Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một câu long trời lở đất, Văn Hành kinh ngạc hỏi: “Thái sư thúc chuyện này là thật?”
Cố Thùy Phương nói: “Khởi đầu của Thuần Quân phái, là sư tổ bản phái ngẫu nhiên có được một thanh Thuần Quân bảo kiếm trên núi Việt Ảnh. Thuần Quân bảo kiếm kia thực ra là chìa khóa địa cung này. Sau khi sư tổ rút kiếm ra khỏi vách núi, địa cung mở ra, ông ấy tiến vào trong lòng núi đỉnh Lâm Thu, nhận ra nơi đây khắc đầy công pháp võ học, còn có một số vải vóc thẻ tre thời cổ, phía trên ghi lại rất nhiều văn tự quái dị.
“Sư tổ dốc lòng nghiên cứu mấy năm trong núi Việt Ảnh, cuối cùng phá giải không đến một phần mười. Ông ấy hiểu được chỉ dựa vào thực lực của bản thân, cuối cùng cả đời cũng chưa chắc có thể hiểu thấu đáo toàn bộ bí kíp trong địa cung này nên khai tông lập phái trên núi Việt Ảnh, nhận hai đồ đệ thiên tư tuấn tú. Sư đồ ba người chậm rãi giải dịch sao chép võ học cất giấu trong địa cung này, ‘Vong vật công’ và rất nhiều võ công bây giờ của Thuần Quân phái, đều từ đây mà ra.”
Đại đệ tử của sư tổ đời thứ nhất về sau trở thành chưởng môn đời thứ hai, sư đệ của ông chính là trưởng lão đỉnh Lâm Thu. Hai người kế thừa di chí của sư tổ, tiếp tục nhận đồ đệ, muốn giải mã toàn bộ võ học của địa cung, làm rạng rỡ truyền thống. Nhưng không lâu sau đó, hai người nhanh chóng nhận ra trong những đệ tử này, có người bởi vì luyện võ công trong địa cung mà tẩu hỏa nhập ma, thậm chí hủy toàn bộ căn cơ.
Cố Thùy Phương thở dài: “Võ học địa cung, nên có một quyển thiên tâm pháp chủ trì toàn cục, đáng tiếc đến nay không thấy, không biết thất lạc ở nơi nào. ‘Vong vật công’ trong quyển tổng hợp này mà nói, giống như ‘Tiểu vong vật công’ trong ‘Vong vật công’, rất nhiều chỗ trong đó không thể hiểu, đó là lý do quyển tổng hợp thiếu. Có một số đệ tử thiên phú hơi kém, cố chấp luyện võ công cao thâm ngược lại phản tác dụng, dễ dàng đi lạc lối. Nói tóm lại, sư phụ ta và sư thúc thấy được chỗ đáng sợ của võ công này, càng cẩn thận chú ý hơn, dứt khoát phong tỏa địa cung này, để tránh hậu nhân giẫm lên vết xe đổ. Sai khi hai vị trưởng bối đi về cõi tiên, tín vật chưởng môn Thuần Quân kiếm truyền cho sư huynh Trịnh Liêm của ta, sau khi chúng ta thương nghị, đều cảm thấy không nên mở địa cung ra nữa, nên giữ bí mật chuyện này, thề không truyền ra ngoài.”
“Chỉ tiếc chúng ta phòng được người thường, không phòng được người có tâm. Lúc ta ba mươi mốt tuổi nhận một đệ tử, tên là Nhiếp Trúc, cực kỳ thông minh, căn cốt rất tốt, luyện ‘Vong vật công’ chẳng những tiến bộ nhanh chóng, mà còn liếc mắt đã nhìn ra vấn đề trong đó, đến thỉnh giáo ta. Khi đó ta quá tin tưởng nó, nên để lộ chút chuyện cũ về địa cung với nó, không ngờ Nhiếp Trúc ghi tạc trong lòng. Mười lăm tháng tám một năm sau, nó thừa dịp ta và sư huynh đến Thác Châu tụ hội, đêm khuya chui vào địa cung, đánh cắp một bộ phận bí kíp võ công, còn trộm đi Thuần Quân kiếm bảo vật trấn phái của bản phái, từ đây cao chạy xa bay, cũng không còn thấy bóng dáng nữa.”
