Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khánh Vương phi vì xoay sở không đủ mà tạm thời cấm cố, Thuận phi lại vì túi riêng mà nhận hối lộ, hai người bên nào nặng bên nào nhẹ nhìn qua là biết.
Lão Vương phi tức giận đến nổ ầm ầm trong đầu, đáy mắt nổi lửa, nói với Khánh Vương: “Ta đã nói rồi nữ quyến vương phủ không được phép can thiệp triều chính. Sinh hoạt của Thuận phi vô cùng xa hoa, cho nên mới tiêu xài hết tiền, nếu không nghiêm khắc xử phạt, chỉ sợ sau này ai cũng noi theo, con tự xem mà làm đi.”
Lời quát mắng của lão Vương phi ở bên tai, Khánh Vương không tự chủ được mà nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến đối phương lại dám ở sau lưng hắn làm ra chuyện to gan như vậy, lại nghĩ đến vô số lần bà ở bên cạnh thổi gió bên tai… Hắn thấy tê cả đầu, lạnh cả lưng.
Một nữ tử ôn nhu mỹ lệ như vậy, một mỹ nhân thấu hiểu lòng người như vậy, lại là một kẻ tham mê tiền tài, không biết tiến lùi.
Khánh Vương phi vừa nhìn đã biết tâm ý của Khánh Vương, chậm rãi nói: “Vương gia, việc này có thể lớn có thể nhỏ, nói nhỏ thì chẳng qua là việc nhà của vương phủ, Thuận phi sửa lỗi là được. Nhưng nếu nói lớn… một khi có người đem việc này nói đến trước mặt bệ hạ, chỉ sợ cả nhà đều bị liên lụy. Việc này quả thật Vương gia không hay biết, nhưng các Ngự Sử chỉ sợ không tìm được nhược điểm, nhất định sẽ nói Vương gia không biết quản lý hậu viện, dung túng trắc phi ở bên ngoài nhận hối lộ, bệ hạ sẽ còn tin tưởng ngài sao?”
Ngày thường Khánh Vương phi không nói một lời, vừa lên tiếng đã làm người ta kinh động, Khánh Vương kinh ngạc nhìn bà, mà hai vị quận vương phi lại cụp mắt cúi đầu, không nói một lời. Sai lầm của Thuận phi không nhỏ, dù cho Tương Hiểu Vân có lòng giải vây cho bà cũng không dám mở miệng. Còn về Tả Tuyên thì căn bản rất thờ ơ lạnh nhạt, không phản ứng chút nào.
Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng đứng bên người Khánh Vương phi, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào gương mặt như ngọc của nàng, càng lộ ra dung mạo như hoa, nhan sắc kiều diễm.
Thuận phi ngã quỵ trên đất, kéo lấy vạt áo Khánh Vương, đầu ngón tay đã trắng bệch: “Vương gia, thiếp biết sai rồi, thật sự biết sai rồi. Thiếp cũng chỉ nghĩ cho vương phủ, thường ngày phải quản lý hạ nhân, từ trên xuống dưới đều cần tiền, nhưng ngân lượng có hạn, bất đắc dĩ mới ra hạ sách này. Huống chi… thiếp cũng không nhận bao nhiêu bạc, đa phần đều là sách họa trân phẩm, đúng, còn có một cái nghiên mực Phương quy sơn, bây giờ còn đang để trên bàn của Vương gia. Vương gia, thiếp là một nữ nhân phụ đạo, làm sao hiểu biết được nhiều, chẳng qua là thấy bọn họ tìm đủ cách để lấy lòng, thực sự không từ chối được mới nhận, chưa bao giờ tìm kiếm lợi ích gì cho bọn họ.”
Nhắc đến cái nghiên mực Song long ôm châu quy sơn này (hai rồng ôm hạt châu bay về núi), sắc mặt Khánh Vương khẽ thay đổi, đột nhiên nhớ đến chuyện này. Truyền thuyết ngàn năm thần rùa hạ phàm hóa thành Đá quy huyết, trải qua mấy chục lần điêu khắc thủ công mới chế thành nghiên mực, cực kỳ quý giá, nhưng sản lượng đó cực nhỏ, nhiều năm qua hắn không tìm được, cuối cùng là Thuận phi có thể tìm được một cái, hắn vẫn xem như trân bảo, bây giờ mới biết tảng đá đó không sạch sẽ…
Giang Tiểu Lâu không khỏi cười gằn, Thuận phi thật sự là gian xảo, chính mình thu rồi còn biết phải kéo cả Khánh Vương xuống nước, hay lắm.
