Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người im lặng một lúc, Tôn Niệm Tây nói, “Tớ sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”
Tôn Ngữ Đàm không nhịn được cười.
Tôn Niệm Tây lại nói: “Nhỡ tớ có uống thành thế, cậu nhớ tát vỡ mồm tớ đi nhé.”
“Tớ cảm thấy như thế đáng yêu mà.” Tôn Ngữ Đàm hỏi Trần Duệ, “Đúng không, Trần Duệ, bạn gái cũ của
anh đáng yêu nhở?”
“Cậu xấu tính thật đấy.” Tôn Niệm Tây cầm túi xách, “Mình về thôi.”
Khi ra cửa, Tôn Niệm Tây đi về phía xe của mình, vẫy tay chào họ, “Happy New Year!”
“Happy New Year! Năm mới gặp lại nhé!”
Từ phòng ấm ra tới đấy, gió đêm lùa vào cổ áo, Tôn Ngữ Đàm rùng mình vì lạnh.
Trần Duệ ôm chặt cô,
“Về nhé?”
“Vẫn còn sớm mà.” Tôn Ngữ Đàm ngước lên nhìn trời, “Em muốn ăn khoai tây nướng.”
Trần Duệ ôm cô tiến về phía trước.
Đám học sinh không phải học tối, nên họ càng dễ mua được khoai tây nướng.
“Sướng quá.” Tôn Ngữ Đàm thở dài, “Hồi xưa đi học, muốn mua được củ khoai thì phải đứng chờ mỏi
chân, bây giờ đến chệch giờ, muốn mua bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Trần Duệ ngồi yên, anh vốn chẳng ham mấy món này, Tôn Ngữ Đàm đưa khoai đến miệng anh, “Ăn thử
miếng nào.”
Trần Duệ há mồm cắn một miếng.
Tôn Ngữ Đàm hỏi, “Anh với cô ấy bên nhau bao lâu?” “Quên rồi.”
Hồi ấy anh đồng ý chỉ vì đang giận dỗi một cô gái khác, cái gọi là “bên nhau” cũng chẳng có gì cả.
Anh cứ mơ mơ hồ hồ suốt khoảng thời gian ấy, làm sao nhớ được mình đã làm gì.
Ký ức chỉ có một cảm giác thất bại như có như không, anh tưởng Hướng Già Ngọc cũng vậy, dù sao cũng
là cô ấy chủ động đòi chia tay.
Tối nay là lần đầu tiên anh thấy Hướng Già Ngọc kiêu kỳ hống hách làm loạn, hóa ra cô ấy thích anh
nhiều hơn anh tưởng.
Sau đó thì sao? Trần Duệ thờ ơ nghĩ.
Anh không yêu cô ấy, xin lỗi thì có ích gì.
Rất nhiều chuyện
tình cảm cũng không có hồi đáp, anh đã hiểu đạo lý này từ 800 năm trước.
Anh cũng chưa từng muốn
đòi công bằng với người ngồi trước mặt này.
“Vậy thì anh quá bạc tình, người ta còn day dứt anh mãi.” “Em đừng có khoe khoang.”
“Liệu bạn trai cũ còn lưu luyến em không nhỉ?”
Trần Duệ cười khẩy: “Còn thì sao? Em định đi tìm anh ta?” Đấy, cô cũng đâu có tim.
“Thì em cũng lạnh lùng giống anh thôi.” Tôn Ngữ Đàm kéo tay anh, “Anh là đỉnh nhất, Trần Duệ.
Em no
lắm rồi, mình đi thăm trường cũ đi.”
Trường cấp 3 Hải thành có một cổng phụ, sẽ mở vào tiết học tối, nhưng chỉ cho vào, không cho ra.
Đêm này là trường tổ chức tiệc chào xuân, mọi người đều tập trung ở hội trường lớn, nên vườn trường
đặc biệt yên tĩnh.
Tôn Ngữ Đàm dắt tay Trần Duệ, hai người vòng qua khu dạy học, đi qua đường mòn đến sân bóng đá.
Tôn Ngữ Đàm nói: “Anh còn nhớ không, hồi lớp 12, tiết thể dục nào hai lớp chúng mình cũng gặp nhau.
