Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta lừa đệ đấy
Văn Hành tung y lên ước lượng, cơ thể Tiết Thanh Lan lắc một cái, hai tay lập tức ôm chặt lấy cổ hắn: “Biết rồi biết rồi! Sư huynh thả ta xuống trước!”
Y ở trên tàng cây cũng không sợ thế này, Văn Hanh vừa ôm Tiết Thanh Lan đi vào trong viện, vừa cười nhạo nói: “Không phải đệ rất thích leo cao à?”
Tiết Thanh Lan: “Ta không!”
Y sợ dáng vẻ này bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ gây ra nghị luận gì. Văn Hành cười một tiếng, giống như biết thuật đọc tâm, thản nhiên nói: “Đừng sợ, trong viện không có ai.”
Vừa nói xong, y quả nhiên không giãy giụa nữa, ôm sát cổ Văn Hành cúi đầu xuống, giống như con chim cút, không nói tiếng nào được hắn ôm vào sương phòng.
Trong lòng y biết rõ tối nay mình hơi khác thường, nhưng Văn Hành dường như có kiên nhẫn vô tận, dịu dàng bao dung hết thảy gồ ghề của y.
Giờ phút này, rời xa đáy động không thấy ánh mặt trời, trở lại thế tục không chỉ có hai người họ, Tiết Thanh Lan được đặt trên giường, cuối cùng lại quá rõ ràng nhận ra được, Văn Hành đối xử với y thật sự khác biệt đối xử với những người khác.
Trong lòng y có một đáp án nghĩ cũng không dám nghĩ, biết rõ có lẽ cực kỳ bé nhỏ, nhưng vẫn thiêu đốt trái tim giống như ngọn lửa.
Tiết Thanh Lan chần chừ nói: “Sư huynh…”
Văn Hành đang rửa tay bên chậu đồng, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Hửm?”
Tiết Thanh Lan tích lũy đủ can đảm, đang định mở miệng, bên gáy bỗng nhiên truyền đến cơn đau nhói nho nhỏ, y như bị đâm một châm bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức giơ tay đè lại hai chấm đỏ trên cổ.
Văn Hành vẫn chờ câu nói sau của y, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiết Thanh Lan che cổ, ngồi bên mép giường ngẩn người.
Hắn nhớ đến vết đỏ chợt lóe lên dưới cổ áo trong bóng đêm, lau sạch tay đi tới hỏi: “Sao vậy? Bỏ tay xuống ta nhìn xem.”
Tiết Thanh Lan bỗng dưng hoàn hồn, theo làn da đau nhói giật giật kia, lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không sao, chắc là bị con côn trùng gì trên núi cắn.”
Văn Hành nhíu mày, mùa này trời đông giá rét, trên núi rất hiếm thấy côn trùng, Tiết Thanh Lan rốt cuộc là da mịn thịt mềm cỡ nào, mới bất hạnh trúng chiêu.
“Bị cắn khi nào?” Hắn cúi người xuống: “Buông tay.”
Tiết Thanh Lan không lay chuyển được hắn, đành phải buông tay, lần này Văn Hành nương theo ánh nến trong phòng nhìn rõ, hai điểm chảy máu to bằng hạt vừng, xung quanh còn hơi sưng đỏ, miệng vết thương kết một lớp máu đỏ tươi rất mỏng, thoạt trông cũng mới bị hai ngày nay. Thật ra vết thương không lớn, nhưng Tiết Thanh Lan trời sinh có nước da trắng, trông đặc biệt chói mắt.
“Có đau không?”
Tiết Thanh Lan ngứa co rúm lại bởi hơi thở của hắn phả bên gáy, lắc đầu nói: “Có lẽ là mấy hôm trước ở trong rừng cây không cẩn thận bị cắn, thật sự không có gì đáng ngại, sư huynh đừng nhìn nữa.”