Lão Vương phi lạnh rên một tiếng: “Há, ta còn nghĩ làm sao cô ta to gan vậy, thì ra thượng bất chính hạ tắc loạn.”
Khánh Vương nghe vậy chỉ cảm thấy cực kỳ nhục nhã, sắc mặt lập tức đỏ chót, đẩy Thuận phi ra, lạnh lùng nói: “Sai chính là sai, ngươi đến chết cũng không nhận, bảo ta làm sao giúp ngươi.”
Khánh Vương phi nhìn đến đây, trái tim như chìm xuống. Công khai mua bán quan tước, làm bẩn danh dự vương phủ, Khánh Vương lại còn muốn giải vây cho cô ta, đúng là buồn cười. Lời ra đến miệng, cuối cùng lại nhịn xuống.
Đôi mắt Thuận phi lấp lóe, gương mặt trắng như tuyết, lạnh lẽo ngã trên đất, cả người run rẩy không ngừng: “Lão Vương phi, Vương gia, thiếp sai rồi, tất cả đều là sai lầm của thiếp, thiếp nhất thời suy nghĩ sai lầm, làm bẩn danh dự của Vương gia. Chỉ là chuyện này vạn lần không thể truyền ra ngoài, bằng không sẽ gây trở ngại lớn đến Vương gia và vương phủ, tất cả sai lầm đều do thiếp một mình gánh chịu, thiếp xin nghe theo xử lý, tuyệt không hai lời.”
Lời này còn có thâm ý, nếu làm lớn chuyện, người đầu tiên mất mặt chính là Khánh Vương. Lão Vương phi nghe vậy, không tự chủ được nhíu mày.
Khánh Vương phi cố gắng nhịn xuống, cuối cùng nói từng chữ chậm rãi: “Vương gia, nếu không đành lòng thì đừng xử phạt nữa, cần gì?” Hai chữ cuối cùng không kềm được mà lên giọng, mang theo trào phúng.
Nghe xong một câu không âm không dương thế này, sắc mặt Khánh Vương bỗng chìm xuống, khi còn trẻ hắn đã rất sủng ái Thuận phi, vì bà là thanh mai trúc mã của mình, tình cảm sâu đậm, tính tình ôn nhu, khiến người ta yêu thích. Bây giờ nghĩ đến, những năm này mình sủng ái bà ta quá mức, làm cho Thuận phi có chút kiêu căng. Chuyện này quan hệ trọng đại, một khi bị khui ra, không riêng Thuận phi, ngay cả mình cũng bị liên lụy. Cái miệng của đám Ngự Sử kia hắn đã lãnh giáo qua. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không quyết định được, sắc mặt hắn biến ảo không ngừng, lại không dám nhìn ánh mắt tràn ngập xót thương của Thuận phi.
Lão Vương phi nhìn ra Khánh Vương không đành lòng xử lý Thuận phi, phảng phất như có một ngọn đuốc ở ngực, giọng điệu đặc biệt lạnh lẽo: “Mặc kệ người làm sai là ai, phải đối xử bình đẳng mới thể hiện được công chính.”
Thuận phi nghe vậy khóe môi run lên, đôi mắt mở to toát ra vô tận bi thương. Một lúc lâu, bà quay mặt đi, một giọ nước mắt lạnh lẽo rơi xuống. Thân thể đơn bạc phảng phất muốn theo gió bay đi, âm thanh run rẩy nói: “Nếu vậy, xin Vương gia phạt thiếp đuổi ra khỏi phủ, thiếp cũng không còn nơi nào để đi, đành tìm một am ni cô xuất gia, cầu phúc cho Vương gia, cho đến hết đời.”
Nhất thời mọi người đều kinh ngạc.
Xuất gia? Cả Khánh Vương cũng ngây người.
Giang Tiểu Lâu nheo mắt lại, khóe môi hiện lên một nụ cười ảo diệu. Vị Thuận phi nương nương này đúng là không đơn giản, chỉ vài câu đã đè bẹp mọi người.