Canh Quả cứ kéo em ra đây xem anh đá bóng, chắc anh chả biết đâu.”
“Ừm.” Tất nhiên anh biết rồi.
Mỗi lần cô đến, tâm trạng anh đều tụt dốc, toàn sút trượt bóng.
Anh
tưởng cô đến ngắm Võ Tuấn Triết, vì lần nào Võ Tuấn Triết vắng mặt, cũng chẳng thấy bóng cô đâu.
Có điều anh không biết, mỗi lần Võ Tuấn Triết không đi đá bóng đều kéo Tôn Ngữ Đàm đi chơi cờ, Canh
Quả đành lủi thủi một mình đến ngắm anh.
“Rất nhiều lần cậu ấy giả vờ ngang qua lớp anh đấy.”
“Nhà ăn cũng thế.
Lớp anh ở tầng trên, hay xuống muộn, Canh Quả luôn ngồi ở sát cửa nhà ăn để ngắm
anh mỗi ngày.”
Các ngóc ngách vườn trường đều chất đầy những tâm sự thầm kín của các cô thiếu nữ, Tôn Ngữ Đàm càng
nghĩ càng cảm thấy hồi đó Canh Quả thật sự rất thích Trần Duệ, đó là một tình cảm không tên, vừa
đáng thương lại vừa đáng yêu.
Cô thì quá bàng quan, im lặng, chôn chặt tâm tư nhỏ bé của mình xuống
đáy lòng.
Cô nghĩ, mình không cần thích một người trong vô vọng như thế.
Cô phải tiến về phía
trước, từng bước rời xa anh.
“Còn em thì sao?” Trần Duệ hỏi, “Em nói em cũng thích anh, vậy lúc đó em nghĩ gì?”
Tôn Ngữ Đàm ăn ngay nói thật, “Nghĩ làm thế nào để tránh xa anh ra.” Trần Duệ hoang mang, “Tại
sao?”
“Em sợ mình thích anh quá, sẽ bám dính lấy anh mất.”
Trần Duệ im lặng, Tôn Ngữ Đàm ôm chầm lấy anh, “Em sợ mất mặt.
Không phải anh cũng thế à? Trần Duệ,
cứ để quá khứ ấy trôi đi.
Giờ mình đang ở bên nhau, bỏ lỡ nhiều thời gian thế vẫn có thể ở bên
nhau, em đã vui lắm rồi.”
Trần Duệ cúi đầu hôn cô, “Em buộc đuôi ngựa cho anh ngắm nhé?” “Hở?”
Cô đã quên lâu rồi, nhưng rất nhiều chuyện Trần Duệ vẫn canh cánh trong lòng.
Tối hôm đó ở trên giường, Tôn Ngữ Đàm bị túm tóc đuôi ngựa, điên cuồng thác loạn một hồi.
Anh không cho cô cởi ra, Tôn Ngữ Đàm giận run người, bắt đầu chửi rủa anh, “Trần Duệ, anh bị bệnh
phải không? Cái sở thích biến thái gì đấy!” Trần Duệ: “Anh muốn làm như vậy lâu rồi.”
Tôn Ngữ Đàm: “Đồ dê xồm bệnh hoạn.”
Trần Duệ: “Chỉ anh mới được nghịch tóc em.”
Tôn Ngữ Đàm: “Cả anh cũng không được! Mau Buông ra! A, a, đừng, anh ”
Cô hét khàn cả cổ mà anh vẫn chẳng tha.
Mới ngày mùng một mà hai người đã lăn lộn đến tận khuya.
Vào một buổi sáng cuối tuần gần sát năm mới, Tôn Ngữ Đàm đang nằm trong chăn thì nhận được cuộc gọi
video từ Tô Nam.
Cô nhận máy, đặt bên cạnh gối.
“Vẫn chưa dậy à?” Tô Nam hơi ngạc nhiên.
Tôn Ngữ Đàm đã tỉnh táo chút, vội vàng sờ phía bên cạnh, góc chăn trống trơn, Trần Duệ đã dậy rồi.
Cô bò dậy, “Con dậy ngay đây.”
“Đàm Đàm, dạo này con bị mất ngủ à, sao dậy muộn thế?”
