Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Tư Diễn, vị này chính là bạn của cậu sao?” Mặc dù không biết người ngồi bên cạnh Ngôn Tư Diễn đây vì sao đối với mình mặt không chút biểu tình, nhưng Hạ Lâm cảm thấy phụ nữ thế kỷ mới cũng không cần xoắn xuýt ba loại vấn đề nhỏ này nữa.
Tư Diễn? Tần BOSS lỗ tai run lên.
Ngôn Tư Diễn vốn đang nhai một miếng bí đao, nghe thấy Hạ Lâm hỏi như vậy, mới nhớ tới mình còn chưa giới thiệu, nuốt bí đao vào, sau đó vội ho một tiếng, “Vị này chính là cấp trên của tớ, Tần tiên sinh, vị này chính là bạn đại học của tôi, Hạ tiểu thư.”
Khó trách không lộ vẻ gì, Hạ Lâm giật mình, làm thủ trưởng chính là mặt phải không chút biểu tình mới có uy tín, cô đối Tần Húc Cẩn mỉm cười gật đầu, “Chào anh.”
Tần Húc Cẩn hơi gật đầu, biểu hiện trên mặt không thay đổi chút nào, chỉ là khóe mắt quét lườm khuôn mặt cười tủm tỉm của Ngôn Tư Diễn.
“Tư Diễn, mấy đồ ăn này tớ học trên mạng, mùi vị như thế nào?” Hạ Lâm đã đem khối băng nam ngồi bên cạnh trở thành một người thủ trưởng thông thường, sau đó cực lực xem nhẹ hơi lạnh trên người anh, cười tủm tỉm hỏi Ngôn Tư Diễn.
“Rất ngon,” nếu như xem nhẹ bí đao quá mặn, nấm hương quá nhừ, rau diếp quá mềm, cơm quá cứng, đích xác rất không tồi.
“Vậy trong khoảng thời gian này tớ đưa bữa trưa cho cậu nha?” Nhìn tay Ngôn Tư Diễn như bánh bao, “Dù sao, cậu là vì tớ mới bị thương.” Nghĩ đến đêm hôm qua một ly nước sôi toàn bộ giội lên trên mu bàn tay của Ngôn Tư Diễn, cuối cùng vẫn là cậu đi ra ngoài đem thứ đó chặn ngoài cửa, cô đã cảm thấy áy náy và cảm động, mà ngay cả bạn trai của cô cũng không có gấp trở về với cô, cô sao cũng không thể tưởng được, ở loại thời điểm này, bên cạnh với cô chính là nam sinh suốt thời đại học đều chưa từng thâm giao qua.
“Không có việc gì không có việc gì, chuyện nhỏ,” Ngôn Tư Diễn cười đến vẻ mặt gượng ép, nếu như cô ta buổi trưa không khao bữa cơm thì càng hoàn mỹ, thứ cơm này một bữa có thể, mỗi ngày ăn không chết cũng bị thương a.
“Không cần, tiểu Ngôn tôi sẽ chiếu cố tốt,” nãy giờ không nói gì, Tần BOSS mở miệng, anh để đũa xuống, ưu nhã chùi khoé miệng, “Hạ tiểu thư không phải người của bản công ty, ngày ngày tới chơi đồn đại không tốt.”
Hạ Lâm nghe thấy mấy lời này có chút thất vọng, mắt xem xét Ngôn Tư Diễn dường như cũng có chút thất vọng, “Như vậy à???”
“Không có chuyện gì đâu, Hạ Lâm,” Ngôn Tư Diễn mỉm cười mở miệng, “Tớ, một người đàn ông trưởng thành bị thương như vậy cũng không coi vào đâu.” Vết thương nặng hơn thế này cũng không phải chưa từng bị, cậu đã sớm học đối mặt với bi kịch, thảm kịch.
Tần Húc Cẩn dùng ánh mắt hoài nghi mắt nhìn cái tay như bánh bao đó, không coi vào đâu sao? Như vậy buổi chiều cậu ta có thể bắt đầu làm việc?
Ngôn Tư Diễn nói quy định của công ty, nói bản thân không có vấn đề gì, còn nói Hạ Lâm không cần lo lắng nữa, Hạ Lâm rốt cục đáp ứng không đưa cơm trưa đến, Ngôn Tư Diễn trên mặt lộ ra nỗi tiếc hận nho nhỏ, “Hôm nay thật sự là rất cảm ơn cậu.”
“Nếu cậu thích…, sau này có cơ hội tớ sẽ làm cho cậu, cuối tuần tớ mời cậu đến nhà tớ ăn cơm,” Hạ Lâm nhận khích lệ, lập tức tâm tình thật tốt.
Ngôn Tư Diễn khóe miệng có chút co lại, cười khan nói, “Tốt, tốt.” Giờ phút này chính cậu hận không thể tát mình hai bạt tai, bảo ngươi miệng ti tiện! Bảo ngươi miệng ti tiện!
Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn vẻ mặt nịnh nọt đưa người phụ nữ diện mạo bình thường ấy ra nhà hàng, nhìn nhìn lại đồ trong bàn ăn mình, đẩy bàn ăn, trên khuôn mặt không chút thay đổi lạnh thêm hai phần, quay người mở miệng nói với quản lý nhà ăn đang đi tới, “Cơm quá cứng, đồ ăn quá chín, bàn ăn không đủ vệ sinh.” Thoạt nhìn đã cảm thấy cơm cứng đồ ăn nhão rồi, nhóc con ấy cũng có thể nói không tồi, vị giác cậu ta bị hỏng sao?
Quản lý phục vụ nhìn cơm trắng mềm trước mắt, đồ ăn màu sắc đẹp đẽ, bàn ăn bóng loáng, lập tức rơi lệ đầy mặt, tổng giám đốc đại nhân, ngài kỳ thật muốn húp cháo hả? Kỳ thật ngài muốn ăn Sashimi hả? Kỳ thật ngài không thể ăn bữa cơm bình dân nha?
Mấy người quản lí nghành nghe kịp lời BOSS quở mắng…, mắt đồng tình nhìn quản lý phục vụ, đồ ăn của nhà ăn công nhân Tần Phong là nổi danh ăn ngon, có thể gặp được ông chủ thích sạch sẽ, coi như ngươi xui xẻo.
“Chỉ là, coi như không tệ,” Tần BOSS đứng lên, chậm rì rì mở miệng, “Đều trở về làm việc.”
Quản lý phục vụ nhìn bóng lưng cao lớn của tổng giám đốc, trong lòng cắn khăn tay, BOSS đại nhân, nói chuyện cũng không nên thở mạnh như vậy.
Điền Sơ vỗ vỗ vai anh, cảm khái nói, “Không có việc gì, cậu không cần suy nghĩ nhiều, cậu chỉ là bị liên quan đến mà thôi.” Anh vẫn cho là mặt ông chủ chỉ là bị liệt, đối mỹ nữ không có hứng thú, nhưng mà anh thật không ngờ ông chủ thích đàn ông, lại còn ưa thích kiểu hình này, tuy rằng bộ dạng không tệ, nhưng mà thấy thế nào, cũng chả có liên quan gì với tốt đẹp, trai đẹp so với cậu ta hẳn là hơn nhiều nha.
Sờ sờ cằm, ông chủ quả là ông chủ, mắt thẩm mỹ cũng không giống người thường, đặc sắc như vầy, Điền Sơ bước nhanh đuổi theo tốc độ đi của ông chủ.
Một đám quản lý nghành thấy thế, lập tức đi theo, lưu lại quản lý ngành phục vụ đang hóa đá, cái gì gọi là bị liên quan đến chứ?
Trong thang máy đứng mười đại lão gia, Tần Húc Cẩn khẽ nhíu mày, những người này đều theo vào làm cái gì, cơm đều ăn xong rồi, chẳng lẽ chuẩn bị đến phòng làm việc của mình uống trà giữa trưa?
“Các người muốn đi phòng làm việc của tôi uống trà?” BOSS không hổ là BOSS, nói chuyện vĩnh viễn đơn giản trực tiếp như vậy, trang bị bày ra khuôn mặt không lộ vẻ gì, sửng sốt khiến người ta không dám nhiều lời.
Chín người đàn ông cùng lắc đầu, từ từ lui về sau một bước, dán trên tường, hận không thể lập tức biến mất, lúc cửa thang máy mở ra, mấy vị quản lý nghành đồng loạt đi ra ngoài, sau đó trong chớp mắt, đã biến mất khỏi phạm vi xoi xét của Tần Húc Cẩn.
Tại lúc cửa thang máy đóng lại lần nữa, một cái bóng vọt tiến vào, tay phải người này có thể giống như bánh bao lớn, còn có một khuôn mặt thanh tú.
Tần Húc Cẩn liếc qua người nào đó chưa kịp thở, “Bạn của cậu đi rồi?”
Ngôn Tư Diễn lập tức cứng ngắc, cậu tự hỏi hôm nay sao lại đuổi kịp khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, hóa ra quả nhiên là ông chủ đang thủ trận trong thang máy, bi kịch chân chính không phải bi kịch phát sinh hiện tại, mà là mi không biết bước tiếp theo sẽ còn phát sinh bi kịch gì.
“Tổng giám đốc,” co rút khóe miệng miễn cưỡng bài trừ ra một thứ tên là “Cười”, “Cô ấy trở về đi làm.”
Tần Húc Cẩn liếc về phía tay của cậu, trong thời gian làm việc vẫn không quên đưa cơm trưa?
