Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lam | Beta: Thụy
Ngày tết vừa trôi qua, Tần lão gia bỗng đổ bệnh vào năm tuổi thứ bảy mươi hai.
Bệnh này đến rất kỳ lạ, lại dây dưa mãi chẳng chịu dứt.
Đầu tiên là một cơn cảm lạnh, sau mời thầy thuốc kê đơn song bệnh tình vẫn không hề chuyển biến tốt lên mà còn sốt cao thêm dăm ba bữa.
Cảm xúc của mọi người trong phủ Tần đều rơi vào trạng thái lo lắng phiền muộn. Mỗi ngày, Tần Túng giải quyết nhanh công việc trong cửa hàng xong thì vội vàng trở lại trong phủ để chăm sóc cha.
Tạ Xuân Phi gõ cửa nhẹ hai lần Tần Túng mới lấy lại tinh thần: “Vào đi.”
“A Túng… Ăn chút gì không?”
Y bày khay trong tay lên trên bàn, trên có một chén trà xanh, hai món ăn nhẹ.
Ánh mắt của Tần Túng lơ đãng, hắn nhìn đồ ăn đến thẫn thờ, không biết là đang suy nghĩ gì. Tạ Xuân Phi cũng không giục hắn, y chỉ lẳng lặng ngồi đối diện hắn, vươn tay cầm lấy tay của Tần Túng.
Tạ Xuân Phi chỉ muốn nói cho Tần Túng rằng, có ta đây.
Qua một lúc lâu sau, Tần Túng mới cất lời: “Xuân Phi… Ta có cảm giác… Lần này, sợ là cha ta sẽ không qua khỏi rồi.”
Giọng của hắn khẽ bay lượn trong phòng, nhẹ phớt như một tấm vải mỏng.
“Cha… Cha sẽ khá hơn mà.”
“Ta luôn khiến ông ấy tức giận…” Tần Túng mệt mỏi chống đầu, đáy mắt thoáng có ánh nước, “Trước đây, ta thích ăn bánh hạch đào* bán trên đường cái. Nhưng đồ ăn bên ngoài nào có sạch được bằng đầu bếp trong nhà. Lúc nào ta ăn xong cũng luôn bị đau bụng đi ngoài. Cha luôn rầy la là thế nhưng ta chỉ cần làm nũng một chút thì ông ấy sẽ lại mua cho ta.”
(*云片糕: tạm gọi là bánh hạch đào, là một loại bánh ngọt đặc sản ở Giang Tô.)
“Khi còn bé, ta không thích đi học, cha ta đành tự đưa ta đi rồi mới tới cửa hàng. Lúc đó ông ấy cũng đã hơn năm mươi tuổi, ta luôn bị những đứa trẻ khác cười hỏi có phải ông của ta hay không… Lúc đó ta không hiểu chuyện nên cứ luôn trốn tránh ông ấy, không cho ông ấy đưa ta đi… Cuối cùng, ông ấy thật sự không đưa ta đi nữa. Đến tận khi ta học xong cả, ông ấy cũng chưa từng tới học đường một lần nào nữa.”
Tạ Xuân Phi không biết nên nói gì bây giờ, y chỉ thở dài, đoạn đưa trà cho hắn: “Ta sai bọn họ nấu trà sâm. Dù ngươi không ăn gì thì cũng phải uống chút cái này để thả lỏng bớt. Nếu không cứ tiếp tục như thế này, ngươi cũng ngã xuống thì phải làm sao bây giờ?”
Tần Túng gật gù, hắn nhận ly trà sâm kia rồi uống cạn sạch một hơi.
Như lời sấm truyền, bệnh này của Tần lão gia kéo dài tận ba tháng ấy thế mà cũng chẳng hề khởi sắc.
Người ông gầy hẳn đi một vòng, tóc cũng lấm tấm hoa râm, trông không còn sức sống như trước, cả người đã trở nên già nua hốc hác.