Tôn Ngữ Đàm ngẫm nghĩ, “Chắc vậy á mẹ.” Đều nhờ phúc của Trần Duệ hết.
Cô cầm điện thoại đến phòng tắm rửa mặt, Tô Nam hỏi: “Bao giờ con về?”
“29 ạ, ở đến mùng 6 thì đi.
Con đặt vé rồi.”
“Ừ ừ, năm nay mẹ đặt nhiều lạp xưởng nhà bác Năm lắm, con về tha hồ ăn.” “Con thì ăn được mấy, bố
mẹ cứ ăn trước đi.”
“Thừa thì con đùm lên đấy ăn dần.” “Con có biết nấu ăn đâu.”
“Lạp xưởng thì nấu cái gì, cứ bỏ vào lò vi sóng quay là được, dễ ấy mà.
Khi nào về mẹ dạy cho.”
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng mở cửa, Tôn Ngữ Đàm khựng tay lại, ló đầu ra nhìn Trần Duệ đang
xách đồ ăn sáng vào nhà.
“Sao thế?” Tô Nam hỏi.
“Gió thổi cửa đóng lại ấy mà.” “Con không khóa cửa à?”
“Vâng, con quên mất.” Tôn Ngữ Đàm không thể vô duyên vô cớ đóng cửa nhà tắm lại, đành cầm điện
thoại ra ngoài đánh răng, đảm bảo Trần Duệ trong tầm mắt mình sẽ không thể xuất hiện trong màn
hình.
Trần Duệ nhìn cô hai giây rồi đi về phía cô, dép lê cọ lên mặt thảm tạo ra tiếng động rất nhỏ.
Tôn
Ngữ Đàm đẩy điện thoại sang một bên, lừ mắt với anh, tên Trần Duệ đáng ghét này lại còn khiêu khích
cười, tiếp tục tiến về phía cô.
Tôn Ngữ Đàm hơi khẩn trương, chỉ có thể trốn đông trốn tây.
Hai người chơi mèo vờn chuột quanh
phòng khách, ai cũng im lặng, Trần Duệ rất từ tốn, rõ ràng chỉ muốn trêu cô.
Tô Nam nói: “Sao có đánh răng thôi cũng chạy khắp phòng thế, bọt rơi xuống sàn bây giờ.”
Tôn Ngữ Đàm lúng búng nói, “Con đi rửa mặt, cúp trước nhé.”
Việc đầu tiên sau khi Tôn Ngữ Đàm buông điện thoại là nhảy lên đá chân Trần Duệ.
Trần Duệ đẩy cô vào phòng tắm, “Bẩn chết đi được.”
Tôn Ngữ Đàm đánh răng rửa mặt xong, Trần Duệ vẫn đứng ngắm cô.
Cô tức giận nói, “Nhìn gì?”
“Em sợ dì biết mình có bạn trai hay sợ người đó là anh?” Tôn Ngữ Đàm: “Anh không sợ à?”
“Việc gì phải sợ, anh có thể nói ngay lập tức.”
“Đừng chơi lớn thế.” Tôn Ngữ Đàm cầm lấy điện thoại từ tay anh, “Đi ra ngoài ăn sáng nào, em đói
lắm rồi.”
Ăn được một nửa, cô hỏi Trần Duệ: “Năm nay nhà anh vẫn ăn tết ở Vancouver à?”
“Ừ.”
“Mấy hôm nữa em về Thiệu thành, hẹn sang năm gặp nhé.”
Trần Duệ lấy giấy lau môi, “Em định khi nào nói chuyện với bố mẹ.” Tôn Ngữ Đàm rõ ràng, “Em không
có ý định nói.”
Trần Duệ gật đầu, “Hiểu rồi.”
Lúc anh đứng dậy thì thấy cô nói, “Em hy vọng anh cũng đừng nói.”
Anh cúi đầu nhìn cô.
Tôn Ngữ Đàm ngẩng mặt lên, mỉm cười với anh, “Trần Duệ.
Đừng nói.
Anh hiểu lý
do hơn em.
Đừng làm người lớn nhọc lòng.” Trần Duệ véo mặt cô, cũng mỉm cười.
Tôn Ngữ Đàm tưởng anh
đã cam chịu, không ngờ một chữ Trần Duệ cũng chẳng nghe lọt tai..