Tương Hiểu Vân nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, thầm nghĩ: Khánh Vương phi vẫn luôn bị Thuận phi áp chế mạnh mẽ, hầu như không có thực quyền, tuyệt đối không thể tra ra chuyện nhận hối lộ, có thể thấy chuyện này liên quan đến Giang Tiểu Lâu. Nhưng nhìn mặt mũi đối phương cực kỳ bình ổn, không có chút nào vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Một người có tâm cơ thâm trầm như vậy, cần phải đặc biệt cảnh giác. Nàng tự nhắc nhở mình, rồi tiến lên một bước hòa nhã nói: “Phụ thân, Thuận phi thành tâm ăn năn, tình nguyện ra khỏi nhà, nếu người thật sự không khoan dung thì cứ thành toàn cho tâm ý của bà ấy đi.”
Lão Vương phi nhất thời sửng sốt, Khánh Vương càng không nói nên lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Khánh Vương không tự chủ được cảm thấy, tuy rằng Thuận phi làm sai nhưng vẫn chưa phải tội ác tày trời đến mức phải xuất gia như vậy.
Đúng lúc Thuận phi ngước gương mặt xinh đẹp lên, đôi môi đỏ thắm đã bị cắn ra thành màu trắng xanh, đáng thương đến cùng cực. Trong lòng Khánh Vương hơi động, càng ngày càng mềm nhũn, lời khoan dung đã muốn nói ra.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng rơi vào trên người Thuận phi, ánh mắt chói lọi như ánh mặt trời: “Biết sai chịu sửa là rất tốt, nếu Thuận phi đã thành tâm hối cải, chắc là sau này bệ hạ biết được cũng sẽ nhẹ tay xử lý…”
Lời vừa nói ra, lão Vương phi giật mình kinh sợ, không khỏi nhìn lại Giang Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu chỉ mỉm cười nhìn bà, ánh mắt mềm mại như nước mùa xuân, không chút biến sắc lại khiến người ta chết đuối.
Lão Vương phi hơi nhắm mắt, đột nhiên hạ quyết tâm: “Ngẫm lại Thám hoa lang Tần Tư, khi đó cũng rất được bệ hạ sủng ái, nhìn xem bây giờ hắn như thế nào, nội viện không sạch sẽ là chuyện phiền phức nhất. Vương gia, nghĩ cho kỹ đi.”
Tim Thuận phi nhảy lên một cái, chỉ cảm thấy âm thanh đó như dao cắt, nảy sinh một loại dự cảm xấu.
Một sơi gân xanh nổi trên trán Khánh Vương, trái tim hắn không ngừng co giật, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh: “Từ nay trở đi, tước phong hào Thuận phi, giáng thành phu nhân.”
Nghe xong lời này, Thuận phi sợ hãi vô cùng, cả người như bị ngâm trong nước đá, không còn chút hơi ấm. Bà khó có thể tin mà nhìn Khánh Vương, từ khi vào cửa bà là thị thiếp, ròng rã tám năm mới từ thị thiếp lên làm phu nhân, sau đó mất tám năm mới được nâng làm trắc phi, bây giờ lập tức mất đi phong hào, dĩ nhiên là đau đớn cực điểm. Nhưng bà rất rõ, đây đã là xử lý nhẹ. Nếu người mua quan bán chức không phải là Thuận Như Ý bà mà là người khác, chỉ sợ đã biến thành một bộ xương khô.
Khánh Vương khẽ nói: “Ngày mai ta sẽ dâng tấu thỉnh tội với bệ hạ, đồng thời trả lại tất cả lễ vật, miễn cho sau này bị người ta phát hiện ra, sẽ liên lụy toàn phủ.” Hắn nói xong liền rời đi.
Thuận phi không dám ngẩn đầu, chỉ cúi mắt, để cho thù hận dâng lên cuồn cuộn trong lòng.
Lão Vương phi khẽ thở dài: “Được, Thuận phi, không, Thuận phu nhân, ngươi quay về đóng cửa mà suy nghĩ lỗi lầm, thời gian này đừng ra khỏi cửa, nghe rõ chưa?”
Phu nhân…phu nhân là cái thá gì. Bên môi Thuận phu nhân như ẩn giấu một cây đao, hận không thể nhào đến xé nát Khánh Vương phi, trên mặt lại nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh như trước, chỉ cung thuận nói: “Vâng, tất cả đều nghe lời người sai bảo.”
