Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một đêm không mộng mị, chỉ là sáng sớm khi… tỉnh lại phát hiện mình ngủ trên mặt đất, Ngôn mỗ chóng mặt hồ hồ rửa mặt xong, sau đó chuẩn bị đi làm.
Công ty Tần Phong trụ sở chính tại thành phố, chỉ là ở hai vòng nội, chỗ khu vực hoàng kim, hơn nữa trụ sở chính có một toà văn phòng độc lập, tại thành thị tấc đất tấc vàng này, cả tòa cao ốc đều là văn phòng của mình, đến mức trâu vậy sao?
Chạy tới cao ốc trụ sở chính Tần Phong, cách giờ làm còn hơn hai mươi phút đồng hồ, đã có rất nhiều nam nữ đeo thẻ công tác trụ sở chính đi vào cao ốc, Ngôn Tư Diễn cảm thấy toà nhà này đặc biệt sạch sẽ, sạch sẽ tới trình độ gần như quỷ dị .
Trên thế giới này, tùy thời đều gặp người chết, cho nên rất nhiều địa phương luôn luôn có một hai cái linh hồn như vậy, nhưng mà trong toà nhà này lại cái gì cũng không có, ngoại trừ người sống cũng chỉ có đồ vật lạnh ngắt. Chẳng lẽ nói, toà nhà này phong thuỷ tốt đến nước này, thứ dơ bẩn gì cũng không thể tới gần.
Nhưng mà dựa vào kiến thức phong thuỷ nông cạn của cậu, cũng có thể nhìn ra toà nhà này cũng không phải thuộc chỗ cực dương, hay là cao nhân nào đó làm phép gì chăng? Cậu đã từng nghe nói qua sự tích loại người này, coi như là biện pháp âm tà, chính là dùng chú thuật nào đó mang vận may người khác đi, gieo rắc vận rủi, loại biện pháp hại người lợi mình này làm cho người ta cực kỳ trơ trẽn, hiện tại cũng có rất ít người đi dùng thứ biện pháp này, chẳng lẽ??? Chỉ là cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Tần Húc Cẩn vừa mới bước vào đại sảnh chính của cao ốc văn phòng liền gặp được người nào đó đang đứng ngẩn người trong đại sảnh, anh bước đến sau lưng người này, “Cậu đang nhìn cái gì?”
“Đang nhìn có đồ vật gì tà môn không???” Ngôn Tư Diễn lời này vừa nói ra, đã cảm thấy không đúng, nhìn lại, liền thấy khuôn mặt không biểu tình của BOSS đại nhân, cậu trừu rút khóe mắt, “Chào buổi sáng tổng giám đốc.”
Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình mắt nhìn người có chút không được tự nhiên trước mặt, thuận tiện chỉ tay, “Tà môn ở bên kia.”
Ngôn Tư Diễn theo hướng anh chỉ nhìn qua, Ớ?? Đích thật là tà môn?? Không đúng, là tà môn, một cánh cửa nhỏ bên cạnh văn phòng. Cứng ngắc kéo về ánh mắt, vội ho một tiếng, “Tổng giám đốc, tôi đi bộ phận nhân sự đưa tin trước.” Sáng sớm phải nghe lời lạnh rét của tổng giám đốc quả là chuyện so với nhìn thấy quỷ còn muốn khảo nghiệm sự gan dạ hơn.
Tần Húc Cẩn nhẹ gật đầu, nhìn xem người nào đó nhanh chóng chạy đến thang máy bên cạnh, chui vào. Mặt không biểu tình nhìn chung quanh, tà môn? Ngoại trừ bài trí cùng những công ty khác có chút không giống với bên ngoài, những thứ khác bố trí đều không sai biệt lắm mà?
“Tổng giám đốc chào buổi sáng,” viên chức nhỏ nào đó đi ngang qua nơm nớp lo sợ chào hỏi, vừa rồi, vừa rồi BOSS đại nhân là đang cười sao? Sáng sớm mà chứng kiến chuyện kinh khủng như vậy, đi ra ngoài cần phải thắp hương trước thôi.