Văn Hành nghe tới đây, im lặng liếc mắt nhìn nhau với Tiết Thanh Lan, nghi ngờ nói: “Thái sư thức, đêm trước đệ tử đánh nhau với một người áo đen phía sau núi đỉnh Lâm Thu, lập tức rơi vào hố sâu. Ngay trong đêm đó, Thuần Quân kiếm vừa vặn bị người đánh cắp…”
“Kiếm là giả đấy.” Cố Thùy Phương thẳng thắn nói: “Bảo vật của Thuần Quân phái bị người đánh cắp, việc này nói ra không dễ nghe, càng sợ khiến người nhòm ngó, sư huynh dứt khoát làm một thanh giả. Kể từ đó, cho dù sau này Thuần Quân bị trộm lần nữa, cũng sẽ không dẫn người vào trong cung điện dưới lòng đất.”
Văn Hành gật đầu, Cố Thùy Phương thở dài: “Ta không biết rõ người, tạo thành sai lầm lớn, vừa lo lắng Nhiếp Trúc dùng võ công học được trong địa cung, lo lắng hơn chuyện địa cung bị bại lộ, khiến người ta ghen tị, mang đến phiền toái lớn cho Thuần Quân phái, cho nên tự nhốt ở đây, ngày đêm trông coi địa cung.”
“Đứa trẻ ngoan, ta muốn giao phó cho ngươi chính là chuyện này.” Ông nói với Văn Hành. “Thuần Quân kiếm thất lạc ở bên ngoài ba mươi năm, đến nay chưa trả, làm phiền ngươi thay ta tìm nó, mang về núi Việt Ảnh.”
“Ta tuổi tác đã cao, nghĩ rằng không trông coi được bao nhiêu năm nữa, ông trời sắp xếp cho hai ngươi hôm nay đến đây, chính là có duyên cởi ra tâm nguyện này, để ta không có vướng víu mà rời đi.”
Văn Hành giật mình: “Thái sư thúc cớ gì nói ra lời ấy? Cơ thể người khỏe mạnh, sao lại —— “
Cố Thùy Phương xua tay nói: “Chỗ sơ hở của ‘Vong vật công’ khó bù, luyện tập đến cảnh giới nhất định lại khó tiến bộ, không chỉ không tăng thêm, ngược lại có hại cho thân thể. Trong lòng ta rõ ràng tuổi thọ của mình, điều duy nhất chưa hiểu, cũng chỉ có tại sao Nhiếp Trúc mang Thuần Quân kiếm đi, cũng không còn ai xông vào địa cung nữa.”
Văn Hành không tưởng tượng ra được tình nghĩa sư đồ giữa Cố Thùy Phương và Nhiếp Trúc quanh co rối ren như thế nào, nhưng trong mấy lời lác đác của thái sư thúc, lại không khó nghe ra tiếc nuối và đau lòng. Nhiếp Trúc chắc là nhân vật tài hoa đáng ngạc nhiên, chính vì vậy, sự phản bội của y mới khiến Cố Thùy Phương rất nản chí.
Cho dù là tìm kiếm hay tìm người, đằng sau có chuyện cũ gì, đều không quan trọng, hắn đã hứa với Cố Thùy Phương sẽ làm việc thay ông, làm theo tất cả là được. Văn Hành gật đầu nói: “Thái sư thúc yên tâm, bất kể như thế nào, đệ tử nhất định đưa Thuần Quân kiếm đến trước mặt người.”
Cố Thùy Phương tỉ mỉ nhìn hắn một cái, ôn hòa nói: “Ngươi lại đây.”
Văn Hành không rõ ràng cho lắm đi đến trước mặt ông, nửa quỳ xuống, Cố Thùy Phương đặt tay lên đỉnh đầu hắn, Văn Hành chỉ cảm thấy một dòng nước ấm dội xuống từ đỉnh đầu, tuôn ra toàn thân, toàn thân như ngâm trong suối nước nóng, dòng máu cánh tay phải tê dại hồi phục. Nội phủ đầu tiên là tràn đầy đến giới hạn, lập tức trở nên trống trải trong suốt, lâng lâng như cưỡi mây đạp gió, là rộng mở dễ chịu trước nay chưa từng có.
Quanh người hắn từ từ tản ra từng tia từng tia khói trắng, vẻ mặt bình thản ổn định, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, gần như sắp cách mặt đất bay lên. Nội lực dồi dào dù không chảy xuôi theo kinh mạch, lại ở khắp mọi nơi, mỗi một tấc da thịt đều được dòng lũ nội lực gột rửa, trăm sông đồng quy, cuối cùng hóa thành biển khí mênh mông ở thiên trung trong lồng ngực.
