Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 4: Không cần, không cần mà
"Nếu người trước kia thổ lộ với cậu là mình, cậu cũng sẽ chấp nhận, đúng không?"
"Mình....." Hai người trong tình cảnh này, cô làm sao dám nói sự thật?
Từ Nghiên thanh giọng: "Tóm lại từ đây về sau chúng ta chỉ là bạn bè....Cậu về sau....Không được động tay động chân với mình nữa....."
"Vậy là cậu không chán ghét mình chạm vào người...."
"Mình...."
Nào có? Từ Nghiên trợn mắt, nhưng lại bị Mạc Quân Lâm nuốt hết vào bụng.
Mạc Quân Lâm hôn cô, nhưng ánh mắt thâm thúy vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mang theo ý giận dỗi, Mạc Quân Lâm ôm chặt eo cô, lực mạnh như muốn ép khô hai thân thể với nhau, cô không động đậy được, cái ngực đáng thương bị đè chặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Vừa đau vừa trướng.
Môi của Mạc Quân Lâm mềm mại, hắn vuốt ve mân mê môi cô, nháy mắt tựa như có dòng điện chạy qua, Từ Nghiên rùng mình, mùi vị kỳ dị truyền đến đôi môi đang dán chặt, lẻn vào trái tim, khiến nó đập loạn nhịp.
"Nghiên Nghiên, mình rất thích cậu...." Mạc quân lâm thở dài một tiếng, cả cơ thể hắn đè chặt Từ Nghiên, nụ hôn trên môi dần gia tăng sức lực, môi mỏng ái muội mở ra, đầu lưỡi thò vào trong miệng cô, đảo qua. Từ Nghiên khống chế không kêu lên.
"Ưm....Ưm...."
Đừng hôn, đừng hôn mà. Cô không nói nên lời, môi lần nữa bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ cần khẩn. Lại không biết tiếng kêu này chọc đến Mạc Quân Lâm hưng phấn cả người. Cả người Mạc Quân Lâm kích động, tay ở eo cô cũng dần vuốt lên. Trên người Từ Nghiên có mùi thơm dịu dàng, mềm mại, vừa duyên dáng, cả cơ thể như không xương, làm hắn mê như điếu đổ.
Mạc Quân Lâm nhìn Nghiên Nghiên, nhìn từ nhỏ tới lớn, ôm cô rất nhiều lần, nhiều năm như vậy, chạm cũng không thể chạm được, rốt cuộc bây giờ có thể ôm cô, cảm giác kia quá ảo diệu, hắn chạm vào một lần liền mất khống chế.
Từ nghiên bị hôn đến mơ màng, những nơi trên cơ thể bị Mạc Quân Lâm sờ, đều trở nên bủn rủn. Hai chân cô mềm ra, đến độ không chịu nỗi sức lực của chính mình.
Hơn nữa, mỗi lần Mạc Quân Lâm thân thiết với cô, cả cơ thể cô đều cảm thấy ngứa ngáy.
Không được, không được, cô không thể để hắn sờ loạn chỗ khác.
Từ Nghiên dùng toàn bộ lý trí với sức mạnh đẩy Mạc Quân Lâm ra, nhưng lại không thể si dịch nổi hắn. Cô bị Mạc Quân Lâm ôm chặt, đè vào vách tường, cảm giác áp bách của thân hình cao hơn cô hẳn một cái đầu, lại một lần nữa bao phủ cơ thể cô. Mạc Quân Lâm nhìn cô ánh mắt sâu thẳm, trong mắt đều là nóng bỏng, dao động, sau đó môi cô lại bị hắn hung hăng hôn lấy hôn để.
"Ưm....ưm...." Hơi thở nóng rực của hắn ập vào người, đầu lưỡi cường thế chui vào miệng cô, trơn trượt liếm qua. Đầu lưỡi Mạc Quân Lâm qua lại trong miệng cô, mỗi một chỗ đều liếm qua, thậm chí liều mạng bắt được đầu lưỡi cô, sau khi bắt được liền vừa hút vừa mút, cô bị hắn hôn đến đau đớn, thân thể trở nên xụi lơ. Cô không còn sức chống cự, cảm thấy hắn ép cô đến không chừa đường sống. Thân thể Từ Nghiên lúc này trở nên kì lạ, một bộ dạng vô lực chống cự, đôi mắt động tình, trong mắt Mạc Quân Lâm chính là cổ vũ hắn ra sức tiếp tục hôn cô.
