trên giường không có chút sức lực nào, hắn nhìn Tạ Xuân Phi khóc tức tưởi mà vừa đau lòng vừa cảm thấy… Tạ Xuân Phi mặc dù là khóc thành như vậy hệt như hoa lê đắm trong mưa, đẹp cực kỳ.
Đã rất lâu rồi hắn không nhìn Tạ Xuân Phi chăm chú đến vậy, lần cuối cùng là khi Tạ Xuân Phi đang hôn mê, lúc ấy hắn còn đếm từng sợi mi của y. Khi đó hai mắt của Tạ Xuân Phi nhắm nghiền, cả người lạnh lẽo chẳng khác nào bức tượng được khắc bằng băng, không hề có chút hơi thở của người sống, hắn nhìn thấy mà trong lòng cũng lạnh theo.
“Ta không sao… Sư phụ Hạ đã kê đơn thuốc cho ta rồi, đóa hoa Vô Cực cuối cùng kia giữ lại cũng không có tác dụng gì nên ông ấy đã mài nhỏ làm thuốc dẫn cho ta, ông ấy còn nói chỉ cần không lấy máu nữa, tịnh dưỡng một thời gian là khỏe thôi…”
“Ngươi biến thành như vậy, đều là bởi vì ta sao?” Tâm địa Tạ Xuân Phi vốn dĩ đã thiện lương, đối mặt với Tần Túng y càng không học được cái gì gọi là lòng dạ sắt đá, “Có đúng hay không? Tần Túng ngươi là tên khốn mà!”
“…”
Tần Túng thừa biết chỉ cần hắn nói là phải thì với tính tình của Tạ Xuân Phi hẳn là sẽ áy náy cả đời; còn nếu nói là không phải, nhất thời hắn cũng không biết nên giải thích ra sao, đâu thể nào nói mấy vết sẹo này là do hắn té ngã mà thành được.
Vấn đề này có nói thế nào cũng sai, Tần Túng quyết đoán chọn câm miệng, kế đó nghiêng đầu lệch qua gối giả vờ hôn mê.
Tuy hôn mê là giả vờ, nhưng thể lực chống đỡ không nổi là thật, hắn mới chỉ uống mấy ngụm thuốc đầu óc cũng hơi mơ màng rồi. Trong lúc nửa tỉnh nữa mê, dường như hắn cảm thấy có người dùng khăn ấm áp lau chùi cơ thể mình…
Sau đó lại có vài giọt nước lành lạnh rơi trên cánh tay hắn.
Về sau mỗi khi nhớ lại, hắn bất tri bất giác mà nghĩ —— đó có lẽ nào là nước mắt của Tạ Xuân.
Là những giọt nước mắt dịu dàng nhất đời này mà hắn từng biết.
Phu nhân Tần gia là một người hiền lành như nước, Tần lão gia luôn nói với người ngoài rằng phu nhân của hắn là người có tấm lòng Bồ Tát bao la.
Như Tần Túng mong muốn, vợ con đoàn tụ, cuộc đời này của hắn đã là hạnh phúc vô biên rồi.
Suốt cả mùa đông Tần Túng đều làm mấy trò vô nghĩa với Tạ Xuân Phi.
“Uống thuốc!”
Giọng của Tạ Xuân Phi rất lạnh lùng, y đặt chén thuốc lên bàn tạo ra tiếng vang không nhỏ.
Y thật sự không hiểu được vì sao Tần Túng lại chống đối việc uống thuốc như vậy… Rõ ràng chỉ cần nín thở ực một hơi là xong thôi, thế mà hắn lại làm như không tình nguyện lắm. Hơn nữa nghe Vân Anh nói, bởi vì Tần Túng thường xuyên không uống thuốc sau đấy lại còn tưới máu cho chậu hoa cho nên bệnh mới càng kéo càng nặng… Cũng không biết có phải hắn nghĩ quẩn hay không, hoặc là muốn lấy cái chết để giải thoát.
Uống thuốc đối với Tạ Xuân Phi là chuyện như cơm bữa, y đã sớm quen thuộc, ấy nhưng tiểu công tử lớn lên trong mật ngọt ở thượng kinh thì có bao giờ phải uống mấy thứ đắng dã man như vậy đâu, cho dù chỉ là một giọt hắn cũng xem chẳng khác nào là tra tấn.
“Ta…”
“Câm miệng.” Tạ Xuân Phi lạnh mặt, “Ta không muốn nói chuyện với ngươi, mau uống thuốc đi”
Tần Túng vừa nghe xong lại càng như là lâm vào cơn khốn khổ vô bờ, đầu gối mềm nhũn thiếu điều muốn quỳ trước mặt Tạ Xuân Phi, tay chân hắn thì luống cuống quấn lên người y: “Xuân Phi ca ca, ta uống thuốc là được mà, ta uống xong rồi, huynh có thể nói thêm mấy câu với ta được không… Ta nhớ huynh nhiều lắm lắm lắm lắm!”
Từ nhỏ Tạ Xuân Phi đã chịu không nổi vẻ mặt này của hắn, y nghiêm trang cắn răng nói: “Uống thuốc là chuyện của ngươi, làm như uống cho ta không bằng!… Ngươi muốn uống thì uống không uống thì thôi.”
Tần Túng tủi thân cực kỳ, hắn chỉ đành nhăn mày cầm chén thuốc lên, nhắm mắt quyết tâm nuốt ừng ực ừng ực xuống.
Hắn uống thuốc xong mà sắc mặt còn xanh hơn cả trước khi uống nữa.
