Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Hai vị, là thần tiên sao?" Đỗ Tường nhìn đến mức có chút thất thần, hơn nữa uống nhiều quá, cảm thấy hai vị này, sau lưng dường như toả ra tiên khí, thật sự chói mắt, lại một cơn co thắt dạ dày, ngồi xổm xuống nôn khan.
Lam Vong Cơ thấy thế nhíu mày lại, vội vàng lùi về sau mấy bước.
Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, nói: "Đúng vậy á, cho nên, thần tiên hỏi ngươi cái gì, thì ngươi đáp cái đó, biết chưa?"
Đỗ Tường liên tục gật đầu, "Dạ, dạ"
Nguỵ Vô Tiện hỏi gã: "Muội muội của ngươi, Đỗ Lan, xảy ra chuyện gì? Nói mau".
Vừa nghe đến tên Đỗ Lan, Đỗ Tường oà lên, khóc thật to: "Lan nhi! Muội muội đáng thương của ta ơi!!!"
Cứ thế, một phen nước mũi một phen nước mắt, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cũng lùi về sau mấy bước, vừa vặn lưng đụng vào Lam Vong Cơ đứng phía sau, Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại, mỉm cười, dứt khoát dựa vào không bước nữa.
Lại nói với Đỗ Tường: "Đừng khóc nữa, có gì oan khuất cứ nói cho các thần tiên ca ca, thần tiên ca ca sẽ làm chủ cho ngươi".
Đỗ Tương lau nước mắt, nói: "Thần tiên ca ca, muội muội của ta, là bị hại chết đó!"
Tiếp theo nghe gã kể: "Lan nhi và tiểu tử Tiền Vận kia, vốn là thanh mai trúc mã, mẫu thân Tiền Vận là dì họ xa của chúng ta, có quan hệ cực kỳ tốt với mẫu thân của chúng ta, cho nên mới định ra hôn ước giữa hai đứa nó. Khi Tiền Vận còn nhỏ bị tà tuý bắt đi, khi trở lại chúng ta cũng không để ý gì, sau đó mẫu thân hắn qua đời, nhà chúng ta cũng không quan tâm, hôn ước vẫn tiếp tục, mỗi năm Lan nhi đều cùng hắn đi miếu dâng hương cho mẫu thân hắn. Nhưng năm ngoái, tiểu tử kia lại chọc phải tà ám, dâng hương về tự nhiên điên luôn, bởi vì tiểu tử đó quá tuấn tú, nên Lan nhi thực sự thích hắn, vẫn không muốn huỷ bỏ hôn ước".
Gã nghỉ một lát, rồi tiếp tục nói: "Chúng ta khuyên bảo cũng vô dụng, quả nhiên, không lâu sau muội muội của ta liền..." nói tới đó gã lại khóc lên, "Người bị dính tà ám chắc chắn sẽ hại đến người khác, muội muội của ta khẳng định là bị hắn liên luỵ mà chết!"
Nguỵ Vô Tiện hỏi gã, "Muội muội của ngươi chết như thế nào?"
Nói đến chuyện này, tất nhiên là Đỗ Tường vô cùng đau lòng, nói: "Vào một buổi sáng sớm như mọi ngày, nha hoàn hầu hạ thức dậy, thì phát hiện, Lan nhi đã... ngưng thở ở trên giường".
"Vậy, không có ngoại thương gì?" Nguỵ Vô Tiện nghi hoặc hỏi.
"Không có, giống y như đang ngủ, chúng ta còn gọi quan phủ tới kiểm nghiệm, không điều tra ra được cái gì". Đỗ Tường nhớ lại, nói: "Cho nên chúng ta mới cảm thấy việc này kỳ quặc, nếu không phải là ma quỷ làm, thân thể muội muội ta khoẻ mạnh, sao lại không điều tra ra được cái gì".
