Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ai cũng biết An Vương phi mạnh mẽ bá đạo, liền lập tức im bặt, không dám phản bác lời bà. Quả thật đối phương nói không sai, nếu Giang Tiểu Lâu muốn hại người, vì sao không tìm một chỗ kín đáo, tìm một thời cơ thích hợp.
Đôi mắt Tạ Du mông lung nước mắt, khóc không thành tiếng: “Ý An Vương phi là ta cố ý dùng đứa con này hãm hại Minh Nguyệt quận chúa sao… sao người lại nói như vậy được?” Nàng vừa nói, lệ cuồn cuộn tuôn rơi, vẻ mặt vô tận bi thương.
Mọi người nhìn thấy, không khỏi thấy thương hại và đồng tình, Tạ trắc phi vào phủ không lâu, đứng chưa vững, toàn bộ hy vọng đều đặt vào đứa con này, nếu sinh được con trai cho Thái tử, từ nay về sau sẽ không phải lo lắng gì. Cho dù có thù oán với Giang Tiểu Lâu, cũng không thể dùng vinh hoa phú quý nửa đời sau của mình ra đặt cược. Bọn họ nào ngờ được Tạ Du là một người điên, vì muốn diệt trừ Giang Tiểu Lâu, ngay cả tính mạng của mình nàng cũng không cần, càng không cần nói đến đứa con chưa ra đời, nhất là nó còn lại con của Thái tử…
Thái tử lạnh lùng: “Minh Nguyệt quận chúa, ngươi có biết mưu hại hoàng thất là tội gì không?”
Khánh Vương phi xanh mặt, nhưng vẫn thẳng sống lưng: “Thái tử điện hạ, Minh Nguyệt là con gái thiếp thân, hôm nay cũng do thiếp thân dẫn nó đến đây, nếu có bất kỳ lỗi lầm nào thì cứ nhắm vào thiếp thân là được.”
Thái tử cười lạnh: “Khánh Vương phi, ta kính trọng ngài là trưởng bối, nhưng có vài chuyện nếu không biết thì ngài đừng chen vào. Trước khi Du Nhi vào phủ đã từng có thù oán với Giang Tiểu Lâu, hôm nay cô ta mượn cơ hội trả thù cũng là đương nhiên.”
Tạ Du lệ rơi đầy mặt, âm thanh hiện ra vẻ sắc bén: “Giang Tiểu Lâu, giữa chúng ta có nhiều hiểu lầm, nhưng đều là chuyện đã qua, ta đã tìm đủ cách xin lỗi ngươi, ngươi cũng nói là bỏ qua, nhưng xoay người lại thì hại chết con ta. Ngay cả một đứa bé chưa ra đời cũng không chịu tha, sao trên đời lại có người độc ác như ngươi chứ?”
Ánh mắt Thái tử phi nhìn sang Giang Tiểu Lâu, biểu hiện suy tư.
Giang Tiểu Lâu cười lạnh: “Tạ trắc phi, trước giờ ta nể tình Tạ bá phụ, luôn rất nhẫn nại với ngươi, nhưng ngươi luôn ép sát ta. Còn về Tạ đại tiểu thư, trước kia ngươi làm khó dễ Tạ Du khắp nơi, hôm nay lại tìm mọi cách che chở cô ta, là muốn cô ta tiến cử ngươi sao, ngay cả lương tâm ngươi cũng không cần nữa?”
Nghe Giang Tiểu Lâu không chút khách khí, Tạ Nguyệt trắng bệch mặt mày: “Giang Tiểu Lâu, ta và ngươi không thù không oán, khi ở Tạ gia vẫn luôn khách sáo với ngươi, sao ngươi lại muốn hại ta? Ta thề với trời những gì ta nói đều là thật, tuyệt không có chút nào dối trá, nếu trái lời thề, vạn tiễn xuyên tâm, chết không tử tế.”
Tất cả mọi người choáng váng, một nữ tử trẻ tuổi có thể nói ra lời thề độc địa như vậy, có thể thấy đúng là Giang Tiểu Lâu đã đẩy Tạ Du.