Nội trong một ngày ông đã mê man hết hơn phân nửa, rất ít khi tỉnh dậy. Hầu như lúc ông tỉnh táo Tần Túng lại không thể gặp mặt. Ngày hôm nay Tần Túng kiểm tra sổ sách ở hiệu may đến trưa mới về, hắn vừa bước vào cửa đã nghe thấy nha hoàn Mây Anh ra chào đón: “Thiếu gia, lão gia tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi?” Tần Túng nhận khăn ướt từ trong tay nàng để lau tay, “Ta đi qua xem giờ đây.”
Tần lão gia dựa vào đầu giường, ông ngồi nói nhỏ gì đó với Tần phu nhân đang ngồi cạnh bên giường. Tần Túng vừa tiến vào thì câu chuyện của hai người bỗng dừng lại. Tần phu nhân đứng lên trước: “Ông nói với Túng nhi đi, tôi đi xem thuốc đã sắc xong chưa đã.”
Tần Túng hơi cúi người tiễn Tần phu nhân đi, sau đó hắn đi đến trước giường của Tần lão gia mở lời: “Cha, cha đã cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?”
“Ngồi xuống rồi nói đi.”
Tay của Tần lão gia vỗ bên giường, ông ra hiệu cho hắn ngồi bên cạnh mình.
“Cha…”
“Tần Túng.” Tần lão gia chặn lời mở đầu của hắn, “Con nói thật với cha, có phải ngày của cha sắp đến rồi đúng không?”
Nụ cười trên mặt của Tàn Túng cứng lại, hắn gượng gạo cong khóe miệng lên mà an ủi: “Không… Không phải…” Cha, con tìm thầy thuốc tốt nhất, nhất định chữa khỏi được cho cha. Đây không phải bệnh gì nặng…”
“Được rồi. Thân thể của cha, cha còn không cảm nhận được sao? Đời này của cha ấy mà, sống đến ngần tuổi này, trai gái song toàn, gia nghiệp phồn thịnh… Chỉ có một điều vẫn luôn là tảng đá ghim trong lòng cha.”
“Cha, cha nói gì vậy.” Tần Túng nắm lấy bàn tay vừa gầy guộc vừa lạnh lẽo của ông, giọng của hắn tràn đầy đau khổ, “Cha cứ nói, chỉ cần con làm được thì con sẽ cố sức làm hết cho cha.”
“Túng nhi… Con ngoan… Con trưởng thành rồi. Cha có một đứa con trai là con như này… Nhà họ Tần cũng chỉ có con là con trai, con của chị con đó là mang họ Hoàng.” Giọng nói của Tần lão gia run rẩy, tay của ông cũng đang run lên, “Cha muốn nhìn thấy một thằng cháu trai… Cha muốn nhìn thấy con kéo dài hương hỏa của nhà họ Tần ta.”
“Cha!”
Tần Túng ấp úng không nói được lời nào, tầm mắt của hắn dừng trên tay của cha mình.
Đôi bàn tay kia đã chẳng còn dày rộng và vững chắc như trong trí nhớ thời thơ ấu, dưới sự dày vò của bệnh tật, nó trở nên khô héo và yếu ớt, hệt như đang chứng kiến từng khoảnh khắc thoáng qua tựa thoi đưa này.
“Cha biết, con thích Tạ Xuân Phi… Cho nên dù nó có là con trai của Tạ An Chi, ta vẫn nhắm mắt cho con cưới nó vào phủ Tần. Nhưng con cũng phải biết rằng không phải cái gì cha cũng có thể chờ được.”
“Cha, cha đừng nói nữa…”
Tần Túng hoảng sợ nhìn cha, điều ông vừa nói là giao ước lớn nhất giữa hắn và cha mình, song đó cũng là điều uy hiếp hắn nhất bấy giờ.
Lão gia nhà họ Tần vung tiền như rác, tin tức gì mà không tra được?
