Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diêu San Hô giành nói: “Thì ra là vậy, hiếm khi thấy Kim Ngọc tỷ trịnh trọng như thế, ta còn tưởng là chuyện rất nghiêm trọng chứ!”
Sắc mặt Kim Ngọc trầm xuống, thấp giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì! Đây là người không ai có thể đắc tội được.”
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng vị Quyền đốc công này là ai.
Tên hắn là Quyền Hải, khi đương kim hoàng đế vẫn còn là thái tử đã đi theo hầu, hai lần liều mạng bảo vệ Thái tử. Bệ hạ đăng cơ, hắn được tin tưởng nhất, phụ trách giám sát đội Thiên Sách quân của hoàng thành. Khi đắc thế Quyền Hải cũng không vênh váo, ngược lại, hắn không màng tiền bạc, trọng nghĩa kinh tiền, phi tần hậu cung, thái giám, cung cữ, những đạo sĩ có thể tiếp cận hoàng thất, hay cận thần của thiên tử vân vân, thỉnh thoảng đều có thể đạt được chỗ tốt từ hắn. Bởi vậy, bên tai hoàng đế thường xuyên nghe được lời khen về hắn, có thể nói là như thủy triều. Quan trọng hơn chính là, hắn cực kỳ khôn khéo tài giỏi, lần nào cũng có thể đoán trước được ý của hoàng đế, làm cho hoàng đế rất vui lòng.
Thế nhân đều biết, vị Quyền đốc công này cực thích học đòi văn vẻ, nhìn thấy danh họa thì tất nhiên phải đề chữ lên đó, những bức tranh hiếm có trong thành chưa có bức nào không bị hắn đề tên. Một người học đòi văn vẻ, nhất định sẽ tìm kiếm danh họa khắp nơi, đã từng có văn nhân làm cao không chịu hiến ra tác phẩm, kết quả bị Quyền Hải vu cho tội danh chém giết tàn khốc. Đối với người có can đảm phản kháng hắn, dĩ nhiên Quyền Hải cực kỳ tàn khốc, nhưng những kẻ dựa dẫm xu nịnh, hắn cũng ra tay hào phóng. Không biết từ đâu nghe nói Quốc Sắc Thiên Hương lầu có một danh kỹ tài năng khuynh thành, vẽ ra hoa lan xuất thần nhập hóa, dĩ nhiên sẽ đến cửa đòi tranh, dĩ nhiên Kim Ngọc phải chuẩn bị tinh thần ứng phó.
Giang Tiểu Lâu vẫn không nói gì, Diêu San Hô đã tỉnh ngộ lại: “Vị Vệ công công lúc nãy…”
“Là ái tướng dưới trướng của Quyền đốc công”, Kim Ngọc nói: “Cho nên Đào Yêu, lần này ngươi phải vẽ cho tốt, Đốc công dặn rồi, phải vẽ đẹp hơn bức tranh của Dương Các lão! Nếu làm cho Đốc công vui vẻ, ngươi muốn gì được đó! Nếu làm người không hài lòng, cả Quốc Sắc Thiên Hương lầu đều chịu họa với ngươi, có nghe thấy không?”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt: “Kim Ngọc tỷ, ta giỏi nhất là vẽ, không lẽ còn sợ sai sót sao?”
Kim Ngọc tỷ mỉ chăm chú nhìn nàng một lúc, mới dặn dò Lữ ma ma: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi đi theo nàng, lúc nào vẽ xong thì mới thả nàng ra.”
Đây là muốn trông chừng Giang Tiểu Lâu sợ nàng giở trò sau lưng. Giang Tiểu Lâu cười cười: “Chuyện này liên quan đến sống chết của ta, lẽ nào ta không muốn sống nữa, Kim Ngọc tỷ suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Quả thật, nếu Giang Tiểu Lâu giở trò sau lưng, người đầu tiên phải chết chính là nàng.
Diêu San Hô đã nghe rõ ràng hết mọi chuyện, nàng hướng về Kim Ngọc liếc mắt, âm thanh ôn nhu: “Kim Ngọc tỷ, ta có chút việc muốn bàn riêng với tỷ, không biết…”
Kim Ngọc gật đầu: “Vậy ngươi đi theo ta.”
Giang Tiểu Lâu vừa muốn cất bước, Diêu San Hô vội vàng nói: “Tỷ tỷ cực khổ mấy ngày rồi, hay là đổi nha đầu Bách Hợp đến hầu hạ đi.” Nói xong, liền bỏ lại Giang Tiểu Lâu, đi về phía cuối hành lang.
Giang Tiểu Lâu nhìn bước chân nhẹ nhàng của đối phương, khóe môi hơi vểnh lên.
Đi đến trong phòng, sắc mặt Diêu San Hô vui mừng: “Kim Ngọc tỷ, đây chính là cơ hội cực tốt.”
Kim Ngọc bưng trà, dùng nắp chung trà khuấy khuấy lá trà bên trong, hững hờ nhíu mày nói: “Cơ hội gì?”
