Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đêm đến trời bắt đầu đổ mưa, không khí tràn ngập hơi lạnh. Bốn phía đều là một mảnh trống vắng, mơ hồ nghe thấy âm thanh giọt mưa gõ vào mái hiên leng keng.
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa ngủ, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực bất an, nhưng không nói ra được là lý do gì. Nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, chỉ thấy bên ngoài nến đỏ chập chờn, Tiểu Điệp đang gật gù buồn ngủ, không có gì khác ngày thường, liền nhẹ nhàng thả màn xuống, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng trống canh, nang nhất thời ngạc nhiên lập tức ngồi thẳng dậy: “Tiểu Điệp, bây giờ là giờ gì?”
Tiểu Điệp vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt, lắng nghe một lát mới nói: “Trời còn chưa sáng đâu.”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày, nhìn chằm chằm sắc trời ảm đạm bên ngoài mà không nói gì, Tiểu Điệp liền đóng lại cửa sổ, nói: “Có thể là trời mưa nên tiểu thư thấy không ngon giấc, ngủ thêm một chút nữa đi.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở phào một hơi, không ngờ bên ngoài đột nhiên có tì bữ bẩm báo: “Quận chúa, Tạ phủ cho người tới báo tin, nói Tạ lão gia qua đời.”
Giang Tiểu Lâu chấn động mạnh một cái, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy yết hầu như bị nghẹn cứng, một lúc lâu mới nói: “Ta biết rồi.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch: “Tiểu thư…”
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Lúc trước Thái Vô tiên sinh đã nói bá phụ bị hao tổn tâm mạch, cuối cùng cũng không tránh khỏi. Ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta đi phúng viếng.”
"Vâng."
Trời vừa hửng sáng, Khánh Vương phủ liền chuẩn bị một cỗ xe ngựa, đi thẳng đến Tạ phủ. Cửa lớn Tạ gia đã mở ra, dựng lên cổng chào đám tang, toàn bộ đều phủ một màu trắng, người hầu mặc đồ trắng bận rộn ra vào. Ma ma đón khách nhìn thấy xe ngựa Khánh Vương phủ thì kinh hãi, vội vã chào đón. Giang Tiểu Lâu không đợi bà lên tiếng liền trực tiếp đi vào trong, ma ma chỉ có thể lo lắng đi theo phía sau, không dám nhiều lời. Bên trong cũng là cảnh tượng bận rộn, một nhóm hòa thượng mặc cà sa đang đi vào linh đường, trong sân dựng lên một cái lều chính, bốn cái lều phụ, trong lều có chỗ ngồi, khách khứa có thể đến đây nghỉ ngơi, uống trà, trò chuyện. Khi ma ma muốn đưa Giang Tiểu Lâu vào lều chính, Giang Tiểu Lâu lắc đầu, trực tiếp đi vào linh đường.
Cửa đại sảnh có một cái chuông báo tang, khi Giang Tiểu Lâu vào đến cửa, nhịp trống liền vang lên hai lần, tiếng khóc thảm thiết trong linh đường lập tức truyền tới. Tiểu Lâu bước vào linh đường, chỉ thấy toàn bộ cửa gỗ hoa lê đã được phủ lên bằng vải trắng, giữa phòng có một cái quan tài bằng gỗ lim đặt trên một băng ghế dài, trước linh đường bày đầy đồ cúng, người nhà họ Tạ tất cả đều mặc đồ trắng, khóc lóc thảm thiết trong tiếng nhạc buồn. Giang Tiểu Lâu nhìn thấy bọn họ, nhưng mắt nhìn thẳng, cầm nhang trong tay, trực tiếp tiến lên hướng về Tạ Khang Hà hành lễ.
Vương Bảo Trân lau nước mắt, khom người nói: “Minh Nguyệt quận chúa, đa tạ nhân sâm đồ bổ người đưa đến, nhưng lão gia lại không thể dùng được. Tối hôm qua ông ấy đột nhiên khó thở, đại phu còn chưa đến cửa thì người đã không còn.”
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn bà một chút, ánh mắt rơi vào cỗ quan tài.
Trên mặt Vương Bảo Trân mang lấy bi thương, miệng tiếp tục nói: “Khi lão gia đi đã lập di ngôn, sai nhị thiếu gia thay ông ấy quản lý Tạ gia, nhưng dù sao nhị thiếu gia cũng còn trẻ, ta sợ hắn làm việc không đủ chu đáo, quận chúa là người lão gia tin tưởng nhất, sau này kính xin người chiếu cố nhiều hơn.”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, biết đối phương đang thăm dò mình, cho nên chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, vừa không phản đối cũng không tán thành, làm như không liên quan gì đến nàng.
