Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguồn: EbookTruyen.Net
Cả tối nay Trần Duệ đều làm việc trên ghế sofa, khi nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, anh gập
laptop lại, xuống bếp rót cốc nước uống.
Bên ngoài đã yên tĩnh lại, cửa nhà anh bỗng bị gõ vang.
Anh đặt cốc nước xuống, đợi mấy giây mới đi
ra mở cửa.
Tôn Ngữ Đàm mỉm cười, “Anh chưa ngủ à, đang đợi em?” “Nghĩ nhiều rồi.”
“À.” Cô đưa chiếc áo khoác trong tay cho anh, “Áo anh để quên này.” Cô chẳng hề có ý vào nhà.
Trần Duệ: “Chơi vui không?”
“Vui, gặp bạn cũ đương nhiên là vui rồi.” Cô cẩn thận quan sát anh, “Anh không vui à?”
Trần Duệ: “Ừ.” Anh cứ nhìn cô như thế.
Cô thông cảm: “Anh làm việc nhiều quá chăng? Thế mau đi ngủ đi, nhé.” Cô quay người dợm bước, Trần
Duệ cười khẩy, giữ chặt cổ tay cô, lực rất mạnh, Tôn Ngữ Đàm bị đẩy vào tường.
Cô vội xin tha, “Muộn lắm rồi, đừng nghịch mà.”
“Em cũng biết muộn rồi? Tôn Ngữ Đàm, gõ cửa trả mỗi cái áo, em định chơi ai?”
“Thì em thấy nhà anh vẫn sáng đèn mà, Trần Duệ, em nói thật đấy, thả em ra, sáng mai em bận rồi,
không chơi được đâu, mình hẹn tối mai nhé?” “Mai em lại bận gì?”
“Đi thăm thầy giáo.”
“Đi với cậu ta? Tôn Ngữ Đàm, có phải ngày nào em cũng bận việc với cậu ta không?”
“Trần Duệ, sao anh giận thế, đi thăm thầy giáo với bạn cũ là chuyện rất bình thường mà.”
Ừ, bình thường, hai người có gì không bình thường đâu, Trần Duệ giận dữ bỏ tay cô ra, đóng rầm cửa
lại.
Thầy Võ đã ngoài 50 tuổi, nhưng tóc vẫn đen bóng, đeo kính đen, cười sang sảng, chẳng khác trước là
mấy.
Ngoài Tôn Ngữ Đàm, mấy học trò cưng của thầy Võ ở Hải thành cũng đến, mọi người hẹn nhau ở một nhà
hàng gần bờ biển, lúc chia tay còn quyến luyến chưa muốn rời.
Tôn Ngữ Đàm không dám hỏi chuyện tình cảm của thầy, nhưng cô cảm giác được thầy Võ đang rất vui vẻ,
lúc nhìn thấy ngôi nhà được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, cô luôn có một dự cảm xấu.
Không quá hai ngày, dự cảm của cô được chứng thực.
Võ Tuấn Triết ngồi bắt chéo chân đối diện cô, vẻ mặt bất lực xen lẫn một chút nhẹ nhõm, “Thật ra tớ
cũng biết mình mơ mộng viển vông, nhưng lúc bố có người mới tớ vẫn hơi khó chịu.”
Tôn Ngữ Đàm chạm cốc an ủi anh.
“Nói thật, trước khi sang Úc, tớ chưa từng nghĩ đến chuyện tái hôn của họ.
Lúc họ ở bên nhau quá
khủng khiếp, ngày nào cũng cãi vã long trời lở đất, ly hôn xong mới yên bình lại.
Đến nằm mơ tớ
cũng mong họ ly hôn.
Tớ sống với bố rất vui, sống nước ngoài với mẹ cũng vui, mai đến khi lên đại
học, tớ mới nhận ra mẹ không vui, chưa từng vui bao giờ.”
Tôn Ngữ Đàm lặng im lắng nghe, nhưng Võ Tuấn Triết không kể nữa.