Ngược lại là Cố Thùy Phong, theo nội lực liên tục không ngừng rót vào cơ thể Văn Hành, vẻ mặt vốn hồng hào của ông dần dần tiều tụy, vẻ mặt uể oải, trong chớp mặt lại như thể già đi mười tuổi.
Văn Hành mở mắt ra, đã hiểu ông đã truyền phần lớn công lực cho mình. Cho dù Cố Thùy Phương vì ép hắn đồng ý mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng chung quy vẫn làm thêm một chuyện, không đành lòng nhìn hắn tìm cái chết vô nghĩa. Cảm xúc trong lòng hắn khó tả, không khỏi khàn giọng nói: “Thái sư thúc…”
Cố Thùy Phương nhẹ nhàng người nói: “Ngươi tuổi còn trẻ, trình độ kiếm thuật lại cực cao, điều này rất tốt, nhưng không có nội công hộ thể cũng không được. Đứa trẻ ngoan, ta truyền tám phần công lực của mình cho ngươi, dù không thể đả thông kinh mạch cho ngươi, nhưng sau này gặp phải nguy hiểm, chí ít có thể bảo vệ tính mạng ngươi một lần.”
Văn Hành cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn thái sư thúc.”
Cố Thùy Phương lại nói: “Thể chất của ngươi khác người thường, nhưng theo những gì ta có được sau mấy năm nghiên cứu tập luyện ‘Vong vật công’, nếu như có thể tìm được quyển tâm pháp thất lạc kia, có lẽ có đường ra khác. Chuyện thế gian khó mà nắm được, họa phúc dựa nhau, vận mệnh của ngươi vẫn ở đằng sau cũng chưa biết chừng.”
Ông nói xong mấy câu nói đó, sức lực không tốt, dáng vẻ tiều tụy, mặt mũi tràn đầy vẻ mệt mỏi. Văn Hành và Tiết Thanh Lan không muốn làm phiền ông thêm nữa, bèn hỏi: “Chúng con bị nhốt ở đây lâu, bên ngoài vẫn đang lùng bắt đệ tử, cần phải kịp thời ra ngoài phân trần rõ ràng, tránh cho thả nhầm hung phạm, mong rằng thái sư thúc chỉ điểm cho đệ tử một con đường nhỏ thoát thân.”
Cố Thùy Phong cúi đầu suy nghĩ một lát, nói: “Địa cung tổng cộng có tám cửa, trong ngoài ba tầng, hình dạng như Cửu Cung Bát Quái trận, lúc các ngươi đến là thương môn, vốn nên bị vây trong hành lang đá này, nhưng nếu cửa này đã thông, quẻ trận tự biến, thương môn thành sinh môn, các ngươi đến từ nơi nào, thì rời đi từ nơi đó.”
Văn Hành và Tiết Thanh Lan liếc nhìn nhau, nhớ tới một mặt tường chữ như gà bới kia, vẫn còn sợ hãi trong lòng. Cố Thùy Phong thấy vậy nói: “Võ công trên bức tường kia cũng là võ học cao thâm, dễ dàng làm rối loạn tâm trí người nhất, các ngươi chỉ cần mắt không ngó hai bên, không tham không vội, nó đương nhiên không làm các ngươi bị thương.”
Nói thì nói như thế, khi hai người trở lại hành lang đá kia, nhìn lỗ lớn cách đỉnh đầu bọn họ ít nhất một trượng, vẫn không hẹn mà cùng thở dài.
Tiết Thanh Lan khoanh tay nói: “Sư huynh, nếu không huynh lại đi về hỏi thái sư thúc của huynh xem, bảo ông ấy đi ra tiễn chúng ta một đoạn đường?”
Văn Hành cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên giật mình cười nói: “Không cần, ta biết phải làm gì rồi.”
Hắn đưa kiếm trong tay cho Tiết Thanh Lan, nói: “Dùng nội lực, cắm mũi kiếm vào trong vách đá, cắm cao hơn ta.”
Tiết Thanh Lan nghiêng đầu, hơi ngẩng mặt lên áng chừng Văn Hành cao hơn mình nửa cái đầu, nghi ngờ nếu hắn không rảnh đến mức muốn ăn đòn, thì là sốt ruột đến lên cơn điên.
Văn Hành buồn cười, cúi người ôm Tiết Thanh Lan lên cao, còn ước lượng nói: “Xấp xỉ độ cao này.”
“Coong” một tiếng, kiếm sắt mang theo tám phần nội lực, đâm sâu vào trong vách đá như cắt đậu hũ. Mặt Tiết Thanh Lan không biểu cảm rũ mắt xuống, lạnh lùng hỏi sư huynh y: “Đủ chưa?”