Tần BOSS cũng mặc kệ nhân viên trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ là quét mắt nhìn viên chức hơi phát run trước mặt, mặt không biểu tình gật đầu.
Nhân viên nhỏ bé lập tức che mặt lệ dọt lẹ, BOSS quả nhiên thật đáng sợ.
Tìm được bộ phận nhân sự, Ngôn Tư Diễn đầu tiên nhìn thấy chính là một trái bí đao gặm bánh bao, không đúng, là một tên đàn ông ục ịch gặm bánh bao, người đàn ông vừa thấy cậu, thả bánh bao trong tay ra, lau lau miệng, híp mắt hỏi, “Cậu là?”
“Chào anh, tôi là tới báo danh” Ngôn Tư Diễn mỉm cười, “Tôi là Ngôn Tư Diễn được công ty chi nhánh điều đến.” Nói xong liếc mắt nhìn bánh bao trên bàn làm việc, hóa ra quản lý nghành công ty lớn cũng ăn bánh bao nha.
“Ngôn Tư Diễn?” gã đàn ông ục ịch nghe vậy đem cái khe mắt hơi hở kia mở to thành mắt phượng, “Cậu chính là Ngôn Tư Diễn?” Nói xong, từ trên xuống dưới đem Ngôn Tư Diễn dò xét một phen, “Trước kia cậu làm ngành gì?”
Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, công ty chi nhánh phân công cũng không có rõ ràng như vậy, lúc ấy cậu đáp ứng là phục vụ tiêu thụ, bất quá hình như công việc thu phát, công việc hậu cần đều làm, “Ách, chưa có phân công rõ ràng lắm.”
“Không có phân công tốt, không có phân công tốt,” nam đầu béo tiếp tục cười tủm tỉm rút ra tư liệu của Ngôn Tư Diễn, “Ơ, sinh viên đại học C tài cao, rất không tồi, rất không tồi.”
Ngôn Tư Diễn khóe miệng hơi rút, C là một đại học hạng hai, ở đâu ra xứng đôi tài cao với chả không tồi? Tên nam đầu béo này hẳn là quản lý bộ phận nhân sự a, chẳng lẽ nói người của công ty lớn đầu óc đều không bình thường như vậy??? Ách, ở chung được.
“A, cậu học tài chính chuyên nghiệp, còn nhận qua học bổng,” nam đầu béo gật đầu, “Rất tốt, rất tốt, nếu không như vậy đi, tổng giám đốc hiện tại chỉ có một trợ lý, cậu cứ đi làm trợ lý tổng giám đốc a.” Nói xong, buông tư liệu Ngôn Tư Diễn xuống, “Tôi họ Điền, gọi Điền Sơ.”
“Quản lý Điền chào anh,” Ngôn Tư Diễn cùng hắn nắm tay, khóe mắt quét nhìn dáng người đối phương lần nữa, kỳ thật bạn thân à, anh hẳn gọi là chuột đồng (điền thử) ấy, “Ý của anh là nói, bảo tôi đi làm trợ lý tổng giám đốc?” Chính cậu từ trước đến nay bình tĩnh giờ thanh âm cũng hơi có chút phát run, từ một người viên chức chi nhánh trực tiếp nhảy tới trợ lý tổng giám đốc trụ sở chính, xem như bộ đội nhảy dù cũng không có khoa trương như vậy, trong lúc này, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Điền Sơ tựa như nhìn ra cậu khó hiểu, cũng không có chính diện giải thích vấn đề này, chỉ là nói tránh đi, “Tiểu Ngôn à, nếu là gặp phải vấn đề gì không hiểu, cậu có thể hỏi trợ lý Hàn, cũng có thể tới hỏi tôi.”
