Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ nhân đó đặc biệt sốt ruột, tiến đến xin giúp đỡ, thiếu điều quỳ xuống van xin bọn hắn.
Nguỵ Vô Tiện hỏi gã: "Đêm qua còn không muốn cho chúng ta vào, sáng nay thế này là sao?"
Hạ nhân kia sắp khóc tới nơi, nói: "Các vị tiên sư, nửa đêm hôm qua quỷ lại xuất hiện á! Phu nhân kêu ta nhất định phải mời được hai vị tiên sư đến, còn không thì đừng có trở về".
Điều này thật kỳ lạ, đêm qua lúc hắn và Lam Vong Cơ tới đó, tà ám kia rõ ràng không có trong phủ, sao bọn hắn vừa đi thì trở về? Hai người liếc nhìn nhau, thống nhất suy nghĩ, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Chúng ta cũng không khó mời như vậy, lại đi một chuyến là được, mời tiểu ca dẫn đường".
Đi thẳng đến Tiền phủ, Tiền phu nhân so với lần trước, có vẻ mất tinh thần hẳn, nàng chào hai người, trước hết lên tiếng xin lỗi: "Nhị vị tiểu tiên sư, đêm qua là ta thất lễ, xin hãy tha thứ". Nàng lại nói: "Dù sao ta cũng là một quả phụ mới mất chồng, đêm khuya để hai nam tử trẻ tuổi vào phủ, sợ người ta xì xào".
Tình cảnh của Tiền phu nhân đúng thật cũng rất ngại ngùng, hai người Vong Tiện đương nhiên cũng không so đo với nàng. Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Không sao, nhưng nghe nói đêm qua có quỷ hiện hình? Chuyện như thế nào?"
Tiền phu nhân nói: "Không phải ta nhìn thấy, là con trai của ta thấy!"
Nhị thiếu gia của Tiền phủ mới bảy tuổi, con nít đi ngủ sớm, nha hoàn đợi sau khi đứa nhỏ ngủ say, liền lui ra ngoài, nhưng ai ngờ, ngủ đến nửa đêm, thì nghe có giọng nói gọi nó, nó lập tức tỉnh ngủ, đứa nhỏ mơ mơ hồ hồ, nghe giọng nói đó, đi theo, cũng không biết làm thế nào mà đứa nhỏ phân biệt được đường đi, chỉ là bất giác cứ thế đi tới. Ban đêm không một bóng người, trời tối như mực, gió thổi lạnh run, nó cũng không để ý, đi xuyên qua hành lang gấp khúc thật dài, đến một sân vườn.
Tiền phu nhân tự mình kể mà cả người nổi hết cả da gà, nàng nói: "Con trai ta nói, ở sân vườn của đại ca, thấy một bà dì không quen biết". Bà dì đó cứ kêu tên của nó, nó đi về phía bà, may mắn đội tuần tra ban đêm nhìn thấy đứa nhỏ, gọi nó lại, nó mới phát hiện không biết bản thân mình tại sao tới được chỗ này, cảm thấy hoảng sợ lên, oà khóc thật to. Tiền phu nhân dỗ dành thật lâu, thức nguyên đêm để canh chừng, trời vừa hửng sáng lập tức sai người đi mời bọn hắn đến.
"Mời hai vị tiên sư ra tay giúp đỡ, con trai ta mới bảy tuổi, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây."
Tiền phu nhân khẩu cầu bọn họ. Nguỵ Vô Tiện nghe xong chuyện đêm qua, nói: "Có tà tuý, đương nhiên chúng ta sẽ tận lực giúp đỡ, nhưng ma quỷ vốn vô hình, muốn bắt cũng khá khó khăn, đặc biệt nếu Tiền phu nhân không nói sự thật cho chúng ta nghe, cứ nói lấp liếm".
Tiền phu nhân hỏi: "Tiểu tiên sư là có ý gì?"
Nguỵ Vô Tiện cười, nói: "Chuyện trước kia, Tiền phu nhân chắc có điều giấu diếm? Tiền phủ bị nháo quỷ mười năm, trước kia chồng của bà không cho tra, hiện giờ ông đã bị hù chết, bà cũng không muốn tra hay sao? Chẳng lẽ có nguyên nhân gì không thể tra?"
"À" Tiền phu nhân cũng mỉm cười nói: "Ngươi cảm thấy chồng của ta cưới ta vì ta giống phu nhân trước của hắn, cho nên ta hận trong lòng, mưu hại hắn ư?"