Giang Tiểu Lâu nhìn Thái tử phi một chút, trong mắt tựa hồ lóe qua ý cười không dễ phát hiện. Thái tử phi hướng về nàng nhẹ gật đầu, nói: “Điện hạ, thiếp thấy Minh Nguyệt quận chúa cũng không phải là người như thế, xin ngài tạm bớt giận, hình như Vương thái y có lời muốn nói…”
Vương thái y là người đức cao vọng trọng, là Thái y đứng số một số hai trong Thái y viện, cũng là thái y chuyên dụng của phủ Thái tử. Giờ khắc này hắn nghe Thái tử phi nói, ánh mắt hơi động, lập tức gật đầu nói: “Thái tử điện hạ, ngài đừng tức giận, đứa bé này không có thì tốt hơn.”
“Ông nói cái gì?” Tạ Du ngẩn ra, hai mắt rưng rưng, “Thái tử điện hạ, người nghe thái y nói cái gì kìa.”
Thái tử vội an ủi nàng, nói với thái y: “Vương thái y, cẩn trọng lời nói một chút.”
Vương thái y thở dài nói: “Tạ trắc phi, nửa tháng trước khi lão bắt mạch cho ngài đã nhắc nhở qua, đứa bé này có hai nhịp tim.”
Hơi thở Thái tử như cứng lại: “Cái gì gọi là hai nhịp tim, là sinh đôi sao?”
Vương thái ý lắc đầu: “Ban đầu thần cũng nghĩ vậy, nhưng đáng tiếc sau đó phát hiện, bởi vì phát triển trong bụng mẹ không tốt, không thể hình thành hai thân thể khỏe mạnh, nếu như sinh ra thì sẽ một một thân hai đầu, dị dạng bẩm sinh…”
Trong lòng Tạ Du mơ hồ hiện lên linh cảm lạnh lẽo: “Không, ông nói bậy, Vương thái y, rõ ràng ông đã nói con ta rất khỏe mạnh…”
Vương thái y nhẹ thở dài: “Tạ trắc phi, lão biết việc này làm người đau đớn, nhưng phụ nữ mang thai lão từng bắt mạch không đến một ngàn thì cũng tám trăm, dù cách rèm bắt mạch cũng có thể nhìn ra trong bụng là nam hay nữ, lão đã nói đứa bé không khỏe, không thể giữ lại, nhưng người lại khóc lóc cầu xin lão đừng công khai, người sẽ tìm cách nói rõ với Thái tử, không hiểu sao lại kéo dài đến giờ, nếu còn kéo dài nữa, sợ là người sẽ mang tội lớn…”
Thái tử khiếp sợ nhìn tình cảnh này, hầu như không thể phản ứng lại.
Tạ Du càng không thể chấp nhận hiện thực, nàng không kềm được phẫn hận, tức giận nói: “Điện hạ, là thái y hùa với Giang Tiểu Lâu lừa gạt ngài, thái y chưa từng nói chuyện này, thiếp thật sự không biết…”
Bên môi Giang Tiểu Lâu mang theo nụ cười nhạt: “Tạ trắc phi, ta và Vương thái y chưa từng quen biết, ta có khả năng gì đi thu mua ông ấy, nếu muốn vu oan người khác thì ngươi nên tìm lý do tốt một chút. Ta bị oan cũng không sao, nhưng Vương thái y là người có tiếng tăm, ngay cả ông ấy mà ngươi cũng không tha, đúng là có hơi…”
Màn kịch xoay chuyển đột ngột, nội dung biến ảo, quả thật đặc sắc hơn trên sân khấu nhiều, mọi người nhất thời không thể phản ứng, hoàn toàn ngây ra. Chỉ có một bạch y công tử là hai mắt sáng như sao, lặng lẽ mỉm cười.
Biểu hiện của Thái tử phi tràn đầy áy náy, bước lên một bước kéo tay Giang Tiểu Lâu nói: “Minh Nguyệt quận chúa, hôm nay đều do Tạ trắc phi không đúng, ta cũng không ngờ nàng ấy nhất thời hồ đồ làm ra chuyện như vậy, thật xin lỗi, ta xin thay nàng ấy xin lỗi ngươi và Khánh Vương phi.”
Khánh Vương phi chấn động trong lòng, vội vàng nói: “Thái tử phi đừng đa lễ, chúng ta… không để bụng đâu.”