Mạc Quân Lâm cổ họng khô khốc, dùng sức ấn chặt Từ Nghiên, đè ép thân thể mềm mại, cúi đầu hôn, hôn một cái là sâu thẳm, triền miên. Hắn liếm mút, gặm, giống như một con dã thú đang đói, muốn đem cô nhập vào cơ thể chính mình.
Mạc Quân Lâm trái tim đập thật nhanh: "Nghiên Nghiên....Nghiên Nghiên....Miệng cậu rất ngọt."
Hắn lẩm bẩm, rồi lại đoạt lấy miệng cô, ở trên má cô cọ tới cọ lui, rồi lại chuyển hướng tới cần cổ trắng nõn. Nơi này, tản ra mùi vị thơm ngào ngạt. Hắn hít một hơi thật sâu, mở miệng ra mút vào cái cổ, vừa mút vừa liếm, phát ra âm thanh tách tách.
"Ưm....ưm...."
Ngứa, ngứa quá đi.
Đôi mắt Từ Nghiên xinh đẹp, giờ lại đầy nước, trong cổ họng phát ra âm thanh rên rỉ ôn nhu, theo lửa nóng trong cơ thể rơi xuống, hơi thở lại thêm dồn dập. Mạc Quân Lâm dùng đầu lưỡi liếm mút hai lỗ tai Từ Nghiên, rồi nhẹ nhàng gặm cắn.
Từ Nghiên sau cơn đau, cơ thể dâng lên một cảm giác khó chịu, ở chỗ sâu kín trong cơ thể không ngừng len lỏi, nhiệt huyết hội tụ ở trong bụng, rồi lại ào ạt chảy ra bao nhiêu xuân thủy ấm áp. Từ Nghiên cảm nhận được hai chân ướt át, cô mắc cỡ chết đi được.
Cô như thế mà lại ướt rồi....
Mạc Quân Lâm xoa nhẹ bầu ngực Từ Nghiên, cô lúc nàng cũng hoảng, không biết phải làm sao. Cô mặc áo ngực bình thường, không phải loại khó mở, Mạc Quân Lâm chạm vào một cái liền có thể mở ra dây áo. Mạc Quân Lâm chạm vào đầu vú đã cứng rắn, ngón tay ấn nhẹ, lại xoa nhẹ, bàn tay hắn nâng lên bầu ngực lớn vừa phải, giống như đứa trẻ ham bú sữa, sao lại có thể mềm như vậy? Vừa ngọt ngào giống như mật ông nhưng lại không ngấy. Cảm giác mút vào cũng rất tốt. Ở nơi đây có hương vị thuộc về Từ Nghiên, thanh thanh ngọt ngào.
Hút mút miệng cô, lại ôn nhu xoa ngực cô, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Từ Nghiên, Mạc Quân Lâm muốn đen hết những biểu cảm e thẹn đỏ bừng cả mặt kia thu hết vào tầm mắt. Ánh mắt mê loạn, có lúc lại mông lung, có khi quá kiều mị.
Hắn thích Từ Nghiên đến muốn phát điên, thật sự quá đáng yêu, hắn muốn khi dễ cô, trêu chọc cô.
Hai ngực bị nam nhân xoa bóp, môi lại không cho cô tách ra, từng đợt khoái ý đánh thẳng vào lòng, lẻn vào bụng, lại hại hạ thân cô tiết ra một trận xuân thủy khác. Quần lót cô lúc này hoàn toàn ướt đẫm, hôm nay cô lại mặc quần màu trắng, có thể dễ dàng nhìn thấy.