“Đa tạ quản lý Điền, ” Ngôn Tư Diễn nhìn Điền Sơ người nọ cười đến mức chỉ thấy răng chẳng thấy mắt, khóe miệng hơi rút, “Vậy sau này phải làm phiền anh rồi.” Một người tốt nghiệp không có hậu trường nhảy dù đi làm trợ lý cho tổng giám đốc, trước không nói đồng sự có thể gây chuyện hay không, nói mấy cái công tác phức tạp này cũng có thể buồn chết cậu?
Chẳng lẽ nói, đây mới là kết cuộc trừng phạt của Tần BOSS đối với việc mình trộm rau củ, không trừ tiền lương, không cuốn gói, mà là thu nhận nhân viên đến gây khó chết mình?
Không có nhìn ra, hóa ra tên BOSS mặt tê liệt này không chỉ có mặt lạnh, bụng còn hiểm độc, cậu đã cảm thấy kỳ quái, rõ ràng xui xẻo nhiều năm như vậy, làm sao lại biến thành may mắn? Quả nhiên đây là xui xẻo khoác vỏ may mắn.
“Văn phòng tổng giám đốc tại lầu hai mươi bốn, ” Điền Sơ cười tủm tỉm dẫn Ngôn Tư Diễn đến thang máy, lại còn nhiệt tình giúp cậu nhấn thang máy, đợi cửa thang máy mở ra, đem Ngôn Tư Diễn đẩy mạnh trong thang máy, “Tiểu Ngôn, có thời gian xuống chơi.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Ngôn Tư Diễn cảm thấy, người đàn ông gọi là Điền Sơ này, cười thật xán lạn lại có chút chướng mắt.
Đợi cửa thang máy đóng kín, sau Điền Sơ mới móc ra khăn tay trong túi áo lau lau mồ hôi trên trán, không có nghĩ đến chính là cái người này??? Tuyển định người, nghiêng đầu trở về văn phòng, thấy mấy tên cấp dưới đều ló đầu ra nhòm, giận tái mặt nói, “Còn nhìn cái gì đấy, muốn bảo vệ bát cơm thì lòng hiếu kỳ cũng đừng có quá nặng.” Bộ dạng này, nào còn vẻ vui cười lúc đầu.
“Quản lý, nghe nói cậu sinh viên mới tốt nghiệp này còn chưa có chút kinh nghiệm nào, cậu ta đi làm trợ lý tổng giám đốc, có thể làm được không chứ?” Một người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp chanh chua mở miệng.
“Đi đi,” Điền Sơ chẳng cho mỹ nữ mặt mũi, “Người ta có thể làm được hay không cũng không cần cô nhiều chuyện, đừng ở đó cả ngày đoán mò, chuyện này không có gì quan hệ với cô.”
Ngay cả đồng sự phê bình cũng bị quản lí nói như vậy, hết thảy mọi người chỉ biết tốt nghiệp sinh này có lẽ không đơn giản, cũng không dám hỏi nhiều hơn, tuy bọn họ trơ trẽn dựa vào người hậu trường cấp trên, nhưng mà tại xã hội này rất nhiều chuyện đều không công bằng như vậy, đi ra nhiều năm như vậy, ai còn không rõ cái lý lẽ này, chỉ là đem Ngôn Tư Diễn người này vạch vào danh sách không thể đắc tội.
Điền Sơ thấy mọi người đều ngậm miệng, sắc mặt cũng dễ nhìn không ít, hắn thở dài, lại khôi phục bộ dáng cười tủm tỉm ngày thường, “Tiểu Lâm, đem mấy cái hồ sơ viên chức mới tuyển lần này đến phòng làm việc của tôi, tôi xem lại.”