Nhìn chung quanh, Tạ Ỷ Chu mắt lấp lánh đang nhìn mình, Tạ Nguyệt một thân áo trắng cúi đầu im tiếng, đang sợ Giang Tiểu Lâu tính sổ với mình, Tạ Nhu và Tạ Hương mặt mày buồn bã, nước mắt ướt đẫm, nhưng chỉ nghe tiếng khóc chứ không thấy ý thương xót. Chỉ có Tạ Xuân nhỏ nhất khóc lóc không ngừng, nước mắt ướt đẫm, thật sự thương tâm vô cùng. Giang Tiểu Lâu lướt qua Vương Bảo Trân, đi thẳng đến trước mặt Tạ Xuân, ôn nhu nói: “Bá phụ đã biết trước sẽ có ngày này, muội đừng quá đau lòng. Sau này nếu có khó khăn, cứ đến Kim Ngọc Mãn Đường hoặc là Khánh Vương phủ tìm ta.”
Tạ Xuân ngẩn mặt lên, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc. Khi Tạ Khang Hà còn sống Giang Tiểu Lâu chưa bao giờ thân cận với mình như vậy, sao hôm nay lại ôn hòa đến thế?
Tạ gia to lớn có mấy người thật lòng rơi nước mắt vì Tạ Khang Hà, bọn họ chỉ đang liều chết nghĩ làm sao tranh được thật nhiều gia tài. Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười nhạt đến mơ hồ không nhận ra. Tạ Khang Hà đã tính trước sẽ có ngày này, hắn phái thân tín báo cho Giang Tiểu Lâu biết, đừng đến Tạ phủ thăm hắn, tránh cho những kẻ tiểu nhân nảy sinh lòng dạ riêng. Mặt khác, chính là giúp hắn trông nom Tạ Xuân. Tạ Khang Hà là người làm ăn khôn khéo, nhưng không phải một người cha thành công, từ lâu hắn đã nhìn thấu bản chất những đứa con của mình, nhưng mà người chết vì tiền, hai chữ thất vọng cũng không cần nói nữa.
Tạ Ỷ Chu đi tới, gương mặt tuấn tú trở nên khách sáo: “Quận chúa yên tâm, ta sẽ thay thế phụ thân chăm sóc các muội muội thật tốt.”
Ý cười bên môi Giang Tiểu Lâu nhạt thêm một chút: “Nhị công tử, đạo lý làm ăn ngươi nên là người hiểu rõ nhất, những chuyện nói rồi nuốt lời phản bội đạo nghĩa, nhất định sẽ bị cộng đồng thương nhân phản đối. Bá phụ bôn ba nhiều năm, tạo dựng nên bảng hiệu cho Tạ thị không dễ dàng gì, ta khuyên ngươi… nên thận trọng làm việc.”
Tạ Ỷ Chu sửng sốt, gần đây cửa hàng tơ lụa đón một vị khách, ra giá cao gấp ba mua lụa Hương phẩm đặc biệt, nhưng mà hàng tồn kho trong tiệm đã được người ta đặt rồi, không kịp lấy thêm, hắn nghĩ tới nghĩ lui liền bịa ra một sự cố, khiến người ta cho rằng tất cả lụa Hương phẩm trong cửa hàng đã bị nhúng nước, lợi dụng mối quan hệ hợp tác lâu dài từ trước, tự mình đến nhà xin lỗi, bồi thường một chút bạc, trở tay liền mang hàng bán cho người kia, thu lợi năm ngàn lượng. Nhưng chuyện này vô cùng bí ẩn, Giang Tiểu Lâu làm sao biết được? Hắn nhất thời toát mồ hôi lạnh, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
"Ngươi…”
“Nhị công tử không cần căng thẳng, ta cũng không rảnh lúc nào cũng nhìn chằm chằm ngươi, chỉ là trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tin tức này nếu ta có được, thì những thương hộ khác cũng sẽ có được, ta không muốn tâm huyết nhiều năm của bá phụ bị hủy trong một sớm một chiều, hy vọng ngươi cẩn thận."
Cửa hàng của Giang Tiểu Lâu rất đắt khách, nàng lại qua lại thân thiết với Tạ Liên Thành, biết tin tức này cũng không có gì lạ, Tạ Ỷ Chu nghĩ vậy, liền không muốn để trong lòng chuyện này, chỉ lạnh nhạt đáp: “Ta tự có sự lựa chọn của mình, cũng chỉ vì nghĩ cho Tạ gia thôi, dù sao đây cũng là chuyện nhà của ta, quận chúa không cần lo lắng.”