Thái tử phi giải quyết dứt khoát, nàng không nói rõ Tạ Du là chủ mưu, lại làm cho mọi người không tự chủ được mà nghĩ đến, không trách Tạ Du lại dùng đứa bé này vu oan cho Giang Tiểu Lâu, thì ra nó là một đứa bị dị dạng, sinh ra chỉ sợ sẽ bị hoàng gia coi là yêu nghiệt, một thân hai đầu… Chà chà, nghĩ lại thật đáng sợ. Nhưng nàng không dám nói với Thái tử là mình mang quái thai, chỉ có thể mượn tay Giang Tiểu Lâu, một là diệt trừ cái thai yêu nghiệt, hai là kéo được kẻ thù của mình xuống ngựa.
Mọi người nhìn lại gương mặt trắng như tờ giấy của Tạ Du, sự đồng tình đều biến thành xem thường và sợ hãi.
Tạ Du cảm thấy những ánh mắt đó như đâm thủng tim phổi mình, không kìm được nói: “Không, không phải, là cô ta đẩy ta, cô ta đẩy ta.”
Trái tim Tạ Nguyệt như chìm xuống, cuối cùng nàng hiểu được, thì ra Thái tử phi và Giang Tiểu Lâu đã bày ra tất cả, mình còn cho rằng nhân vật chính là Tạ Du, ai ngờ chẳng qua chỉ là một con khỉ diễn trò cho người ta xem. Uổng cho bản thân mạo hiểm đi giúp đỡ Tạ Du, còn cô ta ngay cả chuyện hai người kia đã sắp xếp trước cũng không biết, đúng là ngu xuẩn vô cùng. Nghĩ đến đây, nàng cắn răng, sắc mặt trắng bệch, nếu không vì Phó Triêu Tuyên, nàng cần gì phải đứng ở đây lúc này?
Tạ Du gắt gao nắm lấy áo Thái tử, ánh mắt van xin. Không, không thể để Giang Tiểu Lâu thành công, bằng không coi như chấm hết.
Thái tử từ từ cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống Tạ Du, chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vén một sợi tóc đang xõa tung trước mặt nàng ra phía sau tai, động tác mềm nhẹ, trong mắt lại không chút cảm tình: “Đã làm sai thì phải nhận, nàng… khiến ta quá thất vọng.”
Tạ Du cảm thấy cả người rơi vào hầm băng, nàng chưa bao giờ cảm giác được tuyệt vọng như vậy, đến mức trước mắt biến thành màu đen, trong lòng chấn động không ngừng, nàng buông Thái tử thả ra, hướng về Giang Tiểu Lâu, móng tay đỏ tươi chỉ vào không trung, oán hận nói: “Trả con cho ta, trả con cho ta.”
Giang Tiểu Lâu chỉ bình tĩnh nhìn nàng, như đang nhìn một người điên.
Mà đúng là Tạ Du đã điên, đứa bé này vốn rất khỏe mạnh, nàng có thể dựa vào nó đứng vững ở phủ Thái tử, nhưng nàng quá mức thù hận Giang Tiểu Lâu, hận đến nghiến răng cả ngày lẫn đêm, không đẩy đối phương vào chỗ chết thì ăn không ngon ngủ không yên. Huống chi Thái tử phi vẫn đang nhìn chằm chằm, nàng chỉ sơ ý một chút là không giữ được nó. Hôm nay Thái tử phi bí mật hẹn Giang Tiểu Lâu, chỉ cần có kế hoạch thỏa đáng, đầu xuôi đuôi lọt, nhất định sẽ giảm bớt được hoàn cảnh khó khăn của nàng ở phủ Thái tử, Thái tử cũng sẽ càng thêm yêu thương nàng…
Cuối cùng Thái tử không nhịn được, nắm lấy tay nàng, trầm mặt nói: “Được rồi, hôm nay đã mất hết mặt mũi rồi. Người đầu, mang Tạ trắc phi đi.”
Thái tử phi nhìn Giang Tiểu Lâu, ánh mắt mang theo ý cười thỏa mãn. Nha đầu này quả là ác độc, chẳng qua Tạ Du chỉ hẹn gặp nàng ta, nàng ta liền nghĩ ra cách này. Tạ Du rơi vào tay nàng ta đúng là tự chui đầu vào lưới.