Cho nên sau đó lão gia của Đỗ gia, liền phân rõ giới hạn với Tiền gia, tuyệt đối không lui tới nữa, một mặt là tức giận chuyện của con gái, mặt khác là không muốn nhà mình lại bị liên luỵ, dù sao mấy thứ ma quỷ này, khó đề phòng mà.
Nói một hồi Đỗ Tường hơi có vẻ tức giận, nói: "Tiền gia cũng không ra gì, lúc trước khi bọn họ muốn vay tiền, nhà chúng ta hỗ trợ khá nhiều, sau đó dì họ qua đời, khi dì họ gả qua đó mang theo của hồi môn cả trăm vạn, không nhắc tới thì thôi, chưa được mấy năm đã cưới ngay nữ nhân trẻ tuổi về nhà. Tiền Vận cũng chỉ biết trốn trong phòng không ra, không cố gắng một xíu nào, còn hại muội muội ngốc của ta chứ..."
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Tiền gia có tiền như vậy, còn cần vay tiền sao?"
Đỗ Tường làm điệu bộ như lão tiên sinh, nói: "Các thần tiên ca ca không phải lo tới tiền nên chắc không biết, càng có nhiều tiền, kinh doanh càng lớn, một khi xảy ra chuyện, thì càng dễ tiêu tùng. Lúc ấy hình như có một lô hàng hoá, chắc là gặp tai nạn trên biển, thiếu rất nhiều tiền, nếu không có sự hỗ trợ của nhà chúng ta và nhà mẹ đẻ của dì, ta nghĩ chắc đã xong đời từ lâu."
Nguỵ Vô Tiện dựa dẫm thật là thoải mái dễ chịu, quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ một cái, nhướng mày, tựa như hỏi y thế nào?
Lam Vong Cơ hỏi: "Tiền phu nhân, dì họ của ngươi, bị chết có kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ, sao mà không kỳ lạ được". Đỗ Tường nói: "Trước đó một ngày còn cùng mẹ ta ngồi uống trà, con trai đã trở về nên vui vẻ, êm đẹp có gì khúc mắc trong lòng đâu, mẹ ta cũng nói, là Tiền Vận có quá nhiều tà khí, nên ảnh hưởng đến người khác. Lúc đó ta nên huỷ bỏ hôn ước giữa muội muội ta và tiểu tử Tiền Vận kia, nhưng mẹ ta mềm lòng, nói đợi đứa nhỏ lớn lên rồi tính lại, kết quả là mặt mày hắn quá đẹp, muội muội ta có chết cũng không chịu bỏ".
Kỳ thật Nguỵ Vô Tiện có thể hiểu được tâm tư của Đỗ Lan, nghĩ cũng vì Lam Vong Cơ có diện mạo quá đẹp, nên mình mới thoát không được, thầm than, sắc đẹp đúng là hại người mà.
"Ngươi nói cái gì?" Lam Vong Cơ lên tiếng hỏi hắn.
Lúc này Nguỵ Vô Tiện mới phát hiện mình sơ ý nói ra suy nghĩ trong lòng, mỉm cười với y, "Hi hi, không có gì".
Nhưng Lam Vong Cơ thật sự là quá tốt quá đẹp, với đôi mắt nhạt màu đó, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thể không nhúc nhích. Lam Vong Cơ hơi ôm hắn vào lòng, duỗi tay nắm tay hắn, hỏi: "Lạnh à?"
Ban đêm gió lành lạnh, sợ hắn mặc ít. Hành động nhỏ dịu dàng này, khiến trái tim Nguỵ Vô Tiện như tan chảy, ngây ngốc nhìn y.
Lam Vong Cơ lại hỏi: "Nguỵ Anh, lạnh?"
Thiếu niên tuổi này, làm gì có chuyện cảm thấy lạnh vì cơn gió đêm, nhưng Nguỵ Vô Tiện cố tình gật gật đầu, "Hơi chút".