Giang Tiểu Lâu nhìn gương mặt đắc ý của đối phương, khẽ lắc đầu một cái, tự làm bậy không thể sống, thương gia mà không có uy tín thì không thể đặt chân trong giới kinh doanh, chỉ tiếc nửa đời tâm huyết của Tạ Khang Hà, chỉ trong chốc lát sẽ mất sạch.
Đúng vào lúc này, một nam tử trẻ tuổi lảo đảo xông vào cửa, đập đầu xuống đất khiến mọi người kinh hoảng. Tạ Xuân bước lên một bước, thất thanh kêu lên: “Tam ca.”
Giang Tiểu Lâu sững sờ, ánh mắt rơi vào trên người nam tử này, áo gấm hắn mặc đã bị rách, trên giày dính đầy bùn đất, tóc cũng rối tung. Tạ Xuân xông lên đỡ hắn, Giang Tiểu Lâu mới nhìn rõ tướng mạo, thiếu niên này gương mặt trắng nõn, thân hình có mấy phần gầy yếu, ánh mắt lại sáng hơn sao trời. Hắn mới vừa đứng lên, rồi lại rầm một tiếng quỳ trước linh đường, trên mặt không một giọt nước mắt, nhưng rõ ràng Giang Tiểu Lâu cảm nhận được đáy lòng hắn đang rất đau buồn.
Đau thương thật sự, là không phát ra âm thanh, thậm chí không có nước mắt.
Giang Tiểu Lâu im lặng nhìn hắn, lập tức đoán ra được thân phận người này, được Tạ Xuân gọi là tam ca, chắc chắc chỉ có nhi tử thứ ba của Tạ Khang Hà là Tạ Thiên Thích. Quả nhiên, Tạ Ỷ Chu lập tức trách mắng: “Phụ thân qua đời mà ngươi cũng không về sớm, đúng là đồ bất hiếu, bây giờ còn có mặt mũi về đây sao?”
Tạ Thiên Thích không nhìn hắn, đôi mắt kia cũng không nhìn người nào, như không hề nghe thấy Tạ Ỷ Chu nói gì. Tạ Ỷ Chu tiến lên, kéo lấy cổ áo hắn, tức giận nói: “Ngươi không nghe thấy sao?”
Tạ Thiên Thích cúi thấp đầu, dáng vẻ vô cùng ủ rũ, đôi mắt dần trở nên mờ ảo, Tạ Ỷ Chu vung nắm đấm lên muốn đánh xuống, Tạ Xuân hét một tiếng che mắt lại, nhưng Tạ Ỷ Chu không đánh được, vì tay của hắn đã bị người giữ lại.
Tạ Thiên Thích chỉ giơ tay lên, đã khóa chặt nắm đấm nhìn như rất cứng rắn kia.
Sắc mặt Tạ Ỷ Chu dần trở nên trắng bệch, trên mặt túa ra đầy mồ hôi, Vương Bảo Trân the thé nói: “Tam thiếu gia, sao ngươi có thể gây chuyện trước linh đường của lão gia, còn không buông tay.”
Tạ Ỷ Chu lập tức ngã xuống đất, chổng chân lên trời, cực kỳ chật vật. Tạ Thiên Thích đi thẳng qua người hắn, thắp lên một nén nhang, cung kính dập đầu ba cái trước linh đường: “Phụ thân, nhi tử bất hiếu, đến muộn rồi.”
Tạ Thiên Thích là nhi tử nhỏ nhất của Tạ Khang Hà, trước kia cũng rất ít được nhắc đến, mọi người trong Tạ gia mơ hồ như cảm thấy hắn tồn tại cũng được mà không có cũng không sao, nhưng hôm nay Giang Tiểu Lâu thấy tình cảnh này, trong lòng lại nảy sinh hảo cảm đối với hắn. Thiếu niên này thật là một người thú vị.
Tạ Thiên Thích quay đầu lại, nhìn Tạ Xuân nói: “Đại ca đâu?”
Tạ Xuân nhíu chặt lông mày, có chút do dự.
Tạ Ỷ Chu được người hầu đỡ lên, nhếch miệng lạnh lùng nói: “Người đó không mang huyết thống Tạ gia, đã sớm bị phụ thân đuổi ra ngoài.”
Lông mày Tạ Thiên Thích run lên một chút, đôi mắt lóe qua một tia khác thường.