Cả hai im lặng trong chốc lát, Tôn
Ngữ Đàm hỏi, “Bạn gái mới của thầy Võ xinh không?”
“…” Võ Tuấn Triết cốc nhẹ đầu cô, “Cậu đang gọi đòn đấy à?” “Tóc ngắn hay tóc dài?”
“Tóc dài, không xinh bằng mẹ tớ đâu.” “Đương nhiên.”
“Tớ thấy bố cũng 50 rồi, thế mà vẫn có người thích.”
Lời này của Võ Tuấn Triết đúng là dối lòng, từ nhỏ anh đã bám sau mông thầy Võ, anh thừa biết bố
mình giỏi thế nào, nhiều lúc không phải cố ý làm người ta vui, cũng không muốn thể hiện, nhưng vẻ
đẹp của người đàn ông trưởng thành vẫn cứ hiện ra.
Một người đàn ông hài hước lại tài năng như thế, ai mà chẳng thích, đến mẹ anh còn mê như điếu đổ.
Võ Tuấn Triết đã đọc mấy lá thư tình của bố mẹ hồi xưa, biết bọn họ cũng từng yêu nhau, từng xem
đối phương là tri kỷ.
Đáng tiếc, tình yêu chẳng thắng nổi mấy chuyện vụn vặt tầm thường, cuối cùng
lại chia tay không vui.
“Làm gì có tình yêu vĩnh cửu? Chỉ có tình bạn vĩnh hằng thôi, đúng không Tiểu Đàm?”
“Tớ thấy không đúng.
Tình yêu là tình yêu.
Không vĩnh cửu vẫn là tình yêu.
Thay đổi cùng vẫn là
yêu.”
Anh im lặng một lúc mới hỏi: “Cậu có yêu bạn trai mình không?” Tôn Ngữ Đàm không trả lời, hai má cô
ửng hồng, tủm tỉm nhìn anh.
“Anh ta là người thế nào?”
“Anh ấy là một người đàn ông vụng về.”
“Thế tớ thì sao?” Võ Tuấn Triết đến gần cô, nhìn cô, “Trong mắt cậu, tớ là người thế nào?”
“Cậu á? Cậu là một người mâu thuẫn.”
Võ Tuấn Triết dời ánh mắt đi, mỉm cười nhìn ánh đèn lồng bên ngoài cửa sổ.
Giọng anh rất khẽ: “Tớ
mâu thuẫn chỗ nào?”
Anh có quá nhiều mâu thuẫn.
Nhiều đến mức tốn một khoảng thời gian dài, anh mới hiểu ra.
“Võ Tuấn Triết, tại sao cậu không yêu nữa?”
“Tớ? Tớ là chàng soái ca theo chủ nghĩa độc thân.”
Tôn Ngữ Đàm định nói gì đó, Võ Tuấn Triết đã ra hiệu im miệng, anh đổi chủ đề, “Tôn Ngữ Đàm, tối
này tớ ngủ dưới sàn nhà cậu được không?”
“Không… được…” Tôn Ngữ Đàm đã ngà ngà say, dựa cằm lên đầu gối, lại giơ chân đòi đá anh, kết quả
cằm bị hẫng, suýt nữa thì cắm xuống sàn.
Võ Tuấn Triết vừa cười vừa đè vai cô lại, “Đồ ma men.”
Anh ôm cô lên giường, khi say rượu cô rất ngoan, nhắm mắt đã ngủ luôn, không quậy phá gì.
Võ Tuấn Triết đứng cạnh giường.
Anh nên đi, nhưng chân lại bất động.
Thuở thiếu niên, Võ Tuấn Triết tưởng mình sẽ vui vẻ nghịch lộn cả ngày, sẽ không chịu ảnh hưởng bởi
bố mẹ.
Nhưng lớn lên anh mới biết, hóa ra rất nhiều chuyện, không thể nhìn ra ngay được, nó rất
lặng lẽ, cũng chẳng rõ ràng.
Anh quyết định buông thả bản thân một lần.
Anh cúi người hôn Tôn Ngữ Đàm một cái.