Văn Hành đứng lên nói: “Không thể nào, vết thương này của đệ mới khép lại, hoặc là hôm qua cắn, hoặc là đệ tự cào rách vảy. Bỏ tay xuống, không được đụng vào nữa.”
Tiết Thanh Lan cụp mắt xuống, không dám đối mặt với hắn, vâng vâng đồng ý. Văn Hành tiện tay vuốt cổ áo bị gấp của y lên, nói: “Ăn cơm trước, lát nữa tìm ít thuốc bôi lên cho đệ.”
Hai người ngồi trước bàn ăn, Tiết Thanh Lan cắm đầu ăn cơm, cơn đau khiến y tỉnh lại trong mê loạn nhất thời, cũng khiến lời vừa rồi muốn nói bị xóa đi một cách tự nhiên.
Văn Hành tinh tế hơn cũng không thể không có căn cứ đoán tâm sự của y, chỉ cảm thấy hôm nay Tiết Thanh Lan có vẻ như không hăng hái lắm, cho rằng y vẫn để ý mấy câu nói buổi chiều.
Ăn cơm xong trời đã tối, Tiết Thanh Lan đi tắm trước, sau khi trở về cầm lọ thuốc Văn Hành mang đến tự bôi thuốc. Khi Văn Hành cũng tắm rửa xong trở về, y đã thay quần áo xong vắt không tóc, đang khoanh chân ngồi trên giường ngắm nghía lọ sứ nho nhỏ kia.
“Sư huynh,” Hình như Tiết Thanh Lan đã khôi phục tâm trạng, ngẩng đầu gọi Văn Hành một tiếng, giơ cái lọ trong tay lên hỏi, “Thuốc này tên là gì? Mùi hơi kỳ lạ, là bài thuốc bí truyền của Thuần Quân phái à?”
Văn Hành liếc qua lọ thuốc không có niêm phong kia, nói: “Là Linh Tê Bích Ngọc cao. Trong nhà ngẫu nhiên có được đơn thuốc, ta cũng không biết ở đâu ra, nhưng rất hiệu nghiệm. Dùng sừng tê giác và bọ cạp Bích Nguyệt đã bào chết xay thành bột, thêm rượu mơ điều hòa, bôi lên chỗ đau, có thể giải độc rắn rết.”
Sừng tê giác và bọ cạp Bích Nguyệt đều là dược liệu hiếm có quý giá, một lọ nhỏ thế này giá hơn mười vàng, Tiết Thanh Lan cầm lọ sứ hình dáng không có gì đặc biệt kia, chỉ cảm thấy nặng trĩu đè tay, vội vàng trả nó lại cho Văn Hành, cười khổ nói: “Chút vết thương nhỏ, cứ mặc kệ nó đi, hai ngày sau cũng tự lành, tội gì dùng thứ có thể cứu mạng này.”
Văn Hành lại không nhận, lách qua y lên giường từ bên kia, lạnh nhạt nói: “Gì mà không đáng, đệ cầm lấy dùng đi. Trên núi nhiều muỗi, nếu bị cắn thì sáng tối xoa một lần, sẽ nhanh khỏi hơn.”
Tiết Thanh Lan thật sự không rõ hắn là một kẻ không tiền sao còn có phong thái cầm bạc đổ xuống sông xuống biển, lại muốn từ chối, nhưng thấy Văn Hành đã nhắm mắt ngồi thiền, đang thầm vận tâm pháp, lập tức ngậm miệng im lặng, không quấy rầy hắn nữa.
Cứ vậy gần hai canh giờ trôi qua, Văn Hành điều hòa hơi thở mới ổn định, chậm rãi mở mắt. Dù hắn vẫn không có cách nào sử dụng nội lực, hắn cảm nhận rõ ràng chân khí sinh sôi không ngừng trong cơ thể hơn trước đó. Đây chính là quà Cố Thùy Phương để lại cho hắn, bây giờ xem ra, có ích lớn hơn dự đoán của hắn nhiều.