Văn Hành thả y xuống, vô cùng tự nhiên xoa sau gáy y, lập tức nhẹ nhàng nhảy một cái, bắt lấy chuôi kiếm. Trọng lượng cơ thể ép thân kiếm thành một đường cong, để mũi chân hắn vừa vặn chạm đến mặt đất Văn Hành thử độ co dãn của thân kiếm, trong lòng hiểu rõ, nói với Tiết Thanh Lan: “Ta đếm ba lần, đến tới một, đệ vận khinh công đi lên.”
Tiết Thanh Lan không biết hắn muốn làm gì, nhưng có một sự tin tưởng mù quáng với hắn, gật đầu đáp một tiếng được, Văn Hành bèn dùng sức đạp một cái trên mặt đất, cả người bắn lên theo thân kiếm ——
“Ba!”
Kiếm sắt bắn ra, mang theo hắn đột nhiên vọt lên…
“Hai!”
Cả người Văn Hành bắn lên chỗ cao nhất, lại rơi xuống dưới…
“Một!”
Trong nháy mắt hắn đạp mặt đất, chân khí tự tụ tập ở bàn chân, sinh ra một lực đàn hồi lớn mạnh, Tiết Thanh Lan vận dụng “Bước hạ sinh liên”, Văn Hành duỗi tay kéo y lên, hai người đồng thời phóng người lên, lên như diều gặp gió, trong khoảnh khắc xuyên qua lỗ hổng lớn trên đỉnh hành lang đá, rơi vào hố sâu phía sau núi.
Nội lực của Văn Hành đã hơn xưa, lần này sức lực không thể coi thường, thậm chí thời gian dừng lại ở không trung còn lâu hơn Tiết Thanh Lan. Tiết Thanh Lan không đợi dùng hết thế xông lên, mũi chân đã chạm nhẹ lên vách động, mượn lực lần nữa, dẫn theo Văn Hành bay lên. Lúc trước hai người bị vây trong động cả buổi cũng không thể thoát thân, lần này lại phút chốc đã bay ra cửa hang, vững vàng rơi trên một con đường mòn đất dính.
Bây giờ trời đã gần đến hoàng hôn, mặt trời đỏ treo chếch ngoài núi, hoàng hôn như hổ phách bao phủ xuống rừng núi trống vắng không người. Văn Hành và Tiết Thanh Lan không dễ gì chạy thoát được, giờ phút này mọi thứ đều kết thúc, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Gió vi vu thổi tay áo tóc dài, hai người sóng vai trông về phía trời chiều xa xa, lại không hẹn mà cùng liếc nhau, hồi tưởng cảnh ngộ chấn động lòng người trong nửa ngày ngắn ngủi, lúc này đứng dưới gió đêm nắng chiều, ngoài may mắn ra, trong lồng ngực bỗng sinh ra một cảm giác thoải mái tự hào.
Lần đầu tiên bọn họ kề vai chiến đấu, phát huy thân thủ, không chỉ trở về từ cõi chết, mà còn cùng có chân tình trong lúc nguy nan, phần tình nghĩa này sao mà đáng quý, đủ để an ủi cuộc đời này, dù là chịu rất nhiều khổ đau, nghĩ tới đây, cũng sinh ra mấy phần ngọt ngào.
Văn Hành nghĩ ngợi: “Chung quy vì một bữa cơm dẫn ra rất nhiều khó khăn trắc trở, quả nhiên nhất ẩm nhất trác[1], chắc là tiền định. Lúc trước là A Tước, bây giờ là Thanh Lan, hai người đều ngốc như nhau, từ nay về sau cần phải bảo vệ tên nhóc con này thật tốt, nhất định không thể giẫm lên vết xe đổ.”
[1] nhất ẩm nhất trác: một miếng ăn một miếng uống ý chỉ số mệnh
Tiết Thanh Lan dù choàng áo khoác của Văn Hành, nhưng chẳng mấy chốc bị gió núi lạnh thấu xương thổi qua, y nhìn Văn Hành ăn mặc mỏng manh, nói khẽ: “Về đi.”
Văn Hành thu hồi suy nghĩ, khoác hờ vai y, đáp: “Ừ, về thôi.”
Tiết Thanh Lan quay đầu nhìn thoáng qua trời chiều xán lạn như lưu ly lần cuối cùng, sóng vai đi xa cùng hắn, hai bóng người lay động xa xa, nhanh chóng biến mất cuối con đường núi.