Từ gian phòng đi ra, tâm tình Khánh Vương phi thật tốt, bà chưa từng có trận thắng nào đẹp như thế này, không khỏi thấp giọng nói: “Tiểu Lâu, chủ ý này của con thật tuyệt.”
Giang Tiểu Lâu không tự chủ mà lộ ra nụ cười, lại không lên tiếng. Khánh Vương đang gánh tội thay cho Thuận Như Ý, chỉ mất đi một phong hào thì có đáng là gì.
Lúc chạng vạng, bầu trời lách ta lách tách rơi xuống cơn mưa nhỏ, sau nửa canh giờ mưa càng lúc càng to hơn, khiến mặt đất như mờ sương. Giang Tiểu Lâu mở rương đồ của Ly Tuyết Ngưng ra, một khúc vải trắng, một khúc vải hồng, còn có một hộp kim chỉ gần như chứa đầy đủ các loại tơ lụa chỉ may. Nàng rút một khối vải trắng đã được may xong, lại lấy một cây bút chì ra, bút chì này Tuyết Ngưng đã từng dùng qua, bên ngoài nhẵn mịn, như còn lưu lại chút mùi hương của chủ nhân. Nàng chỉ lẳng lặng đứng cúi mắt, tỉ mỉ mà vẽ lại hoa văn mẫu đơn. Chỉ chốc lát sau, một đóa mẫu đơn đã nở rộ trên tấm vải trắng, nhưng khi nàng chuẩn bị kim chỉ, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tiểu Điệp nhìn thấy cảnh này không khỏi kinh ngạc, Giang Tiểu Lâu tuy tinh thông cầm kỳ thư họa, nhưng đúng là không có hứng thú gì với thêu thùa. Bảo nàng yên lặng ngồi đọc sách thì còn được, bảo nàng ngồi cả ngày thêu hoa thì đúng là khó hơn lên trời.
Giang Tiểu Lâu nhìn vào đóa mẫu đơn mà Ly Tuyết Ngưng để lại, nàng thêu rất đẹp, từng đóa mẫu đơn giống như đang nổi lên trên nền vải, như là hoa thật vừa được hái xuống, ngay cả những hạt sương vẫn còn đọng lại trên cánh. Nhìn kỹ, mỗi đóa mẫu đơn đều có sự khác biệt, đỏ sẫm hồng nhạt chồng chất lên nhau, màu sắc tự nhiên trôi chảy. Giang Tiểu Lâu rất muốn thay Ly Tuyết Ngưng hoàn thành bức mẫu đơn đồ này, nhưng hôm nay xem ra… nàng không có khả năng này. Ném đồ thêu sang một bên, nàng đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn cơn mưa bên ngoài, chẳng biết lúc nào ánh mắt đột nhiên ngưng đọng.
Giang Tiểu Lâu đột nhiên nói: “Ta muốn ra ngoài, chuẩn bị dù.”
Tiểu Điệp sững sờ: “Tiểu thư, bên ngoài mưa rất to, người muốn đi đâu?”
Giang Tiểu Lâu không nói một lời, trực tiếp phất tay. Tiểu Điệp nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ thấy hoa viên lờ mờ, không nhìn rõ được thứ gì, tuy rằng tâm trạng nghi hoặc nhưng cũng không dám phản bác, mau mau chuẩn bị dù.
Một đường đi chậm rãi, váy của Giang Tiểu Lâu đã bị mưa làm ướt đẫm, Tiểu Điệp vội đưa dù về gần nàng hơn một chút, để vai không bị ướt.
Góc đông bắc của hoa viên có một cái hồ hoa nhỏ, ở giữa là một bức tượng nhỏ điêu khắc hình giao long, mỗi khi trời mưa xuống nó sẽ biến thành một dòng suối phun nho nhỏ. Mà lúc này, một thiếu niên áo gấm đang ngồi xổm bên hồ nước, chăm chú lắng nghe tiếng mưa.
Giang Tiểu Lâu đứng phía sau lặng lẽ quan sát hắn, lên tiếng: “Thế tử thích trời mưa sao?”
Thiếu niên sợ hết hồn, bỗng nhiên nhảy lên, quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu vẻ mặt sợ hãi.