Lam Vong Cơ nắm tay hắn thật chặt, truyền qua chút hơi ấm, còn định nói gì đó, Đỗ Tường phía bên kia thật sự nhìn không nổi nữa, phải lên tiếng: "À... vậy nhị vị thần tiên ca ca tìm ta, còn có việc gì?"
Nguỵ Vô Tiện mới nhớ tới ở đây còn có người, nói: "Không có việc gì, ngươi trở về đi".
Vừa dứt lời, Đỗ Tường lập tức cảm thấy có một cơn gió thổi qua, người đã về tới đầu ngõ bên kia, bọn bảo tiêu liền vây xung quanh, ồn ào ầm ĩ cả lên: "Đại thiếu gia! Ngươi không sao chứ! Vừa rồi ngươi đi đâu!"
"Chuyện này??? Ta???" Đỗ Tường ngây người ra, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà xung quanh, làm gì có cái thứ gì đâu, gã cảm thấy chắc là mình uống nhiều quá, chóng mặt, mắt đảo một cái, hôn mê bất tỉnh.
***
"Ha ha ha ha ha" Nguỵ Vô Tiện cười to sảng khoái, cùng Lam Vong Cơ hạ xuống bên kia bức tường, cố ý giữ một khoảng cách với đám người Đỗ Tường.
Sợ hắn cười quá đáng làm phiền người dân, Lam Vong Cơ vội vàng che miệng hắn lại, khiến tiếng cười khùng khục trong lòng bàn tay, Nguỵ Vô Tiện cũng bất động, đôi mắt lấp lánh cong lên cười, dùng đầu lưỡi trơn ướt liếm liếm vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, quả nhiên thả tay ra, nói: "Tại sao ngươi lừa hắn"
"Ta đâu có lừa hắn, tại hắn hiểu lầm chứ bộ" Nguỵ Vô Tiện cười, dùng tay gãi gãi cằm Lam Vong Cơ, nói: "Chắc chắn là vì dung mạo Lam nhị công tử của chúng ta quá đẹp, nhìn như tiên nhân, dân chúng bình thường như Đỗ Tường sao có thể gặp qua, cho nên tất nhiên nghĩ là thần tiên ca ca á".
Lam Vong Cơ bắt lấy bàn tay kia, hôn mấy cái vào lòng bàn tay, lại nói: "Là hắn kêu ngươi".
"Hả? Là kêu cả hai chúng ta sao, vậy cũng được à?" Nguỵ Vô Tiện cũng không rút tay ra, sẵn tiện dựa vào lòng ngực người ta, nói: "Quan tâm hắn kêu ai chứ, trong mắt ta Lam nhị công tử chính là thần tiên ca ca".
Lam Vong Cơ hơi thở dài, hỏi hắn: "Kế tiếp làm gì."
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, nói: "Việc này ta luôn cảm thấy có chút không thích hợp, hay là đi Tiền phủ xem tà ám kia một chút?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, ý là có thể, lại nói: "Nhưng không phải ngươi nói lạnh sao? Đi về trước?"
Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm, cầm tay Lam Vong Cơ vòng ra sau lưng, vòng qua, nói: "Đúng, lạnh, cho nên thần tiên Lam nhị ca ca ôm ta một cái ha?"
Lam Vong Cơ đương nhiên nghe hắn, ôm chặt lấy hắn, truyền hơi ấm qua. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y: "Vậy khi nào chúng ta đi Tiền phủ?"
"Nghỉ ngơi một chút rồi đi" Lam Vong Cơ nói.
"Lam nhị công tử đi trừ tuý, làm thế nào cứ đòi nghỉ ngơi hoài, hôm nay nghỉ ngơi chắc bảy tám lần rồi, không thể lười biếng nha". Sau đó thấy Nguỵ Vô Tiện cong khoé miệng lên, cười rất xấu xa, ở trước mặt y, còn cố tình chớp chớp mắt với y.
Lam Vong Cơ không thể nhịn được nữa, cắn một cái, rồi lấp kín cái miệng đang lải nhải kia.