Tiết Thanh Lan đối diện đã buồn ngủ đến mức dựa vào lan can cuối giường ngủ thiếp đi, đầu gật gù, trong tay lại vẫn cầm lọ sứ nhỏ. Văn Hành nhìn mà buồn cười, đi tới lắc lắc bả vai y: “Thanh Lan? Tỉnh nào, nằm xuống rồi ngủ.”
Tiết Thanh Lan buồn ngủ díp cả mắt, nửa nhắm nửa mở miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, loạng chà loạng choạng nhích đến chỗ chăn. Không dễ gì vén chăn lên nằm vào, lập tức bị rét “shh” một tiếng.
Văn Hành quay đầu lại hỏi: “Sao vậy, lạnh à?”
Tiết Thanh Lan dù buồn ngủ mơ màng, trong lòng từ đầu đến cuối lại bình tĩnh như một khối đá, nhắm mắt lắc đầu, kéo chặt chăn, hàm hồ nói: “Không lạnh.”
Văn Hành nửa tin nửa ngờ tắt đèn, nằm xuống giường.
Vừa rồi có thể ngủ là vì gần chậu than ở chân giường, đủ ấm áp, bây giờ chuyển vào trong chăn lạnh như băng, cũng không lâu lắm, một chút buồn ngủ còn sót lại của Tiết Thanh Lan tiêu tan sạch sẽ.
Y nhắm mắt nằm trong bóng đêm, một bên là vách tường cứng rắn, bên kia là chỗ trống rộng nửa người, giường dưới thân cứng đến mức cấn người, lại phối hợp với dáng nằm thẳng tắp của y, quả thực giống như nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo.
Mùa đông buốt giá khắc nghiệt, đêm dài đằng đẵng, cũng không biết lúc nào mới có thể trôi qua.
Tiết Thanh Lan kiềm chế kích động xoay người, đang nhắm mắt suy nghĩ lung tung, giọng Văn Hành vang lên ở bên kia: “Vẫn chưa ngủ?”
Tiết Thanh Lan nín thở.
Y nghe thấy vải áo và chăn phát ra tiếng sột soạt vụn vỡ, một cái tay thò vào chăn, đúng lúc rơi trên cánh tay y, lòng bàn tay rộng lớn mang theo hơi nóng thoải mái.
“Quả nhiên vẫn lạnh.” Văn Hành thở dài trong bóng đêm, nắm chặt cánh tay y kéo về phía mình, “Lại đây.”
Tiết Thanh Lan giống như chưa kịp phản ứng, cứng đờ bất động. Văn Hành dứt khoát ngồi dậy, đẩy gối của hai người sát vào nhau, lại kéo chăn của từng người lại, lấp kín chỗ trống ở giữa, cuối cùng giơ tay khẽ chống chăn, kéo Tiết Thanh Lan đến bên cạnh mình. Hai cái chăn cũng khá nặng, gộp lại với nhau, triệt để đè Tiết Thanh Lan sát trong lòng hắn.
Cách hai lớp quần áo rất mỏng, Tiết Thanh Lan kề sát da thịt với hắn, suýt nữa bị hơi nóng đốt lên, ngơ ngẩn nói: “Sư huynh…”
Văn Hành thành thạo một tay ôm y, tay kia giúp y nhét góc chăn, nhắm mắt nói: “Trước lạ sau quen, đừng xấu hổ, ngủ đi.”
Dù sao Văn Hành cũng sắp đến tuổi cập quan[1], lại mỗi ngày luyện kiếm, thân hình đã gần đến đàn ông trưởng thành, vai rộng chân dài, bình thường nhìn từ xa không cảm giác được, lúc này lại gần, hắn lại không che giấu, khí thế ép người trên cơ thể lập tức lộ ra không bỏ sót. Tiết Thanh Lan thay vì nói là được hắn ôm, trên thực thế gần như cả người đều vùi trong lòng hắn, không chỉ hơi ấm, ngay cả dược cao trên cổ cũng bị nhiệt độ cơ thể làm nóng tản ra mùi rượu mơ nhàn nhạt.