Lúc này bên ngoài vang lên âm thanh một người đang đi đến, âm thanh này làm Từ Nghiên tỉnh lại, cả người lạnh lẽo hoảng sợ. Lúc này, Mạc Quân Lâm lại lẻn vào trong quần cô, ấn vào tiểu huyệt cô. Hắn kinh ngạc, lại hưng phấn, ở bên tai Từ Nghiên thở dốc nói: "Nghiên Nghiên...Cậu hưng phấn sao....Xuân thủy tràn ra ướt hết cả quần."
Từ Nghiên biết bên ngoài có người, cô không dám lên tiếng, chỉ cố gắng bắt lấy cánh tay đang làm loạn. Không cho hắn động. Tay hắn không rời khỏi tiểu huyệt cô, môi lại cúi xuống hôn cô, cái miệng nhỏ giờ đã đỏ lên vì sưng. Hắn biết cô không thể chống cự được, Nghiên Nghiên thật đáng yêu. Chỉ là hắn cũng vậy, hắn không thể chống cự được.
Hôn một hồi, cái tay nhỏ đang chặn hắn cũng không còn sức lực, cô vừa buông lỏng, tay hắn được phóng thích, liền động ngón tay, ở trong tiểu huyệt cô nhẹ nhàng khều vuốt.
"Ưm....ưm...." Kích thích này, hắn quá là ác với cô. Từ Nghiên phát ra vài tiếng rên rỉ, nhưng lúc này lại có âm thanh xả nước giúp cô giấu diếm.
Mạc Quân Lâm lúc này cũng buông ra, kéo Từ Nghiên ngồi trên đùi hắn, bản thân lại ngồi xuống bồn cầu. Từ Nghiên trong đầu đều mơ hồ, căn bản vô pháp phản ứng, sau đó váy cô đã bị Mạc Quân Lâm kéo ra ném xuống đất.
"A.....!" Cô phát hoảng, hét lên, bàn tay to của hắn bao trọn tiểu huyệt cô, hắn đang trực tiếp ở chỗ kia, sờ loạn.
"Cậu....Cậu sao lại....Mình không muốn...Quân Lâm...."
Cô khóc lóc cầu xin tha thứ, âm thanh điềm đạp đáng yêu, bất lực ở trên người hắn vặn vẹo, nhưng cánh tay hắn vòng qua eo cô như khóa trụ cả người, cô không thể nhúc nhích.
Xuân thủy tiết ra mỗi lúc mỗi nhiều, cô như mất khống chế, cô......
Từ Nghiên nức nở khóc, lại mẫn cảm mê loạn từng cái vuốt ve, bộ ngực phập phồng lên xuống. Ngón tay hắn lúc này chui vào trong tiểu huyệt, ngón tay thô ráp thuần thục tìm tiểu hoa nhụy bên trong, xoa xoa ấn ấn, sau đó bên trong chảy ra rất nhiều chất lỏng làm mê loạn.
Khuôn mặt trắng nõn giờ đã đỏ bừng, cái cảm giác này thật sự quá kích thích.
Mạc Quân Lâm đùa giỡn tiểu hoa nhụy, nhưng côn thịt phía dưới người đang không tự chủ được mà nhô cao, như muốn tham gia vào cuộc vui của hai người.
Nhưng Mạc Quân Lâm không dám lại quá trớn hơn nữa, hắn chỉ lén cọ cọ cái mông nhỏ của cô vào côn thịt phía dưới quần: "Nghiên Nghiên...Cậu thích sao."
Bên ngoài lại truyền tới âm thanh có người đang đến.
Từ Nghiên gác đầu lên vai Mạc Quân Lâm, nhẹ nhẹ rên rỉ, cố gắng áp chế kích thích, nhưng môi đỏ lại lơ đãng phát ra âm thanh "ưm....ưm...." kiều mị rên rỉ.
Mạc Quân Lâm sợ bị người bên ngoài nghe thấy, đem hai ngón tay nhét vào miệng nhỏ của cô, bên tai cô nỉ non: "Nghiên Nghiên ngoan, mình không muốn người khác nghe thấy tiếng của cậu, cậu ngoan, rên nhỏ một chút."
Nói xong, Từ Nghiên liền trợn trừng mắt, cô kêu rên một tiếng.
Mạc Quân Lâm thuận thế đem ngón tay nhét vào trong tiểu huyệt của cô.