Khánh Vương phi nhìn Tạ Du bị mạnh mẽ lôi đi, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài, nói với Khánh Vương phu: “Mẫu thân không cần kinh hoảng, Thái tử sẽ xử lý tốt chuyện trong nhà.”
Thái tử chấn động trong lòng, hít sâu một hơi: “Xin hai vị yên tâm, ta sẽ không dung túng ác phụ như vậy.”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu đảo qua người Thái tử, đôi mắt mang theo ý thông cảm: “Thái tử điện hạ, Tạ trắc phi chỉ là nhất thời hồ đồ, xin ngài đừng trách móc nàng, nàng mất đi hài tử đã là rất đau lòng, ta bị oan ức một chút cũng không sao…”
Giang Tiểu Lâu bị oan uổng như vậy vẫn thể hiện được sự ôn nhu lương thiện, so với Tạ Du vô sỉ càng có vẻ cao quý khéo léo, ôn hòa khoan dung.
Thái tử chỉ cảm thấy nghẹn ở trong ngực, không nói được lời nào, chỉ lúng túng nhếch miệng.
Giang Tiểu Lâu chuyển sang nhìn Tạ Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu lại ôn hòa: “Tạ đại tiểu thư, sau này phải cố gắng nhìn cho rõ, đừng giúp kẻ ác làm việc xấu.”
Tạ Nguyệt nhất thời run sợ, cúi đầu xuống, đúng là không kềm được tức hận trong lòng, chỉ thấy toàn thân như rơi vào vực sâu.
Khánh Vương nhẹ nhàng thở phào bà cầm tay Giang Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Ta không muốn ở lại đây nữa, chúng ta mau về thôi.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, dịu dàng nở nụ cười: "Vâng, mẫu thân."
Mọi người đưa mắt nhìn Giang Tiểu Lâu đưa Khánh Vương phi đi, vì chuyện khi nãy nên có chút lúng túng, cũng dồn dập cáo từ, phu thê Thái tử tự mình tiễn mọi người tới cửa.
Thấy An Vương phi và Khánh Vương phi cáo biệt, Cố Lưu Niên giống như muốn tiến lên an ủi, trên mặt đầy vẻ kính phục đến gẩn Giang Tiểu Lâu, lại nhỏ giọng hỏi: “Nàng và Thái tử phi, là ai đang lợi dụng ai?”
Giang Tiểu Lâu không ngờ đối phương nhìn thấu tất cả, bất giác cười nói: “Dĩ nhiên là cô ta lợi dụng ta, huynh không thấy cô ta nhờ tay ta diệt trừ được Tạ Du sao?”
Cố Lưu Niên cười khẽ: “Giang Tiểu Lâu, nàng xưa nay không làm chuyện lỗ vốn, hôm nay nàng giúp Thái tử phi là có mục đích gì?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu cực kỳ ôn nhu, giọng điệu càng hòa hoãn, người khác thấy cũng chỉ nghĩ nàng đang tỏ ý cảm ơn sự quan tâm của Cố Lưu Niên: “Ai nói là ta giúp cô ta, người Tạ Du vu oan là ta. Cố công tử, đừng nhiều chuyện mới sống thọ, hy vọng huynh sớm ngày thành đạt, một bước lên mây, xin từ biệt tại đây.”
Chờ khách khứa đi hết, Thái tử trở lại hậu viện, y phục Tạ Du tràn đầy máu tươi, thân thể cực kỳ suy yếu, mặt đầy nước mắt: “Điện hạ.”
Thái tử vung tay lên, mạnh mẽ tát Tạ Du một cái, làm cho cả người nàng lật nghiên, máu đỏ nhuộm cả một vùng, không ai dám tiến lên chăm sóc nàng, giờ khắc này hình dung cực kỳ thê thảm,âm thanh hoảng hốt: “Điện hạ…”
Đôi mắt Thái tử lạnh lùng: “Tạ Du, ngươi có biết ngươi đã làm ra chuyện không đáng tha thứ không?”
Tạ Du sững sờ, không dám tin nói: “Điện hạ, không lẽ người tin lời tiện nhân đó nói?”
Thái tử từ từ nói: “Không, một chữ ta cũng không tin.”
Tạ Du sợ hãi trừng lớn hai mắt, không kịp phản ứng, nếu không tin vì sao lại đối xử với nàng như vậy?”
