Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng sau khi tỏ tình thành công với nam thần Lục Tự Hàn, tôi chỉ đi ngủ một giấc tỉnh dậy đã mười năm sau.
Nhìn người trong gương tóc tai bù xù, sắc mặt vàng như nghệ, giống như đã phải trải qua cuộc sống rất khổ cực, thật không muốn thừa nhận đây chính là tôi.
Mười năm trước, tôi là một cô gái trẻ trung xinh đẹp bất khả chiến bại, quyết chí cho dù sống đến 100 tuổi cũng phải là một cụ bà đáng yêu, nhưng tại sao chỉ mới mười năm trôi qua tôi lại biến thành bộ dạng như thế này.
Cốc cốc cốc --
Tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi về bản thân.
Mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Tự Hàn mặc âu phục, đi giày da đứng ở cửa, đôi mắt đầy sao của tôi như muốn rớt ra.
Lục Tự Hàn của mười năm sau còn đẹp hơn so với thời niên thiếu, trưởng thành, thận trọng, đầy quyến rũ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói từ tính của anh như tiếng đàn cello du dương, xuyên qua màng nhĩ của tôi, "Nếu còn chưa đi thì sẽ muộn mất."
Anh ấy vẫn luôn nghiêm túc và cẩn thận như vậy, chẳng qua sự nghiêm túc đó đã chuyển từ học hành sang công việc.
"Đi...đâu?" xuyên không mười năm nên ký ức của tôi chỉ dừng lại ở mười năm trước, những chuyện xảy ra trong mười năm này tôi đều không biết.
Nếu không nhờ tấm ảnh cưới treo trên đầu giường và giấy chứng nhận kết hôn để trên bàn, tôi cũng không dám tin rằng mình thật sự đã kết hôn với nam thần.
Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ lúc còn là học sinh sau đó cưới nhau, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy thật mỹ mãn.
"Ly hôn." Lời nói của Lục Tự Hàn đã đập tan giấc mộng đẹp của tôi, "Đây không phải là kết quả mà em luôn muốn sao?"
Kết quả mà tôi luôn muốn?
Vậy là do tôi đề nghị ly hôn sao?
"Tại sao em lại muốn ly hôn?" Tôi kinh ngạc hỏi:"Không lẽ là anh ngoại tình sao?"
Không phải chứ?
Một Lục Tự Hàn nghiêm chỉnh, luôn được các nữ sinh gọi là "Giang Trực Thụ"* phiên bản đời thật, sau khi kết hôn lại lầm đường lạc lối vậy sao?
"Lâm Sơ Hạ, tôi không rãnh ở đây đùa giỡn với em, nếu muốn ly hôn thì đi ngay bây giờ. Còn không đi thì sau này cũng đừng nghĩ đến chuyện này nữa."
Bộ dáng tức giận của anh ấy thật khủng khiếp, tôi sợ hãi lùi lại hai bước.
Mười năm trước, tính tình của Lục Tự Hàn chỉ cao ngạo và lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận.
"Có chuyện này..." Tôi đang nghĩ làm thế nào để nói với anh ấy rằng tôi không phải là Lâm Sơ Hạ, người đã kết hôn với anh ấy sáu năm, mà là Lâm Sơ Hạ, người chỉ mới ở bên anh ấy cách đây mười năm trước.
Nhưng người bình thường chắc sẽ không tin điều đó phải không?
Tôi vừa mở miệng muốn nói, anh liền nhét tờ đơn ly hôn vào ngực tôi, "Tôi đã ký rồi, cho em năm phút thu dọn đồ đạc xuống lầu."
Anh xoay người sải bước ra khỏi phòng mà không cho tôi cơ hội giải thích.
Tại sao.....
Chuyện gì đây chứ.
Tôi ngồi bên giường, tùy tiện lật tờ đơn ly hôn mà anh đã ký, vừa nhìn thấy đã tức giận đến tim muốn ngừng đập.
"Ra đi tay trắng? Một đồng cũng không cần? Cái gì vậy chứ! Lâm Sơ Hạ này đầu óc có vấn đề sao?"
Không lẽ cô ta đã thích người khác?
Bằng không thì với tính tình của Lục Tự Hàn hẳn sẽ không keo kiệt như vậy.
"Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể!"
Tuy rằng không biết mười năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng với mức độ ngưỡng mộ của tôi đối với Lục Tự Hàn thì hẳn là không nên thay lòng đổi dạ thích ngươi khác.
Nếu không phải vậy thì tại sao chứ?
Tôi vắt hết óc để nghĩ cũng không biết bản thân vì sao lại muốn ly hôn.
Sau khi quan sát cách bài trí của căn phòng, tôi ra ngoài dạo một vòng và phát hiện đây không phải là một căn nhà nhỏ bình thường mà là một căn biệt thự lớn.
Quả nhiên tôi đã không tin lầm người, Lục Tự Hàn của mười năm sau giàu có đến mức sống trong căn biệt thự lớn, mặc quần áo hàng hiệu.
Nhưng mà hiện tại vì sao muốn tôi ra đi tay trắng?
Hừ, tôi không quan tâm.
Cuộc hôn nhân này, ai muốn ly thì ly, tôi không ly.
Tôi thay quần áo nhanh nhất có thể, trang điểm một chút, sau đó cầm hai tờ đơn ly hôn xuống lầu.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nhìn thấy Lục Tự Hàn, tim tôi vẫn đập loạn xạ vì hồi hộp.
Anh ngẩn đầu nhìn tôi, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã quay đầu đi không nhìn tôi nữa.
Nhìn thấy tôi xuống, anh ấy liền rời khỏi ghế sofa.
Tôi chạy tới, ném tờ đơn ly hôn lên bàn:"Em sẽ không bao giờ ly hôn, anh ở căn biệt thự lớn như vậy mà để em ra đi tay trắng sao?"
Anh quay sang nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
"Lâm Sơ Hạ em đang giở trò gì vậy?"
Hu hu hu.....
Mười năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Lục Tự Hàn lại đối xử với tôi như vậy.
Anh không thể không còn chút tình cảm nào với em đúng không?
"Em...em không giở trò gì cả, chỉ là không muốn ly hôn nữa." Thích anh nhiều năm như vậy sao có thể vừa mới ở bên nhau lại muốn ly hôn, ai mà chịu nổi chứ.
"Được rồi, đây là em tự nói." Lục Tự Hàn nghiến răng:"Bỏ lỡ lần này thì từ nay về sau đừng nghĩ tới chuyện ly hôn nữa!"
Anh nói xong liền xách chiếc cặp trên bàn đi ra ngoài.
Mới sáng sớm, sao nóng dữ vậy.
"Này...anh đừng đi chứ."
Tôi vẫn đang tự hỏi bản thân vì sao lại muốn ly hôn với anh ấy.