Nụ cười Diêu San Hô nhẹ nhàng yên tĩnh, như một tiểu hài tử không hiểu thế sự: “Nếu được Quyền đốc công tán thưởng, chính là vinh quang độc nhất vô nhị trên đời.”
Kim Ngọc nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào.
Diêu San Hô dứt khoát nói thẳng: “Tay Đào Yêu bởi vì làm việc nặng bị thương, không thể vẽ tranh được nữa, hoa lan ta vẽ còn đẹp hơn cả nàng.”
Ngược lại Kim Ngọc có ba phần bất ngờ: “Thay mận đổi đào? Quả thật là tính toán hay.”
Diêu San Hô mỉm cười: “Kim Ngọc tỷ, một cây hái ra tiền đã ngã xuống rồi, dĩ nhiên phải trồng lại một cây khác chứ.”
Trong lòng Kim Ngọc xẹt qua ngàn vạn ý nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu: “Ngươi có chắc chắn không?”
Trên mặt Diêu San Hô hiện lên sự vui mừng khó che giấu, vội nói: “Kim Ngọc tỷ cứ yên tâm đi, chắc chắn ta sẽ làm được không một kẽ hở, chỉ là bên chỗ Quyền đốc công…”
Kim Ngọc lại mỉm cười nói: “Đốc công có thân phận gì chứ, hắn chỉ cần tranh, những cái khác không quan tâm, ngươi cứ yên tâm mà làm đi.”
Đại nhân vật như vậy, căn bản sẽ không hỏi đến người vẽ là ai.
Diêu San Hô liền vội vàng nói rõ, nàng chỉ cần danh, tiền ban thưởng không lấy một xu, toàn bộ đều đưa cho Kim Ngọc.
Như vậy, xem như lợi ích hai bên đã quyết định, cả hai đều hài lòng.
Hai người bí mật bàn bạc nửa canh giờ, Diêu San Hô mới quay về Vãn Nguyệt lâu.
Sau khi Diêu San Hô trở lại, chỉ ngồi rơi lệ, Bách Hợp hỏi thế nào nàng cũng không nói, mãi đến khi Giang Tiểu Lâu hỏi, nàng mới nhào vào lòng Tiểu Lâu nức nở: “Tỷ tỷ…”
Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc: “Đang yên đang lành mà làm sao lại…”
Đôi mắt Diêu San Hô ửng đỏ, nói chuyện có chút gấp: “Muội…muội là…”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu biết rõ đối phương bắt đầu diễn trò, trên mặt không chút biến sắc, động viên nói: “Đừng khóc đừng khóc, rốt cuộc là chuyện gì?”
Nàng có thể đoán được đối phương muốn làm gì, giọng điệu rất vừa vặn.
Diêu San Hô thút thít nghẹn ngào: “Kim Ngọc tỷ nói muội không chỗ nào bằng tỷ, trong lúc vô tình muội cãi lại mấy câu, tỷ nhìn mặt muội…”
Trên gương mặt trắng tinh hoàn mỹ có một dấu tay đỏ tươi, khiến người ta nhìn mà thương tiếc.
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lóe lên, có chút buồn rầu: “Nàng ta lại ra tay như vậy sao?”
Nước mắt Diêu San Hô rì rào lăn xuống, bộ dạng như hoa lê đẫm mưa, vừa khóc vừa nói: “Quả thật là muội không bằng tỷ, vẽ không tinh, múa không giỏi, không thể thay thế tỷ mang lại mặt mũi cho Quốc Sắc Thiên Hương lầu.”
Giang Tiểu Lâu lắc đầu nói: “Kim Ngọc tỷ cũng quá mức hà khắc, muội dĩ nhiên có chỗ tốt của muội, hà tất phải so sánh với người khác?”
Diêu San Hô càng thêm oan ức: “Muội làm sao dám so sánh với tỷ, chỉ vì bị ép đến hết cách rồi, giống như lần này, nếu muội cũng có thể vẽ ra hoa lan xinh đẹp, cũng không đến mức bị Kim Ngọc mắng là vô dụng.”
Vừa nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Bách Hợp cầm khăn tay, cẩn thận lau chùi gương mặt đỏ bừng của nàng: “Chuyện này có khó gì, không bằng nhờ Đào Yêu cô nương thay tiểu thư…”
Sắc mặt Diêu San Hô hơi trắng: “Không được nói bậy, ta làm sao có thể làm ra chuyện mất mặt thế này.”
Nàng bất an nhìn Giang Tiểu Lâu: “Tỷ tỷ, tỷ đừng nghe nha đầu này nói bậy, muội tuyệt không có ý đó.”
Không khí đột nhiên như trầm lại.
Bách Hợp nhíu mày, con mắt không ngừng chuyển động trên người Giang Tiểu Lâu: “Đào Yêu cô nương, lúc trước nếu không có tiểu thư nhà ta cầu xin, cô nương không biết đã phải lưu lạc ở nơi nào rồi.” Vừa dứt lời, trên mặt lập tức trúng một bạt tai.
