Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngôn Tư Diễn nhớ rõ một sự kiện rất nhỏ, đó là năm cậu tám tuổi, được nuôi dưỡng ở nông thôn bên ông bà nội, chính cậu thật vất vả cầm được hai đồng tiền, ngày đó nắng nóng hừng hực, cho dù giờ tan học là năm giờ chiều hơn, vẫn nóng nực vô cùng.
Dùng hai đồng tiền ở canteen trường mua một cây kem, loại kem này bên ngoài đơn giản dùng lớp nilon mỏng bao lại, không có trang trí gì cả, vừa không bắt mắt lại vừa chẳng vệ sinh, nhưng đối với cậu lúc ấy mới có tám tuổi mà nói thực sự là đồ ngon.
Nhưng mà cây kem cậu bỏ hai đồng tiền mua còn chưa ăn vào miệng, chưa hiểu ra sao đã bị người đụng vào rơi trên mặt đất, còn bị người nọ giẫm một cước, cậu thấy… Kem trên mặt đất bị giẫm vô cùng bẩn lập tức khóc thành tiếng.
Nhưng mà người đụng cậu cũng không quay đầu lại, lại không nói xin lỗi, chờ cậu khóc đủ rồi, đã thấy kem hóa thành một vũng nước, trộn lẫn đất cát trên mặt đất, có phần khó coi.
Ngay ngày hôm sau, lúc cậu đeo cặp sách tới trường, nghe nói ngày hôm qua có mấy học sinh mua kem ở canteen được đưa vào trạm vệ sinh, nghe nói là ngộ độc thực phẩm, thậm chí có học sinh bảy tuổi năm nhất hiện tại còn chưa tỉnh lại. Chính cậu còn bé nhớ lại lúc ấy mà cảm thấy sợ, nếu như cây kem đó mà cậu cũng ăn thì sẽ ra cái dạng gì nữa trời.
Tái ông mất ngựa yên chi phi phúc, từ đó về sau, cậu đã minh bạch đạo lý này. (tái ông thất mã, yên tri phi phúc – Hoạ phúc ở đời khó mà lường trước được (nghĩa bóng))
Cho nên, cậu đành đối diện với cái tay sưng như bánh bao của mình hiện tại, một tay kiểm tra vụ sổ sách, ngay cả cơm chiều còn thảm thương chưa ăn nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn bình tĩnh, dù sao trước khi chính mình nhiều lúc cũng không có làm việc nghiêm túc, hiện tại tăng ca, cũng không phải chuyện tổn thất gì, nhưng sao chỉ có cậu và BOSS mặt liệt ở chỗ này, mấy người khác đều đi cả rồi?!
Thao tác một tay cũng không phải sở trường của cậu, huống chi là tay trái. Ngôn Tư Diễn oán niệm nhìn một đống số lẻ, cậu cũng không tin trong máy tính không có lưu trữ, ông chủ này vì sao không muốn mình chiếu trên văn kiện số Ả Rập để kiểm tra, đây chẳng phải là cho cậu mặc áo bé quần con giày nhỏ sao?
Liếc mắt nhìn sắc trời trở tối bên ngoài, cậu thở dài, lúc này đây, luôn gặp được “Bạn tốt”, tuy rẳng cậu chẳng sợ, nhưng mà việc thiếu khuyết phụ tùng gì gì đó, cũng chẳng bao giờ đẹp đẽ.
Chuyển nhập mấy cái cuối cùng dựa vào tiến hành kiểm tra, sau đó lưu trữ, Ngôn Tư Diễn thở dài một hơi, tay trái cầm cây bút vạch ra mấy câu xiêu vẹo uốn uốn éo éo lên văn kiện, “Ông chủ, những thứ này đều làm tốt rồi, anh muốn xem không?”
Tần Húc Cẩn nâng mắt lên, dùng loại ánh mắt thần bí khó lường nhìn Ngôn Tư Diễn, sợ tới mức cậu hơi hơi ngửa ra sau, kiểu ánh mắt truyền tới này hẳn chính là vương bát khí trong truyền thuyết?
“Để đây trước, ngày mai xem sau,” cầm lấy áo khoác, Tần Húc Cẩn nói, “Đã trễ như vậy, tôi mời cậu đi ăn khuya.”