Có thể quản lý một gia đình lớn như vậy, Tiền phu nhân cũng không phải là người ngu ngốc, Nguỵ Vô Tiện hỏi như vậy, đại khái nàng liền đoán ra tối hôm qua quản gia đã nhiều chuyện gì đó.
Điều này trái lại khiến cho Nguỵ Vô Tiện hơi tò mò, hỏi nàng: "Bà biết à?"
"Chuyện này có thể không biết hay sao, bức hoạ kia treo trong thư phòng, mỗi ngày đều nhìn thấy mà, ta cũng không mù". Sau đó, nàng lại nói: "Ta là biết nên mới gả tới, cho nên không thể nói ta vì vậy mà mưu hại lão gia nha".
Nguỵ Vô Tiện nheo mắt nhìn nàng, "Bà hoàn toàn không thấy ngại?"
"Tại sao ta phải để ý". Tiền phu nhân nói: "Ta vốn là con gái chủ một cửa hàng nhỏ, cũng may có gương mặt này, mới có thể gả đến Tiền phủ, phải biết rằng nếu ta không tới đây, ta cũng không thể gả đến nơi tốt hơn".
Nàng nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, cười nói: "Tiểu tiên sư chắc là có đối tượng rồi ha?"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, thấy nàng nhìn mình hơi cổ quái, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, không phủ nhận. Tiền phu nhân nói: "Xem ra đối tượng của tiên sư là mình thích, cũng thật làm mắn nha".
Nghe thấy lời này ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều hơi chớp động, Tiền phu nhân lại nói: "Không giống đám người chúng ta đây, không có cách nào chọn người mình thích, cho nên chỉ có thể chọn cuộc sống tốt hơn thôi".
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Nhưng Tiền lão gia không phải yêu phu nhân kia hay sao?"
"Đúng, hắn yêu bà ấy. Cho nên khi hắn nói nháo quỷ, ta đều cho là hắn nghĩ ngợi nhớ nhung, nên tâm trí bị loạn". Tiền phu nhân khẽ cười một tiếng, lại nói: "Nhưng vậy thì thế nào chứ? Tình yêu không đáng nhắc tới trước nhiều thứ trước mắt."
Nguỵ Vô Tiện cảm giác lời của nàng có ẩn ý, hỏi nàng: "Bà có ý gì?"
Tiền phu nhân lại nói: "Ta không tra bởi vì ta không làm chuyện gì trái với lương tâm, hơn nữa ta cho rằng sớm muộn sẽ có ngày hôm nay, hoặc nói là lão gia chờ tới ngày hôm nay. Oan có đầu nợ có chủ, ma quỷ kia đòi được mạng, cũng nên rời đi rồi".
Lời nói này, khiến Nguỵ Vô Tiện cả kinh, lại hỏi: "Tiền phu nhân, lời này của bà ý là..."
"Nếu nói ta dối gạt hai vị, thật ra chỉ có một chuyện. Phu nhân trước kia tên là Dương Phỉ Phỉ, lão gia đương nhiên rất nhớ nhung bà ấy, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đó, ta thường xuyên nghe hắn nằm mơ, kêu to thống khổ".
Tiền phu nhân ngừng một chút, mới nói tiếp: "Hắn hét to: 'Phỉ Phỉ, thực xin lỗi'"
"Ngươi nói thật?" Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên.
Tiền phu nhân nói: "Ta cần gì phải lừa các ngươi."
Nguỵ Vô Tiện chợt nảy ra một ý tưởng, khiến mọi thứ đều trở nên hợp lý, hắ nói: "Lam Trạm, ta đột nhiên nhớ tới một thứ, chúng ta đi mau".
Lam Vong Cơ hình như cũng nghĩ đi đến chỗ nào đó, gật gật đầu.
Sau đó Nguỵ Vô Tiện lấy một lá bùa đưa cho Tiền phu nhân, nói: "Dán trên người tiểu thiếu gia, tìm người trông chừng, ngàn vạn lần đừng lấy ra, bằng không sẽ nguy hiểm".
Dứt lời kéo Lam Vong Cơ đi ngay.
***
Trên đường đi, Nguỵ Vô Tiện đều rất tức giận bất bình, nói: "Làm thế nào có thể như vậy! Làm thế nào có thể là thứ này!!!"
Lam Vong Cơ thấy hắn giận thành ra như vậy, vốn muốn an ủi hắn, "Nguỵ Anh, đừng tức giận".