Tạ Xuân Phi nhìn vẻ mặt vặn vẹo như nuốt phải ruồi bọ của Tần Túng, trong lòng cảm thấy buồn cười bèn lấy mứt hoa quả đã chuẩn bị trong tay áo ra đưa hắn: “Cho này.”
Tần Túng nhận mứt hoa quả, ánh mắt tỏa sáng rồi nghĩ nghĩ gì đó mà vội nhét luôn vào trong tay áo.
“Này—— ngươi làm cái gì vậy?”
“Khó lắm Xuân Phi ca ca mới cho ta chút đồ ngọt, ta không nỡ ăn, ta phải giấu đi.”
Lòng dạ Tạ Xuân Phi mềm nhũn.
“Ngươi mau ăn đi, ngày mai ta lại mang đến không được sao?”
“Thật không?” Tần Túng nhão nhão dính dính ăn vạ trên người Tạ Xuân Phi, “Chỉ có Xuân Phi ca ca thương ta nhất!”
Tạ Xuân Phi kéo khối thịt to trên người xuống rồi trừng mắt nhìn Tần Túng một cái, sau đó cầm chén thuốc bỏ đi.
Nhưng mà cái trừng mắt này đối với Tần Túng lại tựa như là tình nhân ve vãn đánh yêu hờn dỗi.
Tần Túng đứng ở tại chỗ bỏ khối mứt lột vỏ vào miệng.
Ừm, mứt hoa quả cũng không ngọt bằng Xuân Phi nhà mình.
——————
Đợi qua mùa xuân, dưới sự chăm sóc tận tình của Tạ Xuân Phi mà sức khỏe của Tần Túng đã hồi phục hơn phân nửa, chỉ là có vài vết thương trên cánh tay đã qua 5 năm nên dù bôi cao mà Hạ Minh đặc chế cũng khó có thể khiến nó hoàn toàn biến mất. Mỗi lần Tạ Xuân Phi nhìn thấy v thế thì ánh mắt đều sẽ ảm đạm đi, sau đó lại rầu rĩ không vui…
Tạ Xuân Phi cũng đã ăn hoa Vô Cực suốt 5 năm, thân thể khỏe hơn rất nhiều, chỉ là thỉnh thoảng mới ho mấy cái, nhưng ho ra máu gì đó đã giảm đi không ít rồi.
Hôm nay Tạ Xuân Phi ở nhà dạy Tần Tiêu đọc thơ, còn Tần Túng trở về sớm. Tạ Xuân Phi nhìn sắc trời bên ngoài mà lòng hơi nghi hoặc: “Sao hôm nay ngươi về sớm như vậy?”
Tần Túng cười cười, dưới ánh mặt trời rạng rỡ cứ như thiếu niên mười tám mười bảy tuổi, nụ cười kia vẫn xinh đẹp như cũ khiến cho Tạ Xuân Phi thoáng ngây người: “Ta, ta muốn đưa cho huynh vài món đồ.”
Tạ Xuân Phi hiểu ý hắn, y quay sang đưa sách cho Tần Tiêu nói: “Con tự xem đi nhé, mai ta lại dạy cho con.”
Tần Tiêu đáp dạ rồi hôn một cái bẹp lên mặt Tạ Xuân Phi: “Cha, ngày mai con muốn ăn bánh hạnh nhân.”
Người ta nói phụ tử máu mủ tình thâm, Tần Tiêu là miếng thịt rơi từ trên người Tạ Xuân Phi xuống thì sao có thể xa cách được. Bé con nhỏ đầu óc đơn thuần, huống hồ Tạ Xuân Phi lại đối xử với nó rất tốt, mới có mấy tháng mà cả người đã y chang một khối bánh mật, chỉ hận không thể dính lên người Tạ Xuân Phi cả ngày.
Mặt Tần Túng tối sầm, nhỏ giọng nói thầm: “Nhóc con thối này.”
Tạ Xuân Phi phụt cười: “Giấm của Tiêu Nhi mà ngươi cũng ăn? Là lu giấm nhà ai vỡ rồi ấy nhỉ?”
Tần Túng nhìn Tần Tiêu rời đi rồi sau đó ngượng ngùng xoắn xít lấy bó hoa từ sau lưng ra —— Tạ Xuân Phi vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra, đây là hoa dại ở cốc Lạc Hà.
Những bông hoa dại có màu sắc rực rỡ nở rộ đẹp nhất vào mùa xuân, trải dài vài dặm, từng bông một tạo thành biển hoa bát ngát. Thời gian trôi đi, thế sự thay đổi, nhưng cứ mỗi mùa xuân hàng năm là hoa ở cốc Lạc Hà đều sẽ sinh sôi nảy nở mở ra một mảnh sáng lạn…
Mùa xuân ở cốc Lạc Hà đúng hẹn tới.
Chuyện xưa của Tạ Xuân Phi và Tần Túng bắt đầu từ mùa xuân vài thập niên trước, có buồn khổ và hạnh phúc, có vui vẻ và cả lạnh lẽo, dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ được mùa xuân ấm áp làm dịu đi, róc rách chảy dài sang đông.
“Ta rất thích.”
Cây hải đường ở phủ Tần rực rỡ một mảng hồng, giữa những cánh hoa xinh đẹp, nụ cười của Tạ Xuân Phi vẫn không hề thua kém năm đó.
Tháng tư ở nhân gian, đến nước cũng mang hương thơm.
Tạ Xuân Phi nhìn thật sâu vào mắt Tần Túng.
Lúc này đây, Tần Túng lại nghe hiểu được.
Y không chỉ thích hoa mà còn có cả hắn nữa.
– HOÀN CHÍNH VĂN –