Trước khi Tạ Xuân Phi được rước vào phủ Tần, ông đã biết Tạ Xuân Phi là con của Tạ An Chi. Mặc dù hầu hết trong lòng mọi người đều biết rõ Tạ An Chi bị thừa tướng ám sát nhưng ai nấy đều ngại uy quyền, không kẻ nào dám chỉ trích nửa chữ, chân tướng thế rồi cứ bị chôn vùi trong trận hỏa hoạn “tình cờ” kia.
Thừa tướng không biết Tạ Xuân Phi còn sống. Nếu lão ta biết được sự tồn tại của Tạ Xuân Phi… Thì sẽ là một cuộc đại nạn nữa.
Tần lão gia gọi Tần Túng vào thư phòng, sai tất cả người hầu lui xuống. Ông nói cho Tần Túng về thân thế của Tạ Xuân Phi.
Nghe xong Tần Túng lặng im một lúc lâu, rồi hắn chợt quỳ gối bên chân của Tần lão gia.
Hắn nắm lấy vạt áo của Tần lão gia mà cầu xin: “Cha, con xin cha. Chuyện này, chỉ hai người chúng ta biết thôi, được không?”
Cuối cùng, Tần Túng chọn lấy tự do nửa đời người của mình làm điều kiện.
Hắn vẫn không thể anh hùng như trong cái thứ thoại bản kia được, không thể cầm kiếm đi muôn nẻo, một người một ngựa một chốn giang hồ. Hắn muốn mãi mãi ở lại kinh thành để mà cai quản hiệu may của nhà họ Tần, dốc sức mình làm cho việc làm ăn của hiệu may càng phồn thịnh hơn, gánh vác trọng trách của cha, hắn chẳng thể rời bước nữa.
Hắn đã đồng ý.
Chỉ mong nửa đời sau của ca ca Xuân Phi của hắn có thể tiếp tục làm người bình thường, không bị dây vào ân oán của đời trước.
Đương khi Tần Túng nhớ đến những lời này, trong lòng của hắn bức bối đến sợ sệt. Hắn cắn răng nhìn về nơi bóng hình gầy guộc của cha, gằn từng chữ:
“Con hiểu rồi.”
Tần lão gia nắm lấy tay hắn, ông thở dài: “Tần Túng, đây là tâm nguyện duy nhất của cha, coi như trước khi ta đi, con hãy để cho ta vui vẻ không bận lòng mà nhắm mắt đi.”
“Cha, sang năm… Hoa hải đường ngoài kia nở, cha ôm cháu trai ngắm hoa hải đường nhé, được không cha?”
Phủ Tần trồng chi chít một vườn hoa hải đường, tháng tư vừa tới sẽ nở ra một vườn hải đường đỏ rực.
Tạ Xuân Phi ngồi trước cửa sổ, y ngẩn ngơ nhìn vườn hải đường gần đó. Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc sau lưng, y cũng chẳng quay đầu lại, mặc cho người tới ôm lấy mình.
“Xuân Phi.”
Tần Túng rúc đầu vào bả vai y, giọng điệu vươn nét buồn bã.
“Sao rồi?” Tạ Xuân Phi nghe ra được cảm xúc suy sụp của hắn, y cẩn thận hỏi kỹ: “Không phải lão gia tỉnh rồi sao?”
“Xuân Phi…”
“Ừm?”
“Xuân Phi, cho ta một đứa con.”
Vòng tay ôm lấy eo của Tạ Xuân Phi chợt siết chặt, chặt đến mức Tạ Xuân Phi suýt thì không thở nổi.
“A Túng…”
“Cầu xin huynh… Xuân Phi… Cho ta một đứa con trai.”
Giữa cái ấm áp của tiết trời tháng tư, giọng nói của Tần Túng lại mang theo nỗi đau đớn còn lạnh lẽo hơn cả ngọn gió đông.
– Hết chương thứ sáu –