Lúc cửa thang máy mở ra, Ngôn Tư Diễn nhìn qua, so với cảnh huyên náo phía dưới hoàn toàn bất đồng, hành lang hai bên thường cách một đoạn khoảng cách, liền bày đặt bồn hoa, thiết bị lắp đặt cũng cực kỳ xa hoa, càng khoa trương chính là, toàn bộ dường như trang hoàng theo phong cách mô phỏng giống cung điện Trung Quốc, làm cậu xém cho là mình xuyên qua đại đạo lưu hành. Đi ra thang máy, Ngôn Tư Diễn nhìn đại đăng kiểu phục cổ xa hoa trên đỉnh đầu, vô cùng cảm khái, xem ra tên tổng giám đốc này không chỉ là mặt tê liệt tâm đen tối, lại còn phá sản, tốn tiền nhiều như vậy đem mấy nơi này làm như cung đình, là muốn người ta hoa mắt sao?
Ngứa tay vuốt tấm phù điêu được chạm trổ trông rất sống động bên cạnh, Ngôn mỗ có loại xúc động muốn đem nó tháo xuống, mấy thứ này bề ngoài thoạt nhìn có vẻ thực đáng giá, vàng óng ánh, cũng không biết có phải là vàng ròng hay không.
“Cậu đừng sờ soạng, tôi đã cẩn thận quan sát qua, đây không phải là vàng, là đồng thau.” Hàn Dương hai tay ôm ngực, đứng ở cách đó không xa dưới ánh đèn nhìn Ngôn Tư Diễn người kia bày ra khuôn mặt gần như muốn dán trên phù điêu, “Vả lại, cậu cho dù nạy nó ra được, cũng không thoát khỏi cao ốc, đối diện trên đầu cậu có cameras đấy.”
“Tôi chỉ đang thưởng thức nó mà thôi,” Ngôn Tư Diễn thu tay lại, “con mèo này khắc thực không tệ.”
Hàn Dương mắt liếc xéo phù điêu, “Ah, vậy sao? Tôi vẫn cho rằng nó là con cọp.”
“Ah, cẩn thận nhìn lại nó quả thực giống con cọp, trên trán còn có chữ Vương,” Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm đi đến bên người Hàn Dương, “Anh sao lại cẩn thận quan sát thế, chẳng lẽ đối với nó như muốn…?”
Hàn Dương bước chân dừng một chút, đột nhiên cảm giác tay mình có loại xúc động biến thân thành nắm đấm hôn lên da mặt người bên cạnh.
Thấy Hàn Dương không để ý tới mình, Ngôn Tư Diễn cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ ngó đồ trang trí phong vị cổ, càng ngày càng có loại cảm giác không chân thực.
Đi vào một cánh cửa gỗ lim trổ hoa trước, Ngôn Tư Diễn nhìn thấy long phi trên cửa, có loại áp lực đi yết kiến quân vương, Ngôn Tư Diễn thấy anh ta đẩy cánh cửa ra, thế giới phía sau cửa lại làm cho cái cằm cậu rơi trên mặt đất?
Là kết cấu của ngự thư phòng quân vương? Hay cấp bậc tinh xảo như của Ngọc Hoàng đại đế? Hay xa hoa như của công tử quý tộc?
Phía sau cửa là trang trí toàn hiện đại hoá, hoàn toàn nhìn không ra một chút cảm giác cổ phong bên ngoài, phảng phất một khắc trước mi còn đang ở Trung Quốc ngàn năm trước, ngay lập tức tới 2012, loại tương phản cường đại này lại làm cho Ngôn Tư Diễn trong lòng vì người BOSS này thêm vô một cái thuộc tính, chính là tự mâu thuẫn.
Người đàn ông ngồi trên ghế da làm việc ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ dường như mang theo cảm xúc nào đó, nhưng lại phảng phất như cái gì cũng không có, “Cậu đã đến rồi?”
Ngôn Tư Diễn ngẩn người, đem mấy loại suy đoán đối BOSS tại đáy lòng ném qua một bên, “Buổi sáng tốt lành, BOSS.”
Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình mở miệng, “Vừa rồi cậu đã nói qua.”
Ngôn Tư Diễn nghiêng đầu (#‵′) 凸, anh cho rằng lão tử muốn lặp lại lời nói nhảm nhí này sao? Ai kêu anh là BOSS, ai kêu anh là mặt tê liệt, ai kêu anh bụng dạ đen tối?!