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi, đang muốn nói chuyện đột nhiên nghe thấy rầm một tiếng, một tia chớp xé rách chân trời, mưa cũng ầm ầm trút xuống, thiếu niên kia liên tục lùi về phía sau, trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Hắn sợ sét, Giang Tiểu Lâu lập tức nhận ra được, bởivì đối phương đã nhanh chóng bị lỗ tai lại, hơn nữa trốn vào một góc của chòi nghỉ mát cạnh hồ nước, cả người run lẩy bẩy.
Tiếng sấm mang theo chớp giật đánh về phía Hách Liên Nhạc, torng nháy mắt gương mặt hắn tái xanh, càng ngày càng hoảng sợ.
Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp: “Đi tìm người hầu của Thế tử gia, xem bọn họ đi đâu rồi, sao lại không có ai chăm sóc Thế tử.”
Tiểu Điệp gật đầu, nhấc theo dù chạy như bay.
Giang Tiểu Lâu đi vào chòi nghỉ mát, nhìn đối phương ôn nhu nói: “Thế tử, mưa rất lớn, nên sớm quay về thôi.” Nhưng mà Hách Liên Nhạc làm như không nghe thấy, chỉ che tai lại không nói một lời. Hắn trông như một bệnh nhân, tuy rằng có phản ứng với thế giới bên ngoài, lại là nghe vào tai nhưng không để vào lòng, mặc kệ ngươi nói gì làm gì, hắn cũng như chỉ sống trong thế giới của mình. Chẳng trách sau khi Khánh Vương phi tiêu hao hết sức lực với hắn, cũng hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Thế tử như vậy, làm sao kế thừa tước vị của Khánh Vương đây.
Tì nữ phụ trách hầu hạ Thế tử vội vàng chạy theo sau Tiểu Điệp, nhìn thấy cảnh này sợ hết hồn, vội vàng nói: “Thế tử gia, sao ngày lại chạy đến nơi này?”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày: “Cả người Thế tử đều ướt hết, mau dẫn người về thay y phục đi.” Tì nữ vội kéo Hách Liên Nhạc đi, ngay khi hắn đi đến bậc thang liền trược chân, ngã sấp vào bùn, cả gương mặt đều lấm lem.
Giang Tiểu Lâu nhìn cảnh này, trong lòng thất vọng vô cùng. Khánh Vương Thế tử giống như một A Đẩu bất tài vô dụng, hoàn toàn không thể so với hai vị huynh trưởng văn võ song toàn.
A Đẩu: con trai của Lưu Bị trong Tam Quốc Chí, một nhân vật vô dụng.
Đi đến Dao Nhiên cư của Thế tử, mọi người đều vội vàng giúp hắn lau người thay y phục, mà Giang Tiểu Lâu lại chú ý đến một bức họa trong phòng khách, bức họa này tựa hồ tập hợp được tinh hoa hội họa của các triều đại từ xưa đến nay, trên bức tranh vẽ bảy vị Phật, bảy vị Bồ tát, bảy bị Tôn chân thần. Quan thế âm ở giữa đầu đội mũ phượng hoàng, tóc dài tung bay, gương mặt tròn trịa, đôi mi thanh tú hơi cong, trên người mặc váy Cẩm tú la, vạt áo bồng bềnh, phảng phất gió vừa thổi sẽ chuyển động theo. Thay vì nói là Bồ tát, chi bằng nói đó là hóa thân của Khánh Vương phi… Nàng nhìn chăm chú chốc lát, không khỏi hỏi: “Bức họa này…”
Tì nữ cúi đầu nói: “Bức họa này Thế tử gia dùng một canh giờ để vẽ ra.”
Giang Tiểu Lâu thầm gật đầu: “Sống động có thần, thủ pháp trôi chảy, quả nhiên là cao thủ.”
Mỗi nhân vật có tạo hình khác nhau, kiều diễm quyến rũ, kết cấu mới mẻ độc đáo, người bình thường không thể vẽ được, thật sự vượt xa tưởng tượng của Giang Tiểu Lâu. Nàng không tự chủ được thở dài, nếu không phải do tai nạn trước kia, Khánh Vương Thế tử sao lại ra nông nỗi này.
Từ viện của Thế tử đi ra, mưa đã sớm ngừng, từng hạt nước tí tách từ trên lá chuối rơi xuống, biến mất không thấy tăm hơi. Giang Tiểu Lâu tiến vào sân của Khánh Vương phi, Mộ Vũ một thân áo xanh biếc chào đón, mặt đầy ý cười: “Nô tì đang định đi mời tiểu thư, xin mời vào.”