Nghe nói vậy, Ngôn Tư Diễn liền nuốt lời đòi hỏi phí tăng ca xuống, vội tắt máy tính, có thể ăn khuya cũng tốt, ít nhất so với phí tăng ca không biết có thể chứng thực hay không thì đáng tin cậy hơn.
Ngồi trên xe hơi hàng hiệu của Tần Húc Cẩn, Ngôn Tư Diễn thắt chặt giây an toàn, “Đi đâu ăn?” Hỏi chỗ trước để biết có đầy đủ an toàn hay không, dù sao nếu có không may gì, ít nhất có thể an toàn chạy trốn.
“Tôi biết có chỗ đồ ăn nồi đất ở nhà riêng rất không tồi, cậu thích đồ ăn nồi đất chứ?”
“Nồi đất?” Ngôn Tư Diễn gật đầu, “Ngon lắm” Mấy ngày nay, Tần Húc Cẩn cũng dẫn cậu ra ngoài nhiều lần, ngoại trừ lần đầu theo anh ta ăn cơm Tây, mỗi lần sau đó đều là ăn món Trung, các loại đồ ăn nhanh, về phần mấy quán ngoại quốc, nhắc cũng chưa từng nhắc tới, như vậy cũng tốt, dù sao cậu cũng không định tiếp xúc mấy thứ Hamburger gì đó, CFK gì đó, quốc gia mình mỹ thực một đống lớn, cần gì phải bỏ một đống tiền ăn có chút tẹo, mà quán ven đường chính quốc kém gì mấy thứ đó.
Được rồi, Ngôn Tư Diễn tự giác thấy cậu là không đổi được mấy tập tính gốc rễ dày đặc này, cũng không muốn thay đổi mình theo mốt thời thượng, cho nên khi cậu nhìn thấy vài món còn sôi sùng sục trong nồi đất trên bàn, hút hút chảy nước miếng.
Tần Húc Cẩn nhìn người thanh niên được ăn mà sung sướng, khóe miệng hơi khẽ cong, khều mấy cây nấm kim châm nếm thử, xem ra kêu người nghe ngóng nơi nào có mỹ thực quả là chính xác, nhớ tới lần đầu gặp mặt động tác người nọ tuy trôi chảy nhưng mà biểu tình khi ăn bò bít-tết không vui vẻ sao ấy, anh liền biết, người này không thích những thứ người trẻ tuổi đương thời ưa thích.
Ăn xong thức ăn trong nồi đất, Ngôn Tư Diễn trán toát ra không ít mồ hôi, lúc đang chuẩn bị thuận tay lau đi, trước mắt xuất hiện một khăn tay màu tuyết sạch sẽ chỉnh tề, cậu ngơ ngác nhìn lên người đàn ông mặt không biểu tình trước mặt, “Cho tôi sao?”
“Bên cạnh cậu còn có người hửm?” Tần Húc Cẩn hỏi lại.
“Ách, đa tạ,” run run rẩy rẩy nhận lấy khăn tay, khăn tay sạch sẽ như vậy lại để cho cậu làm nhơ, bẩn, thật là có chút không đành lòng ra tay a.
“Nhớ giặt sạch cho tôi.” BOSS tiếp tục mở miệng.
Tôi lắc, chẳng phải chỉ là một chiếc khăn tay sao! Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm lau mồ hôi thuận tay dùng chiếc khăn tay trắng tinh chùi chùi khóe miệng dính mỡ, chứng kiến chiếc khăn tay trắng tinh nhiễm vết dầu, cậu cười càng thêm xán lạn.
Ra khỏi nơi ăn bằng nồi đất, Ngôn Tư Diễn mới cảm thấy mát mẻ không ít, mắt xem xét BOSS bên cạnh bao giờ cũng mời mình ăn cơm, thật sự nghĩ không ra nguyên nhân người anh trai mặt liệt này mời mình ăn cơm, chẳng lẽ nói là muốn đem mình nuôi cho mập rồi giết? Nhưng mà nhìn ngang nhìn dọc vị BOSS này cũng không phải là yêu ma quỷ quái gì, hẳn một ngụm này chẳng tốt lành, huống chi cậu cũng chả phải Đường Tăng, cần gì bỏ sức lớn như vậy lên trên người cậu chớ?
“Cậu đứng chỗ này phát ngốc cái gì?” Tần Húc Cẩn thò tay đem người nào đó đang đờ ra kéo qua bên cạnh mình, chỉ nghe thấy “Loảng xoảng” một tiếng, một khối thủy tinh nện vào chỗ Ngôn Tư Diễn mới đứng, rơi xuống chia năm xẻ bảy.