[1] chỉ con trai tròn hai mươi tuổi
Trong màn tối tăm, y và Văn Hành mặt đối mặt nằm cũng không thấy rõ mặt hắn, trong lòng Tiết Thanh Lan cảm xúc ngổn ngang, trên mặt bỗng nóng lên, Văn Hành giơ tay chuẩn xác phủ lên mắt Tiết Thanh Lan, giọng nói ấm đến mức đã dỗ được người rồi: “Mau ngủ đi, đừng hết buồn ngủ, có việc ngày mai lại nói.”
“Ừm.”
Đêm nay ngủ say còn hơn đêm qua, thứ nhất là hai cái chăn ấm hơn, thứ hai là Văn Hành cũng đã quen ôm một người trong lòng, không bừng tỉnh nửa đêm. Một điều kỳ diệu nhất ở chỗ hai tấm chăn dù đối với Văn Hành mà nói hơi dày quá, nhưng Tiết Thanh Lan là thể chất ủ ấm thế nào cũng từ đầu đến cuối chỉ có lạnh, Văn Hành ôm y ngủ suốt cả đêm, thế mà cũng không thấy nóng.
Tiết Thanh Lan nghĩ nếu là mùa hè đến, hai người họ cũng không chắc là ai chiếm hời ai.
Sáng sớm hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, Văn Hành đã thu dọn sẵn sàng, đi ra sân luyện kiếm. Ba năm qua bất kể tinh vũ sương tuyết, thói quen này đều kiên trì, hai ngày trước bởi vì trì hoãn, hôm nay lại không thể lười biếng nữa. Cũng không lâu lắm Tiết Thanh Lan cũng tỉnh dậy, tìm đến sân, chỉ thấy Văn Hành toàn thân áo trắng luyện kiếm trong nắng sớm lờ mờ, như hạc trắng vỗ cánh bay, người và kiếm đều hoạt bát mạnh mẽ như nhau, vô cùng vui tai vui mắt.
Y đứng dưới mái hiên nhìn một lúc, Văn Hành luyện xong một bộ kiếm pháp, vẫy gọi y tới: “Lạnh tỉnh à?”
Tiết Thanh Lan đi đến trước mặt hắn, lắc đầu nói: “Không sao, ngủ đủ rồi?”
Văn Hành đề nghị: “Đứng không chả có gì thú vị, không bằng luyện hai chiêu với ta? Để ta lĩnh giáo công phu của Tiết thiếu hiệp.”
“Không dám.” Tiết Thanh Lan xách kiếm qua, xoay cổ tay, cười nói, “Đánh người không đánh mặt, sư huynh hãy thủ hạ lưu tình.”
Hai người một người mặc đồ đen một người mặc đồ trắng, đều là thiếu niên rắn rỏi, đứng đối diện nhau trước phòng, một đôi chi lan ngọc thụ[2] sống động. Tiết Thanh Lan gọi một tiếng “Nhìn kiếm”, ra tay trước, Văn Hành duỗi kiếm đón lấy, đỡ lần thứ nhất tiện thể nói: “Cứ việc ra chiêu, đừng nương tay!”
[2] chi lan ngọc thụ: chỉ thế hệ sau có tiền đồ
Tiết Thanh Lan cười xùy một tiếng, ánh kiếm sáng rõ, thế tấn công đột ngột chuyển sang ác liệt: “Sư huynh xem thường ai đấy!”
Keng một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Văn Hành khen ngợi nói: “Kiếm đẹp, chỉ tiếc —— “
Hắn bỗng nhiên ngậm miệng, vung kiếm chém về phía cánh tay phải của Tiết Thanh Lan, Tiết Thanh Lan thu kiếm đỡ, không ngờ lần này Văn Hành lại làm chiêu giả, mũi kiếm vẽ nửa vòng, chỉ về phía hõm vai y.