Âm thanh Mộ Vũ vào lúc này nghe có chút kỳ ảo, Giang Tiểu Lâu hơi gật đầu, liền bước đi vào.
Trong viện của Khánh Vương phi có một hoa viên tinh xảo, thường ngày yên tĩnh không một tiếng động, hôm nay lại có tiếng cười truyền đến, Giang Tiểu Lâu ngưng thần nhìn tới, chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi tay nắm dây thừng, chân đạp lên xích đu, thân thể đứng thẳng tắp, tì nữ bên người nhẹ nhàng đẩy một cái, xích đu bay lên, đưa cả người nàng vào không trung, làm váy xinh đẹp tung bay, giống như một con hồ điệp.
Đúng lúc Khánh Vương phi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đi vào, cười nói: “Con xem, vừa gắn xích đu này, ta định bảo con qua xem thử.”
Giang Tiểu Lâu hơi gật đầu, ánh mắt rơi vào người Hách Liên Tuệ đang ngồi trên xích đu. Chỉ thấy thân hình nàng yểu điệu như yến, nhẹ nhàng như bay, không kềm được mà cười: “Không ngờ Vân Châu quận chúa là cao thủ đánh đu.”
Ánh mắt Khánh Vương phi trở nên ôn hòa: “Phải đó, nha đầu này bình thường rất điềm đạm, chỉ có yêu thích xích đu, lúc nãy trời mưa, xích đu còn rất ẩm, nó cũng không sợ làm ướt giày.” Lúc Khánh Vương phi nói chuyện, giọng điệu rất ôn hòa, hiển nhiên rất yêu thích Hách Liên Tuệ.
Hách Liên Tuệ nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, lập tức ngừng xích đu lại, tươi cười: “Mẫu thân sao không cho con biết là Tiểu Lâu đến rồi, hại con mất mặt trước mặt tỷ ấy…”
Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Quận chúa đánh đu thật giỏi.”
Hách Liên Tuệ ngại ngùng đỏ mặt: “Nếu tỷ thích, hôm khác ta sẽ dạy tỷ.”
Nụ cười của Giang Tiểu Lâu nhạt đi ba phần: “Lòng tốt của Vân Châu quận chúa, ta xin đa tạ trước.”
“Chúng ta là tỷ muội thì có phải đa tạ, tỷ cứ khách sáo như vậy…” Hách Liên Tuệ theo bản năng tiến lên một bước, đưa tay ra muốn chạm vào tay Giang Tiểu Lâu, nhưng Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng liếc nàng một cái, trong mắt có ba phần xa cách hai phần dò xét, nụ cười của Hách Liên Tuệ dừng lại, trên mặt liền có chút rụt rè, sau đó nhìn về phía Khánh Vương phi nhẹ giọng nói: “Sắp đến đại thọ của lão Vương phi rồi, không biết mẫu thân đã chuẩn bị lễ vật gì?”
Khánh Vương phi chưa từng tới sóng ngầm giữa các nàng, chỉ nói: “Ta đã cho người điêu khắc một tượng bạch ngọc Quan âm để tặng cho bà, lão Vương phi thì có thiếu thứ đồ quý giá gì, chúng ta chỉ là biểu đạt chút tâm ý thôi, con đã chuẩn bị kỹ chưa?”
Hách Liên Tuệ đỏ mặt: “Con cũng không có đồ gì đáng tiền, chỉ là thêu một bức Nam cực tiên ông chúc thọ đồ thôi.”
Nghe nàng nói vậy, Khánh Vương phi hết sức khen ngợi: “Tặng quà quan trọng là tâm ý, không phải xem lễ vật quý giá hay không, con có lòng như vậy đã là hiếm có.”
Hách Liên Tuệ được cổ vũ, liền lấy lại dũng khí quay về phía Giang Tiểu Lâu: “Tiểu Lâu, tỷ định tặng cái gì?”
Biểu hiện trên mặt Giang Tiểu Lâu rất lạnh nhạt, chỉ cười một cái.
Khánh Vương phi lập tức nhận ra Giang Tiểu Lâu đối với Hách Liên Tuệ có chút lạnh nhạt, trong lòng không khỏi có chút khác thường, trên mặt lại không thể hiện ra gì.