…
Trong lần kiểm duyệt bất động sản thường niên, Đường Nặc phát hiện ra một chuyện.
Anh ấy cẩn thận nhìn lại hai lần, sau đó khi xác định mình không nhìn nhầm mới dám báo cáo cho Trần
Duệ.
Trần Duệ nghe anh ấy báo cáo xong, đầu ầm ầm nổ vang.
Mấy hôm nay, bất kể là chuyện Võ Tuấn Triết đột nhiên xuất hiện, hay chuyện Tôn Ngữ Đàm đi sớm về
trễ, thấy đầu không thấy đuôi, đều không qua nổi chuyện này, nỗi lo lắng tích lũy của anh tăng lên
đỉnh điểm, Trần Duệ tức giận tột đỉnh, chỉ chực chờ bùng nổ.
Đường Nặc khiếp sợ nhìn cây bút sắp chọc thủng đống văn kiện trong tay sếp, đang định viện cớ chuồn
đi thì nghe thấy giọng lạnh như băng của sếp, “Ngăn lại, không được bán.”
“Vâng.” Anh ấy vội rời đi.
Trần Duệ nhắm mắt lại, muốn bình tĩnh cũng không được, anh ném bút đi, bấm điện thoại gọi cho Tôn
Ngữ Đàm, “Em muốn bán nhà?”
Tôn Ngữ Đàm: “Sao anh biết?” Cô ngập ngừng, “Hay phải trả lại cho ông Trần?”
Trần Duệ chế nhạo: “Em mà có ý này à, có thì đã hỏi anh trước khi rao bán rồi.”
Tôn Ngữ Đàm vô tội, “Em cũng định nói, nhưng mấy nay em có thấy anh đâu.”
“Là em không thấy anh hay anh không thấy em?” Trần Duệ như đang ở hầm băng, giọng lạnh ngắt, “Em
không biết gọi điện thoại à? Cũng đúng, dạo này
em bận thế, làm gì còn thời gian gọi điện, Tôn Ngữ Đàm, em nói anh biết, em bán nhà làm gì?”
“Dù sao cũng không ở, bán đi thôi.”
“Không ở? Sao lại không ở? Em không ở hay không muốn ở cùng anh?” “Trần Duệ, anh đừng nghĩ vậy mà.”
Trần Duệ nghiến răng nói: “Em muốn ở cùng ai? Võ Tuấn Triết?” Tôn Ngữ Đàm, “Liên quan gì đến cậu
ấy.”
Trần Duệ cười lạnh, “Không phải cậu ta mới về em đã vội sà vào lòng sao?” Tôn Ngữ Đàm ngạc nhiên
nói: “Không phải anh bảo không quen cậu ta à?” “…” Trần Duệ cúp điện thoại, nhấc chân đá văng chiếc
ghế.
Trần Duệ đi lòng vòng quanh phòng, anh vốn đang trong mộng đẹp, sao Võ Tuấn Triết lại đến phá chứ.
Trần Duệ nhắm mắt lại, những cảnh ngọt ngào lại hiện lên trong đầu, và cả khoảng thời gian dài dặc
cô không thuộc về anh mà anh chẳng muốn nhớ lại.
Cô lại muốn bước ra khỏi cuộc đời anh.
Trần Duệ rút điện thoại ra, bấm số lần nữa.
“Ừ?”
Giọng Tôn Ngữ Đàm rất điềm nhiên, Trần Duệ hỏi, “Ở đâu?” Giờ anh còn ngồi im thì cô sẽ thật sự chạy
theo người khác mất.
“Em đang ở nhà Tôn Niệm Tây.” Tôn Ngữ Đàm hỏi anh, “Anh tính qua đây à?”
“Sao rồi? Thấy cô buông điện thoại, Tôn Niệm Tây vội hỏi.
Tôn Ngữ Đàm gật đầu.
Tôn Niệm Tây vỗ tay, “Hú hú, cuối cùng tớ cũng được diện kiến nhan sắc của mỹ nam lạnh lùng rồi.”.