Diêu San Hô giận dữ: “Nếu còn không biết giữ miệng, ta lập tức đuổi ngươi ra ngoài.”
Bách Hợp sợ đến phát khóc: “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, xin đừng đuổi nô tỳ ra ngoài.”
Trong lòng Giang Tiểu Lâu than nhẹ, đối đáp hoàn hảo, thật đúng là tuyệt diệu.
Diêu San Hô là một nữ tử thông minh như vậy, làm sao không quản thúc được nha đầu bên người?
Hơn nữa, cẩn thận nghĩ lại lời nói của Diêu San Hô, từng câu từng chữ đều đang ám thị Giang Tiểu Lâu chủ động đề nghị ra, thật là giảo hoạt.
“Tỷ tỷ không cần nghĩ nhiều”, Diêu San Hô ôn nhu nói: “Mặc kệ Kim Ngọc tỷ nói gì, muội đều không để trong lòng.”
Giang Tiểu Lâu suy nghĩ một lát mới chầm chậm nói: “Bách Hợp nói đúng, nhờ có muội chăm sóc, ta mới được lưu lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu, nhận ân đức của người ngàn năm ghi nhớ, dù sao ta cũng nên có hồi báo.”
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại như vậy?” Diêu San Hô giống như khiếp sợ mở to hai mắt, bộ dạng như thật sự bị dọa.
Âm thanh Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt: “Ta ăn ngay nói thật, nếu muội được Quyền đốc công tán thưởng, tương lai sẽ là nhân vật số một của Quốc Sắc Thiên Hương lầu.”
Diêu San Hô lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng đến đỏ ửng: “Nhưng…nhưng…sao muội có thể đoạt đi thanh danh của tỷ…”
Giang Tiểu Lâu cười: “Bây giờ dung mạo của ta bị hủy, danh tiếng tài nữ đối với ta có ích lợi gì?”
Trong lòng Diêu San Hô vui mừng, bề ngoài lại từ chối một lúc lâu, cuối cùng không từ chối được mới chấp nhận.
Quả thật Giang Tiểu Lâu nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, sau ba ngày, nàng mời Kim Ngọc và Diêu San Hô đến thưởng thức.
Đây là một bức họa hoa lan rất to, dùng kết cấu xảo diệu miêu tả những đóa hoa lan sinh trưởng trong những hoàn cảnh khác nhau như gió, nắng, mưa, sương, vách núi…Bút pháp tùy ý như thật, ý cảnh thâm thúy, thể hiện ra hoa lan thanh y kỳ ảo. Phảng phất tranh sinh ra từ trong lòng, u tĩnh sâu xa, làm lòng người say mê.
Quan trọng nhất chính là, khi các nàng từ từ mở bức tranh ra, một luồng hương hoa lan ngào ngạt phả vào mặt, khiến người mê say.
Toàn bộ quá trình vẽ tranh, Lữ ma ma đều tự mình ở ngoài cửa trông chừng, không cho Giang Tiểu Lâu tiếp xúc với người ngoài, ngày ba bữa ăn đưa vào đều phải được kiểm tra cẩn thận. Đây là chỗ thông minh của Kim Ngọc, nàng sợ Giang Tiểu Lâu sẽ trả thù lên bức tranh. Giờ khắc này thấy bức tranh còn tuyệt mỹ hơn cả tưởng tượng, Kim Ngọc mới hài lòng gật đầu.
Kim Ngọc tuyên bố với bên ngoài là tay của Đào Yêu bất ngờ bị thương, tranh hoa lan chính là do Diêu San Hô học tập vẽ ra, ai ai cũng tranh nhau đến thưởng thức, đối với bức tranh khen không ngớt lời, đồng thời cũng rất tin tưởng cách giải thích này.
Quả thật, bút pháp của bức tranh hoa lan này, kỹ xảo và ý cảnh đều cao hơn một bậc so với bức tranh của Dương Các lão, đúng là trò giỏi hơn thầy.
Tranh rất nhanh được đưa đến phủ Đốc công, Quyền Hải đối với bức họa này hết sức hài lòng, đem treo ở thư phòng ngày đêm thưởng thức. Không chỉ như vậy, hắn còn dựa theo thông lệ, mời giới quyền quý và văn nhân nhã sĩ kinh thành đến phủ mình, cử hành một buổi tiệc thưởng lan long trọng. Khi tin tức truyền tới Quốc Sắc Thiên Hương lầu, Diêu San Hô không khỏi mừng tít lắm, nàng biết mình đã đến lúc chuyển vận. Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ kinh thành sẽ biết danh tiếng của Diêu San Hô nàng, nàng sẽ còn nổi hơn Đào Yêu trăm lần, ngàn lần.
Người tự tuyệt đường mình, sau đó mới là trời tuyệt đường, Diêu San Hô đang vui mừng như điên đó tuyệt đối không ngờ một tai họa lớn bằng trời sẽ đổ xuống đầu nàng.