Tiết Thanh Lan hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”
Văn Hành lại một kiếm đuổi theo: “Không có gì, một kiếm này đưa ra rất tốt, ta lừa đệ đấy.”
Tiết Thanh Lan: “...”
“Vô lại!”
Tiết Thanh Lan bị hắn ra chiêu không hề chính nhân quân tử chọc giận dùng toàn lực, thế kiếm đại khai đại hợp, tấn công thẳng vào chính diện Văn Hành. Kiếm pháp của y chỉ xem như bình thường, mấy chiêu này lại có phần tuyệt diệu, đột ngột lộ ra, lại làm cho Văn Hành đành phải lùi lại tránh né mũi nhọn, thế tấn công cũng chậm lại.
Nhưng mà Văn Hành suy cho cùng cao hơn một bậc, Tiết Thanh Lan dùng hết chiêu kiếm, bị đâm liên tục mấy chỗ sơ hở, khó mà tiếp tục, cuối cùng ném kiếm đi, chơi xấu hỏi: “Không đánh nữa! Hôm nay không dạy được huynh!”
Văn Hành thu kiếm, đi tới nhặt kiếm trên mặt đất giúp y, mỉm cười chế nhạo nói: “Mới mấy chiêu đã nhận thua? Từ bỏ này có phần quá nhanh, hay là thiếu hiệp cố ý nhường ta đây?”
Tiết Thanh Lan không hề nhượng bộ chút nào nói móc lại: “Đâu dám đâu dám, biết huynh là kiếm thánh một đời, trả kiếm cho huynh, ta không xứng cầm cái này, chỉ nên bẻ nhánh cây chơi thôi.”
Vừa dứt lời, hai người đồng thời phá công, cười một lúc lâu mới dừng lại. Văn Hành thu kiếm vào vỏ, hỏi y: “Vừa rồi có mấy chiêu dùng rất tốt, thần hoàn khí túc[3], là sư phụ đệ dạy hả?”
[3] thần hoàn khí túc: tinh thần no đủ, hơi thở sung túc
Tiết Thanh Lan hơi lưỡng lự, đáp: “Xem như… một sư phụ khác của ta. Nhưng ta học không tốt, cũng không học hết.”
Từ lúc nãy phá chiêu Văn Hành đã biết y học rất lộn xộn, nội công cũng không thích hợp, nghĩ thầm Tiết Từ đến cùng chỉ là một thầy thuốc, chưa dạy hư hạt giống tốt. Võ công bây giờ của Tiết Thanh Lan cũng tạm được, đơn thuần là thiên phú tốt, học được cái gì cũng có thể dùng được bảy tám phần.
Hắn không truy hỏi chuyện chiêu kiếm nữa, ngược lại hỏi: “Không trách đệ. Tư chất đệ rất tốt, nhưng không theo đúng sư phụ, hơi lãng phí thiên phú.”
Tiết Thanh Lan không ngờ hắn sẽ nói như vậy, tiếp lời của hắn nói đùa: “Lời nói này, chẳng lẽ sư huynh còn muốn ta thay đổi địa vị, thật sự đến làm sư đệ của huynh?”
Văn Hành suy nghĩ, thế mà không phủ nhận, ngược lại nói: “Nghĩ như vậy chưa chắc không thể, nếu đệ không chê, hai tháng này ta sẽ dạy đệ, thế nào?”
Đầu tiên Tiết Thanh Lan ngẩn ra, tiếp đó bật cười: “Ta… Tại sao sư huynh đột nhiên có hứng thú này?”
Văn Hành nói: “Đệ cơ thể lạnh sợ lạnh, không phải chứng bệnh dược thạch có thể chữa khỏi, tốt nhất là tu luyện một bộ nội công thượng thừa, nhờ vào đó cố bản bồi nguyên[4], điều hòa âm dương. Việc này nên sớm không nên chậm trễ, trước mắt xem ra, sư phụ đệ chỉ sợ không dạy được đệ, đệ cũng không phải đệ tử Thuần Quân, không tiện truyền thụ công pháp bản môn cho đệ, ta vẫn còn biết một chút nội công phái khác, không phạm kỵ húy, dùng để dạy đệ không thể thích hợp hơn.”