Giang Tiểu Lâu vẫn hờ hững quan sát, lúc này mới mở miệng nói: “Tạ đại công tử đã dọn qua nhà mới, lát nữa ta sẽ cho huynh địa chỉ.
Lúc này Tạ Thiên Thích mới chú ý đến cô gái xa lạ trong sảnh, nàng mặc một thân quần áo mộc mạc, trên mặt không chút son phấn, tóc không cài chút trang sức nào, đôi mắt óng ánh và gương mặt trắng nõn lại làm người ta chú ý, đôi môi kia nếu khẽ cười lên, sẽ làm cho lòng người mềm nhũn. Tỷ muội Tạ gia người dịu dàng người cao quý người ngây thơ, mỗi người mỗi vẻ, nhưng cũng không che được vẻ đặc biệt của nàng. Hắn nhìn nàng, trong đầu lóe qua một ý nghĩ: “Cô nương là Giang Tiểu Lâu?”
Ánh mặt trời chiếu vào mắt Tạ Thiên Thích, đôi mắt của hắn mang theo ý cười, giống như bầu trời âm u đột nhiên có một tia sáng, hắn nghiêm túc nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Ta biết cô nương, trong thư của huynh ấy, lúc nào cũng nhắc tới cô nương, cho nên ta cũng coi như đã quen biết cô nương từ lâu rồi.”
Không hiểu sao mặt Giang Tiểu Lâu có chút ửng hồng, nàng mơ hồ đoán được tại sao Tạ Thiên Thích lại biết mình, hắn là đệ đệ ruột của Tạ Liên Thành, cùng do Tạ phu nhân sinh ra, cảm tình dĩ nhiên cũng không bình thường. Huynh ấy mà hắn nói, ngoại trừ Tạ Liên Thành thì sẽ không có người thứ hai. Tại sao trong thư Tạ Liên Thành thường xuyên nhắc tới nàng, lý do không cần nói cũng biết. Nếu giờ khắc này có một tấm gương, nàng sẽ phát hiện hai má mình đã đỏ ửng, nhưng nếu có người hỏi lý do là gì, chỉ sợ nàng cũng không nói ra được.
Giang Tiểu Lâu đã bò ra khỏi bãi tha ma từ rất lâu, có lẽ đây là lần đầu tiên cảm nhận được tâm tư của một cô gái, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng liền khôi phục bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt mỉm cười: “Tam công tử, hân hạnh.”
Vào lúc này, cử chỉ và dáng vẻ của thiếu niên này xem có vẻ không phù hợp hoàn cảnh, nhưng nụ cười của hắn lại khiến người ta cảm thấy rất tự nhiên, dung mạo hắn không tuấn tú bằng Tạ Liên Thành, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái,tự tại. Nụ cười trong mắt hắn tràn đầy chính trực và phoáng khoáng, loại chính trực này không phải là vô tri thiếu hiểu biết, mà là sự phóng khoáng của một người thấu hiểu sự đời. Cho dù hôm nay phụ thân hắn qua đời, nhưng đau khổ chỉ trong nháy mắt là vượt qua. Chuyện hắn không để tâm đến sống chết là một chuyện kỳ quái, nhưng khi sự kỳ quái này xảy ra trên người hắn thì lại phảng phất như rất đương nhiên.
Giang Tiểu Lâu chưa từng gặp người nào như vậy, nhất thời có chút kỳ quặc.
Không riêng Giang Tiểu Lâu đang phân tích Tạ Thiên Thích, hắn cũng nhìn nàng, vì nàng là người huynh trưởng hắn yêu thích. Đại ca của hắn, ưu tú ôn hòa như vậy, lại dành một tình cảm mãnh liệt cho nàng, điều này làm cho hắn khó mà tin nổi. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tiểu Lâu, Tạ Thiên Thích liền hiểu lý do. Đại khái không có nam nhân nào lại không thích Giang Tiểu Lâu, vì nàng có gương mặt mỹ lệ đặc biệt, gương mặt thanh nhã, mắt sáng như sao, cách ăn nói như gió xuân ấm áp. Chỉ cần nàng muốn, thì có thể dựa vào gương mặt này đánh động bất cứ ai. Nhưng mà hắn mơ hồ nhìn ra một tia oán hận từ khóe mắt nàng, đó là nỗi oán hận không nên thuộc về nữ nhân, thậm chí còn có mỗi loại lãnh khốc, như đóng băng tất cả nam nhân chung quanh nàng. Tạ Thiên Thích mơ hồ cảm thấy, thích Giang Tiểu Lâu là chuyện rất dễ, nhưng muốn yêu nàng thì cần có dũng khí rất lớn. Nam nhân thích sắc đẹp, nhưng lại sợ nữ nhân hung hăng. Cô gái trẻ đẹp này, ẩn giấu một trái tim ngoan cố bất khuất, đây là điều mà đa phần nam nhân đều không chịu nổi.