Ánh mắt Thái tử càng lạnh lùng, không còn chút yêu thương ngày nào: “Ta không quan tâm ngươi có thù oán gì với Giang Tiểu Lâu, cũng không quan tâm ngươi dùng thủ đoạn gì đối phó ả. Cái ta quan tâm là ngươi dám hành động ở phủ Thái tử. Bây giờ ngươi đã liên lụy cả phủ Thái tử, hiểu chưa?”
Tạ Du mặt đầy nước mắt, tuyệt vọng và sợ hãi hóa thành một bàn tay, bóp chặt trái tim nàng: “Điện hạ, thiếp… thiếp chỉ nhất thời hồ đồ, nhưng quả thật hài tử rất khỏe mạnh, rõ ràng Vương thái y đã bị mua chuộc.”
Thái tử không đổi sắc mặt: “Không, ngươi không hiểu, ta không quan tâm ngươi có bị oan hay không, ta chỉ biết ngươi không đặt ta lên vị trí số một, ngươi chỉ làm việc theo ý mình. Du Nhi, ta tưởng ngươi là một nữ tử thông minh, biết được thân phận của mình, nhưng bây giờ…”
Trong đại sảnh, một âm thanh nhu hòa vang lên: “Điện hạ, trắc phi chỉ nhất thời hồ đồ, theo thiếp thấy, ngài tha cho nàng ấy lần này đi.”
Thái tử phi chậm rãi đi vào, sợi tua rua vàng đong đưa bên hông, một thân hoa phục rực rỡ óng ánh.
Tạ Du bỗng nhiên ngẩn đầu, không giấu được sự hoảng sợ thấu xương.
Thái tử quay đầu nhìn Thái tử phi, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Sao, ta nên tha cho cô ta?”
Ánh mắt tao nhã của Thái tử phi chuyển động trên người Tạ Du: “Hành động của Tạ trắc phi đúng là bôi đen phủ Thái tử, hôm nay nàng ấy không chỉ đắc tội Khánh Vương phi, còn tự để lộ chuyện xấu trước mặt mọi người, đúng là rất đáng trách. Nhưng dù sao tuổi nàng còn trẻ, làm việc không biết suy nghĩ, không biết giữ danh dự cho điện hạ, nhất thời hồ đồ… Dù sao cũng là người được ghi tên vào tộc phổ, nếu điện hạ tha thứ, người ngoài cũng không dám nói nhiều.”
Ngữ khí Thái tử phi đặc biệt ôn hòa, nghe như đang cầu xin cho Tạ Du, nhưng lại ngấm ngầm đâm thêm một đao. Nàng đang nhắc nhở Thái tử, tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm phủ Thái tử, bỏ qua chuyện này há chẳng phải là trò cười cho thiên hạ.
Thái tử nhìn gương mặt tái xám của Tạ Du, nhẹ than một tiếng: “Thái tử phi nói đúng, ngươi đã đắc tội Khánh Vương phi, lại làm mất mặt ta trước mọi người, nữ nhân này nếu giữ lại bên người chỉ sợ sẽ làm trò cười cho người ta.”
Trong lòng Tạ Du cực kỳ tuyệt vọng, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi cái chết, nàng nằm rạp dưới chân Thái tử, nước mắt rơi như mưa: “Điện hạ, nể tình Du Nhi hầu hạ người đã lâu, tha cho thiếp đi, Du Nhi thật sự là bị oan mà.”
Thái tử cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Du lên, thấy nàng mặt đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu, càng tuyệt sắc hơn, nhất thời hơi động lòng, lại nghe Thái tử phi thờ ơ nói: “Tạ trắc phi, dưới đất lạnh lẽo, sức khỏe quan trọng, nên đứng lên đi.”
Thái tử buông mắt xuống, thấy cả người Tạ Du đầy máu, trong đầu chợt hiện lên những chuyện vừa xảy ra, hắn hơi nhướng mày, đột nhiên buông lỏng tay: “Có lần đầu sẽ có lần sau, lúc này ta tha cho ngươi sẽ không thể ăn nói với Khánh Vương phi, cũng không ngẩn đầu lên trước mặt mọi người được. Tạ Du, đừng trách ta độc ác, tha mạng cho ngươi đã là khoan hồng lắm rồi.” Nói xong, hắn phất tay, nói với hộ vệ bên ngoài: “Người đâu, đưa Tạ trắc phi đến thôn trang Tam Hà ở ngoại thành, không có lệnh của ta thì không cho ai thăm viếng.”