[4] cố bản bồi nguyên: bản là căn bản, nền tảng, nguyên là nguyên thần, củng cố nền tảng, bồi dưỡng nguyên thần
Dứt lời, hắn cúi đầu nhìn sắc mặt Tiết Thanh Lan, lại nói: “Ta đây không phải nhất thời hứng khởi, đệ không cần trả lời vội, suy nghĩ kỹ càng xong, lại…”
Tiết Thanh Lan gật đầu nói, “Được.”
Văn Hành: “Hửm?”
Tiết Thanh Lan nói: “Ta suy nghĩ xong rồi.”
“Ngày trước sư huynh từng dạy ‘Bộ hạ sinh liên’ cho ta trong lòng đất, ta đã học được khinh công, sao có thể không học nội công? Học được nội công, sao có thể không học công phu ngoại gia?” Y trịnh trọng nói, “Đợi ngày sau kiếm thuật của sư huynh tuyệt đỉnh, thần công đại thành, chẳng phải ta có thể cáo mượn oai hùm, hoành hành giang hồ ư?”
Văn Hành bị một chuỗi ngụy biện này của y làm choáng váng đầu óc, mãi mới hoàn hồn lại, oán hận búng trán Tiết Thanh Lan một cái.
Hai người nói xong, trong một tháng tiếp theo, Văn Hành thực sự mỗi ngày tranh thủ dạy Tiết Thanh Lan nội công kiếm pháp. Chuyện trộm kiếm cuối cùng không giải quyết được gì, sau khi các môn phái rời đi, Tiết Từ vốn muốn bảo Tiết Thanh Lan chuyển về khách viện, lại bị Văn Hành kiếm cớ giữ lại. Hắn quyết tâm muốn dạy lại một lần võ học căn cơ của Tiết Thanh Lan, nội công dạy vừa không phải ‘Vong vật công’, cũng không phải võ công tâm pháp của phái khác, mà là bí tịch nội công tổ truyền của Khánh Vương phủ, tương truyền là ‘Thiên Hà bảo quyển’ đại nội bí mật cất giấu.
Quyển bí tịch này hắn đã học thuộc lòng từ nhỏ, bản thân Văn Hành dù không thể tu luyện, Văn Khắc Trinh lại đã phá giải và giải thích cho hắn từng câu một, nhớ kỹ trong lòng, dạy cho Tiết Thanh Lan cũng không tốn sức. Về phần kiếm pháp khinh công các loại chỉ là tiện thể, những năm này Văn Hành một lòng nghiên cứu kiếm thuật, ngoài biết rõ kiếm pháp của các phái ra, có một cách nhìn tâm đắc khác, tổng hợp lại, chính là một bộ kiếm pháp hắn tự sáng tạo ra. Thỉnh thoảng Văn Hành cũng lấy ra dạy Tiết Thanh Lan phá chiêu, nhưng kiếm pháp này của hắn xuất từ nội hàm[5] nhiều năm, trong đó có rất nhiều chỗ tinh vi ảo diệu, không phải người đọc nhiều võ học thì không thể hiểu, thiên phú như Tiết Thanh Lan học được một nửa cũng cảm thấy gian nan, chuyện này cưỡng cầu không được, Văn Hành đành phải lùi lại mà cầu việc khác, tìm một số đao pháp và kiếm pháp khác chậm rãi dạy y.
[5] nội hàm: những thứ tích tụ ở bên trong
Ngày tháng trong núi không biết dài ngắn, thời gian như nước chảy, Tiết Thanh Lan luôn cảm thấy y vừa mới đến không lâu, nhưng đảo mắt đã đến tháng chạp.