Nhưng Nguỵ Vô Tiện quả thực là tức muốn chết, nói: "Hắn không phải là yêu bà ấy sao, làm thế nào có thể đối xử với bà ấy như vậy!". Nói xong lại cảm thấy có chút xót xa: "Vì của hồi môn trăm vạn, mà có thể ra tay với người mình yêu được hay sao".
Lam Vong Cơ không lời nào, Nguỵ Vô Tiện nhìn nhìn y, trên mặt không hề thay đổi, hỏi: "Lam Trạm, ngươi đối với chuyện này, có phải là không có chút cảm xúc nào hay không?".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, thế nhưng điều này lại làm Nguỵ Vô Tiện càng thêm tức giận, phùng mang trợn má cả lên, hắn nói: "Bộ phu nhân không đáng thương hay sao? Ngoài miệng nói yêu thương, nhưng vì lợi ích, đã vứt bỏ bà ấy, làm sao có loại sự tình như thế này."
"Thật sự là không đúng" Lam Vong Cơ nói.
Trên mặt y vẫn lạnh lùng như băng giá, liền biết đây chắc chắn là nhận xét một cách nguyên tắc thôi, chứ không phải suy nghĩ từ khía cạnh tình cảm. Nhưng Lam Vong Cơ vốn không có cảm xúc, làm sao có thể thấy chuyện đó có vấn đề.
Gần như là buột miệng thốt ra, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, nếu có một ngày ngươi giải được lời nguyền, ngươi..."
Nếu ngươi không cần ta nữa, thì sẽ như thế nào?
Nguỵ Vô Tiện mới nói được nửa câu, chợt ngừng lại. Dần dần hết tức giận, hắn cũng biết Lam Vong Cơ tuyệt đối không phải là loại người này, Lam Vong Cơ đã chọn, thì nhất định là toàn tâm toàn ý cả đời, như lời Tiền phu nhân nói, mình chắc chắn là may mắn, chỉ là trong lòng nhịn không được nên có chút bất an.
Không biết Lam Vong Cơ là do trái tim lựa chọn hay do lời nguyền lựa chọn, nếu không còn lời nguyền này nữa, vậy mệnh định chi nhân, còn có tác dụng không?
Thấy hắn bỗng nhiên không nói nữa, Lam Vong Cơ lãnh đạm lên tiếng: "Nguỵ Anh, giải lời nguyền hay không, ta cũng vẫn là ta".
Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, nói: "Đương nhiên ta biết". Chỉ là hiện giờ hắn đang rất bất bình đối với chuyện của Tiền gia, miệng vẫn còn chu lên.
Lam Vong Cơ nhìn thấy, thừa dịp lúc góc đường không có ai, xoay mặt hắn qua, hôn một cái lên đôi môi đang chu ra đó, hỏi hắn: "Còn tức giận?"
Tức giận thì không tức giận nữa, nhưng hắn phải mở miệng vì chuyện khác: "Lam nhị công tử thật là càng lúc càng tiến bộ, càng lúc càng lớn mật, trên đường lớn mà dám động tay động chân với nam nhân, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy".
Lam Vong Cơ vẫn chưa buông tay, sau khi nghe xong càng không định buông tay, lại hôn một cái, "Ngươi sợ?"
Nguỵ Vô Tiện mỉm cười, đưa tay sờ sờ hầu kết của mình, thấp giọng nói: "Ta đang mang dấu ấn của Lam nhị ca ca ở đây, ta sẽ sợ à?"
Lúc này, chính Lam Vong Cơ bị hắn chọc đến đỏ cả tai, lập tức buông người ra, Nguỵ Vô Tiện cười ha ha, nắm lấy vạt áo người ta, nhân dịp trái phải không có người, lại nghiêng qua hôn một cái.
Hôn hít thì hôn hít, chính sự vẫn phải làm, hai người tới biệt viện của Tiền phủ, tới căn phòng của Tiền đại thiếu gia mà trước đó đại bá đã dẫn bọn hắn đến, trong phòng bừa bãi lộn xộn, Tiền đại thiếu gia vẫn trong bộ dạng đó, ôm gối ngồi ở mép giường.
Nguỵ Vô Tiện cũng không muốn mất thời gian, trực tiếp hỏi: "Đừng diễn nữa, đại thiếu gia, rốt cuộc là ngươi đã triệu ra được thứ gì?"