Đến khu tổng giám đốc làm việc, khi đi ngang qua văn phòng trợ lý, Ngôn Tư Diễn chứng kiến Hàn Dương đang đẩy hộp cơm, tâm đồng tình cậu đột nhiên phủ xuống, vì vậy đẩy cửa ra hỏi, “Hàn trợ giờ mới ăn cơm, muốn uống nước chứ?”
Hàn Dương nhìn người ở cửa, đem hộp cơm hướng trước mặt mình kéo kéo, “Không cần.”
Ngôn Tư Diễn đồng tình nhìn anh một cái, cái nhìn này đã đói thành cái dạng gì rồi, còn cho là mình muốn cướp đồ của anh sao chứ, cậu lắc đầu, nhìn Vương Cát lão trong tay mình, quên đi, dầu gì cũng là ba đồng tiền một chai, giữ lại tự mình uống.
Thấy người nào đó không có nhích lại gần mình, Hàn Dương thở dài một hơi, đem chiếc đũa duy nhất một lần quăng ra, vặn mở nước bên cạnh uống một ngụm, ngay sau đó bị sặc nước, bị sặc đến lệ rơi đầy mặt làm chính anh bắt đầu xem xét tính khả thi của việc mua sát thủ.
Trở lại văn phòng tổng giám đốc, con chuột trên máy vi tính đã thay đổi một cái, Ngôn Tư Diễn liếc mắt ngó BOSS mặt không biểu tình, yên lặng ngồi lên chỗ ngồi của mình, cực lực đem mình trong suốt hóa.
Đem con chuột từ bên phải kéo dài sang bên trái, mở máy tính ra, Ngôn Tư Diễn đang suy nghĩ thao tác game nào có thể dùng tay trái không linh hoạt đây, trong đầu cậu chỉ bày ra mấy loại game chắc canh là nuôi nông trại gì gì đó, quét mắt nhìn người đàn ông chăm chỉ làm việc, Ngôn mỗ kiên định đăng nhập chim cánh cụt của mình, bắt đầu đi hoàn thành sự nghiệp chói sáng – trộm đồ ăn.
Lúc Hàn Dương ôm một chồng văn kiện vào văn phòng, Ngôn Tư Diễn đang sung sướng vụng trộm đồ, nhận được một ánh mắt phẫn hận của Hàn Dương đồng học.
“Đại ca, mấy thứ này tôi đã xử lý tốt,” Hàn Dương không hỏi ba lời còn phải làm gì, anh sợ BOSS sẽ đem đồ năm trước đều đưa cho anh kiểm tra.
Kết quả đồ Hàn Dương chuyển tới nhìn cũng không nhìn, trực tiếp bỏ vào trong ngăn kéo phía dưới, Tần Húc Cẩn lại rút ra một xấp văn kiện, Hàn Dương sợ tới mức mặt trắng bệch ở bên cạnh.
“Tiểu Ngôn, những thứ này cậu cầm lấy đi kiểm tra thử xem,” Tần BOSS dường như không có chứng kiến khuôn mặt Hàn Dương đã biến sắc, quăng ánh mắt tới vẻ mặt sung sướng của Ngôn Tư Diễn.
Vừa mới trộm một đống mi hầu đào Ngôn Tư Diễn nghe nói thế, phản xạ có điều kiện nhìn về phía đống văn kiện dày đặc, “BOSS, tay của tôi bị thương.” (Mi hầu đào – kiwi)
“Đầu cậu bị thương?” Tần BOSS quét mắt nhìn tay trái cậu, “Hay nói, cậu muốn trừ tiền lương.”
“Không phải, ông chủ, ý của tôi là nói, cho dù một chút vết thương nhỏ, tôi cũng không thể quên bản chức công việc mình,” ôm một xấp văn kiện đến trên bàn làm việc mình, Ngôn Tư Diễn cho BOSS một nụ cười xán lạn, “Tôi lập tức kiểm tra.” Chu lột da! Giai cấp bóc lột vạn ác! Hoàng Thế Nhân!
Hàn Dương thỏa mãn đi ra văn phòng tổng giám đốc, xem ra không phải ông đây một mình xui xẻo, ông đây chỉ là ngẫu nhiên xui xẻo, mi còn phải xui xẻo cả đời.
Trong văn phòng, Tần Húc Cẩn nhìn Ngôn Tư Diễn một tay ở trên bàn phím bay bay, lộ ra vẻ biểu tình trong truyền thuyết gọi là chút đăm chiêu.
Cuối tuần này, hình như viên chức thượng cấp tổ chức cùng đi Phật sơn bản thị du lịch, lao động kết hợp thanh nhàn mới là phương châm đúng đắn, không có chuyện quan trọng người không thể vắng họp, tựa như loại lý do cùng với mỗ mỗ ăn cơm kiên quyết không thể thành lập.