Ngôn Tư Diễn sợ tới mức run rẩy, nhìn nhìn BOSS, lại nhìn nhìn khối thuỷ tinh vỡ thành N mảnh, rồi lại nhìn qua toà cao ốc có hơn mười lầu này, cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, cậu lúc trước gặp phải sự kiện chậu hoa nện người, tối đa cũng là lầu hai lầu ba, nhưng mà lần này cao cấp không ít a?
Tần Húc Cẩn lạnh lùng liếc mắt nhìn nơi nào đó của cao ốc, đem người nào đó kéo lên xe, sau đó cúi người vì người nào đó thắt dây an toàn.
Nhìn cái đầu đang vùi ở trước ngực mình, Ngôn Tư Diễn đột nhiên cảm thấy nếu như mình là phụ nữ, đã bị một chiêu này của BOSS làm cảm động, đàn ông vì phụ nữ thắt dây an toàn, chính là tuyệt chiêu lừa tán tỉnh kinh điển trên truyền hình. Chẳng qua cậu một người ông trưởng thành gặp phải loại chuyện này, ngoại trừ 囧vẫn là 囧.
Trên đường đi, nhìn khuôn mặt tuấn tú bày ra biểu tình chưa từng đổi, Ngôn Tư Diễn cảm thấy áp lê rất lớn, hơn nữa chứng kiến chiếc xe này đè lên thứ gì đó bị thương trên đường, khi thì đánh bay thứ đó dán trên kính canh gió, Ngôn Tư Diễn co rút khóe miệng, cậu đột nhiên cảm thấy người bên cạnh sát khí trên người so với màn biễu diễn tung bay bên ngoài đáng sợ nhiều hơn, bằng không thì những thứ bồng bềnh như thế nào lại ở mọi nơi có BOSS đại nhân mặt liệt đều xuyên trốn, tốc độ đó so với lúc cậu niệm kinh Phật còn nhanh hơn.
Quả nhiên khí vương bát chi rất quan trọng, sờ sờ khuôn mặt phấn nộn của bản thân, Ngôn Tư Diễn bắt đầu cân nhắc mình có cần phải học làm sao phóng sát khí hay không.
Đến cư xá Ngôn Tư Diễn ở, Tần Húc Cẩn mắt nhìn bốn phía của cư xá, khẽ cau mày nói, “Đi đường cẩn thận, người trưởng thành cũng không đá chăn.”
Ngôn Tư Diễn khóe miệng co rút lại, nói lời tạm biệt BOSS mặt liệt xoay người lên lầu, tiến vào thang máy, ra thang máy chỉ thấy chỗ góc cua một đứa bé đang đứng, cầm trong tay một cây kẹo, khuôn mặt bụ bẫm rất đáng yêu.
Mắt cũng không chuyển mở cửa nhà, sau đó vào phòng, bật đèn tắm rửa, rồi từ trong tủ lạnh lấy ra một trái dưa leo, nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới lời BOSS nói…, người trưởng thành cũng không đá chăn?
Đi đường cẩn thận, người trưởng thành cũng không đá chăn???
Ngôn Tư Diễn có chút khó hiểu, giữa hai câu chắc canh có quan hệ nhân quả? Vuốt cằm, thuận tay gặm nửa trái dưa leo rồi ném ra ngoài cửa sổ, đứng dậy đóng cửa sổ lại, bình yên đi ngủ.
Rất sớm cậu đã học được một đạo lý, thời điểm mỗi người không nghĩ ra một cái đạo lý, ngàn vạn không nên nghĩ, dù sao cuối cùng đạo lý đó sẽ tự mình tìm đến.
Bóng đen nào đó đang chuẩn bị nạy cửa sổ lầu hai nhà ai đó, vuốt đầu của mình nghiến răng nghiến lợi nói, “Hửa, bố mày còn chưa bắt đầu trộm, đã đem đồ chọi tao.” Gã dự định tiếp tục động thủ, kết quả sau lưng có người đâm bờ vai của gã.
“Làm gì vậy, không thấy bố mày đang bận nghiệp vụ đây à.” Đồng chí ăn trộm rất có tinh thần nghề nghiệp, ghét nhất người khác cắt ngang công tác của gã.