Cả khuôn mặt Tạ Du trắng bệch, nàng không ngờ hãm hại không thành, ngược lại rơi vào kết cục này. Không sai, nàng muốn hại Giang Tiểu Lâu, rõ ràng Giang Tiểu Lâu cũng đã bị lừa, nhưng vì sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy? Còn chưa đợi nàng cầu xin, Thái tử đã hất tay nàng ra, lạnh lùng nói: “Cút.”
Tạ Du ngã xuống đất, huyệt thái dương áp vào mặt đất lạnh lẽo khiến đầu óc nàng tỉnh táo lại, nàng ngẩn đầu lên, nhìn chằm chằm Thái tử phi, lớn tiếng nói: “Là ngươi, ngươi thông đồng với Giang Tiểu Lâu hại ta, các ngươi độc ác lắm.”
Trên môi Thái tử phi có một tia trào phúng nhàn nhạt: “Tạ trắc phi, vu oan bừa bãi cũng vô ích, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đi, nói không chừng qua năm ba năm, điện hạ có thể nhớ tới ngươi. Bây giờ, điện hạ đang tức giận, ngươi đừng nên đổ thêm dầu vào lửa thì hơn.”
Hai hộ vệ cao to cường tráng đi tới, bắt lấy Tạ Du, Tạ Du hét to: “Thả ta ra, các ngươi thả ta ra.” Nhưng nàng làm sao địch nổi hai nam nhân cường tráng, rất nhanh liền bị lôi ra ngoài, âm thanh còn truyền về liên miên không dứt: “Ngươi là tiện nhân, tiện nhân.”
Thái tử chán nản ngồi trên ghế, đỡ lấy trán mình. Thái tử phi tự mình bưng chén trà lên, ôn nhu nói: “Điện hạ, đừng vì người không biết chừng mực mà phiền lòng, cẩn thận tổn thương sức khỏe.”
Đêm khuya, một chiếc xe ngựa từ cửa sau phủ Thái tử chạy đi, biến mất trong màn đêm mịt mùng. Nhưng mà người đánh xe chưa phát hiện, ngay khi hắn rời đi không lâu, một bóng người màu đen cũng lặng yên không một tiếng động, đi theo sau xe ngựa.
Khánh Vương phủ.
Khánh Vương phi và Giang Tiểu Lâu ngồi trước bàn, Giang Tiểu Lâu nhìn ánh nến nhảy nhót, trong mắt như cũng có tinh quang. Khánh Vương phi thì lại nhìn đình viện trống rỗng bên ngoài, trên mặt khó nén lo lắng.
Khoảng một canh giờ sau, Sở Hán một thân phong trần mỏi mệt chạy về, lập tức quỳ xuống đất: “Ra mắt Vương phi, quận chúa.”
Khánh Vương phi hơi chấn động, vội truy hỏi: “Không cần đa lễ, kết quả theo dõi thế nào?”
Sở Hán sâu sắc cúi đầu, nắm đấm nắm thật chặt: “Thuộc hạ đi theo xe ngựa kia, phát hiện nó không đến điền trang mà đến một biệt viện bí mật, bọn họ nhốt Tạ Du và địa lao, có vài tên áo đen đi lại nên thuộc hạ không dám đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn. Qua khoảng nửa canh giờ, bọn họ lôi người lên xe ngựa, khi đến nơi thì người nằm trong bao tải vùng vẫy, khi đi thì bao tải hoàn toàn không nhúc nhích. Thuộc hạ đi theo bọn họ, thấy họ mang thi thể chôn ở trong rừng cây ngoài thành. Chờ bọn họ đi rồi, thuộc hạ liền bới thi thể lên, phát hiện…”
"Ngươi phát hiện cái gì?"
“Phát hiện cả người cô ta đều là vết thương, đầu bị đóng một cây đinh sắt.”
Giang Tiểu Lâu bỗng nhiên đứng lên, đáy mắt như tỏa sáng: “Huynh nói đầu có một cây đinh sắt?”