Có thể được rất nhiều người thích, nhưng rất khó để người ta yêu, đây là may mắn hay bất hạnh của Giang Tiểu Lâu, Tạ Thiên Thích không khỏi thầm mỉm cười, đây là may mắn của đại ca, bởi vì người biết thưởng thức sự mỹ lệ này không nhiều, cho nên cơ hội của đại ca cũng rất lớn.
Giang Tiểu Lâu và Tạ Thiên Thích từ linh đường đi ra, đến hành lang chợt nàng quay đầu lại hỏi: “Nếu huynh muốn lấy được gia nghiệp Tạ gia, ta có thể giúp.”
Nàng nói rất thẳng, không chút nào che giấu. Những những người kia tham lam tài sản, Giang Tiểu Lâu không muốn để cho bọn họ ngồi không hưởng lợi. Tạ Ỷ Chu lấy lý do Tạ Liên Thành không phải người nhà họ Tạ để ép hắn rời đi, độc chiếm gia sản, nhưng mọi người đừng nên quên còn có một người quan trọng, tam thiếu gia Tạ gia. Tạ Thiên Thích là con vợ cả, chỉ cần hắn có lòng, gia sản nhất định sẽ thuộc về hắn, còn kẻ tham lam Tạ Ỷ Chu chỉ có thể chấp nhận thất bại.
“Nhị ca chỉ có thể sống dựa vào những lời nói dối, hắn cho rằng nói dối thì có thể tìm lại được sự kiêu ngạo của mình, nhưng thực ra hắn không có được gì hết. Nếu hắn muốn ôm những vật chết kia thì cứ để hắn ôm, ta không thèm quan tâm.” Tạ Thiên Thích mỉm cười nói, đôi mắt vô cùng trong sáng.
“Huynh có biết của cải Tạ gia có bao nhiêu không?” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày.
“Ta không biết, cũng không muốn biết, trước kia không có số tiền này ta cũng sống tốt, sau này cũng sẽ như vậy.” Tạ Thiên Thích không chút do dự mà trả lời.
“Nhưng Tạ bá phụ tiêu tốn hơn nửa đời mới xây dựng nên gia nghiệp khổng lồ này, nếu huynh không quan tâm thì nó nhất định sẽ bị hủy trên tay nhị ca huynh.” Đôi mắt Giang Tiểu Lâu óng ánh, giọng điệu quyết đoán.
“Phụ thân đã qua đời, bảo vệ gia nghiệp cũng không còn ý nghĩa, sinh mệnh tốt đẹp như thế, thời gian quý giá như thế, không lẽ ta phải tiêu hao cả đời mình để tranh đấu với nhị ca sao?” Tạ Thiên Thích hỏi.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn một lúc lâu không nói gì, cuối cùng mỉm cười: “Tạ tam thiếu gia, huynh suy nghĩ rất thông suốt.”
Trên đời có trăm nghìn dạng người, có người vì tiền không tiếc tính mạng, có người cảm thấy tiền bạc là trói buộc, đây chỉ là cách lựa chọn của từng người mà thôi, Giang Tiểu Lâu tôn trọng ý kiến của Tạ Thiên Thích. Ánh mắt nàng nhìn về phía cửa lớn, như đang chờ đợi cái gì.
“Đại ca sẽ không tới.” Tạ Thiên Thích đột nhiên nói như vậy, gió thổi lên tóc của hắn, càng lộ vẻ rối loạn, nhưng sắc mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
Giang Tiểu Lâu choáng váng: “Sao huynh biết?”
“Người chết rồi vạn sự thành không, đại ca sẽ không làm chuyện dư thừa, huống chi nếu huynh ấy xuất hiện nói không chừng nhị ca sẽ cho rằng huynh ấy không muốn từ bỏ gia tài Tạ gia, một khi náo loạn há chẳng phải khiến phụ thân chết không nhắm mắt, khiến các tân khách chế giễu?” Tạ Thiên Thích giải thích.
Giang Tiểu Lâu nhìn lại đám người, không khỏi thở dài. Thế gian này không phải đen thì là trắng, ai cũng có nỗi khổ của mình, có con đường riêng của mình, nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối, bởi vì sự huy hoàng của Tạ gia không quá một năm nữa sẽ chấm hết.