“Nhóc con, thứ này là bây ném sao?” Một thanh âm hòa ái vang lên phía sau gã, ăn trộm không kiên nhẫn quay đầu lại, nhìn qua là một cụ già tay cầm nửa trái dưa leo, trong lòng hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới mình đang gây án vậy mà bị người phát hiện rồi, gã lắp bắp mở miệng, “Cụ??? Cụ muốn làm gì?”
“Ai, Thằng nhóc bây cũng thiệt là, thực không có đạo đức xã hội gì cả, thứ đồ bỏ này sao có thể ném loạn vậy chứ, môi trường tốt vậy sao phải phá hư thế này, thật không biết tụi trẻ bây giờ đều làm sao rồi, quá hư không tưởng nổi nữa,” Cụ già đem nửa trái dưa leo đưa tới trước mặt tên trộm, “Đi, đem rác bỏ thùng rác đi.”
Tên trộm nghĩ nghĩ, cũng không dám chọc giận cụ già, đành phải cẩn thận từng li từng tí nhận dưa leo, bàn tay đối phương lạnh buốt làm cho tâm gã chấn động, đột nhiên gã nghĩ tới đây là lầu hai, chính mình nằm sấp trên lan can bảo vệ cửa sổ, vậy cụ già này là???
Nhìn lên cụ già trước mặt đang cười tủm tỉm bay bay tại không trung, tên trộm rốt cục thét lên tiếng thét cao nhất từng phát ra đời này, sau đó vù vù một tiếng, rớt xuống.
“Không muốn ném thì không muốn ném, nhảy lầu cái gì chứ,” Cụ già nhặt lên quả dưa leo lại rơi xuống đất lần nữa, ung dung thổi vào thùng rác.
Mà tên trộm té trên mặt đất đã sớm miệng sùi bọt mép hôn mê rồi.
=========================================
Ngôn Tư Diễn còn chưa ngủ, chợt nghe thấy tiếng nói nhao nhao ồn ào, bởi vì ở lầu 5, tiềng ồn ào phía dưới vẫn có thể nghe thấy, với tư cách nhân dân Trung Quốc, Ngôn Tư Diễn có được tất cả đặc tính tốt đẹp của dân Trung Quốc, đó chính là tham gia góp vui, mang dép lê lạch bạch lạch bạch chạy xuống lầu, mới biết được là có một tên trộm bị bắt rồi.
Nghe nói tên trộm này là kẻ cắp chuyên nghiệp, cảnh sát đã lùng bắt gã một tháng đều không được thuận lợi.
Nghe nói tên trộm này đang trên đường trộm đồ thì bị kinh phong phát tác, lúc này mới bị bảo an cư xá phát hiện, báo cảnh sát.
Nghe nói có người nghe thấy một tiếng hét thảm, âm thanh gã thê lương vô cùng, nhân viên cảnh sát hoài nghi còn có vụ án phát sinh, cho nên phái cảnh viên tuần tra ở cư xá.
Ngôn Tư Diễn sờ cằm cảm khái, trên xà nhà anh thật sự là bi kịch.
Trong góc, cụ già bảo vệ sạch đẹp nào đó vẫn đang lẩm bẩm cằn nhằn, “Tụi trẻ bây giờ ai da???”
“Cụ ơi, cụ có thấy nhân viên nào khả nghi không ạ?” Một người cảnh viên tuổi còn trẻ đến bên cạnh cụ già, ôn hòa hỏi.
Cụ già liếc mắt nhìn cậu, không để ý tới, thì thào bỏ đi, “Nói vệ sinh kém, không tốt a, không tốt a???”
Cảnh viên kỳ quái nhìn toàn thân mình, không có bẩn à nha, sao lại nói vệ sinh kém? Lắc đầu, xem ra vị cụ già này lớn tuổi rồi, mắt không còn linh hoạt nữa.
“Lâm Khâm Duyên, cậu đang nói chuyện với ai vậy?” Một người cảnh viên đến bên cạnh cậu, khó hiểu hỏi.
Người cảnh viên trẻ tuổi nhìn theo hướng cụ già biến mất, đã không còn bóng người rồi, không nghĩ tới cụ già mắt không được linh hoạt, đi đứng ngược lại thực nhanh, “Không có gì.”
Cho nên, bi kịch là cái gì, có lẽ do hiểu lầm tạo thành -_-!