Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba người Hiểu Linh chưa về đến cổng, đã thấy một bóng nhỏ chạy vụt ra hô lớn:
- Tỷ tỷ, tỷ phu đã về. Mọi người ơi, tỷ tỷ đã về.
Tiểu Hàn chạy lại ôm đùi Hiểu Linh cười vui sướng:
- Tỷ… tỷ đã về a…Tỷ đi đường mệt hay không mệt? Tỷ có khát hay không? Nhị ca có pha trà xanh, thứ tỷ rất thích nha.
Trong khi Tiểu Hàn líu ríu không buông thì Lập Hạ và Lưu thị cũng từ nhà ngó ra,
Lưu Minh dựa ở cửa phòng ngóng chờ. Hiểu Linh cười cười, xoa đầu Tiểu Hàn:
- Chúng ta vào nhà rồi nói. Đệ rót cho ta một bát trà xanh, được chứ.
Tiểu Hàn buông tay, đáp:
- Hảo… ta vào rót nước trước cho tỷ nga.
Hiểu Linh đặt vải đắt giá và thịt vào trong gùi để cho Tiểu Đông gùi. Còn bản thân vác gạo và 2 chiếc lồng quấn lá chuối che đi mấy con gà con. Tiểu Nhã ôm số vải còn lại và chiếc cót lúa.
Để đồ vừa xuống, Hiểu Linh việc đầu tiên là bố trí cho mấy chú gà trước. Cả ba người, vẫn chưa ai nói cho cả nhà biết đã mua những thứ gì. Cô muốn đem lại cho mọi người một sự kinh hỉ. Hiểu Linh quây chiếc cót vào trong chuồng gà. Sau đó, đổ một lớp dày cát khô lên trên rồi mới từ từ thả đám gà con vào. Lũ gà hoang mang tìm hiểu vùng đất mới của chúng.
Vừa lúc này, Tiểu Hàn đi ra với một bát nước chè xanh trên tay, nãi thanh nãi khí nói:
- Tỷ tỷ… mau uống nước cho đỡ khát. Tỷ đang làm gì vậy a?
Hiểu Linh đón lấy bát nước còn âm ấm làm một hơi, rồi bế thốc Tiểu Hàn lên để cho hắn nhìn:
- Ta vừa thả gà… đệ xem.
Tiểu Hàn hoa cả mắt. Trời đất, một đàn gà nha. Con nào con nấy cứ như một cục bông di động cứ đi đi lại lại làm hắn không thể nào đếm được.
- Một… hai… ba…. Sáu… bảy…. ây nha… hình như con đó đếm rồi a… thực nhiều quá…
Tiểu Hàn ánh mắt long lanh nhìn Hiểu Linh:
- Tỷ tỷ.. rốt cuộc là có bao nhiêu con… ta thấy thực nhiều lắm.. đếm không được. Chúng chạy lung tung hết cả.
Hiểu Linh quát nhẹ chiếc mũi Tiểu Hàn, sủng nịch nói:
- Đệ không đếm được, kêu nhị ca của đệ ra đếm cùng là được rồi. Ta nói ra, thì đâu còn gì là thú vị nữa.
Tiểu Hàn mắt sáng long lanh, tụt xuống khỏi người Hiểu Linh, đáp ân một tiếng rồi chạy vụt vào nhà la lớn:
- Nhị ca… nhị ca… nhị ca đâu rồi? gà… gà con thật nhiều nha… nhị ca giúp giúp ta đếm đếm a…
Hiểu Linh nhìn theo bóng dáng mất hút của Tiểu Hàn chay vào nhà rồi xoay người đi tìm một chiếc vại cỡ nhỏ bị dò ở cuối vườn. Nơi này không có nguồn điện sưởi ấm cho gà con. Nên cô đành làm theo cách nguyên thủy nhất: bỏ than củi cháy vào sưởi ấm cho chúng, phía trên phải để thoáng để gà không bị ngột thở. Nhưng trước hết, cô chưa biết mức nhiệt nào là thích hợp. Nên lần đầu tiên, cô dùng tro than của rơm, thân ngô cháy kèm một ít thân củi nhỏ đi. Đốt xong, chờ cho chiếc vại nguội đi một chút, cô đặt nó vào chính giữa cót quây. Lúc này, vừa đúng Tiểu Hàn lôi lôi kéo kéo Lập Hạ từ trong bếp đi ra. Lập Hạ cười cười:
- Tiểu Hàn, đệ từ từ nào. Ta đang bận trong bếp một chút. Đại tỷ thả gà vào chuồng rồi, chúng đâu có thể chạy mất đâu. Đệ vội làm cái gì a.
Tiểu Hàn lắc đầu, tay vẫn giữ chặt Lập Hạ kéo đi.
- Không được, đệ muốn ngay bây giờ. Tỷ tỷ mua về thật nhiều gà… đệ không thể đếm được. Nhị ca phải giúp đệ a.
Lập Hạ lắc đầu, cười nhận mệnh:
- Hảo… sau đó đệ phải thả ta đi a. Đông ca nấu ăn, ta phải phụ huynh ấy một chút.
Hiểu Linh đứng ở cạnh chuồng gà nhìn hai huynh đệ đi tới. Cô thật mong chờ nhìn vẻ mặt của Lập Hạ khi nhìn thấy số gà cô mua.
Và cô không khỏi hài lòng khi nhìn thấy: ánh mắt như dại đi, không tin vào mắt mình, hết nhìn cô lại quay sang nhìn đàn gà, rồi thận trọng đếm đi đếm lại từng con một của Lập Hạ, giọng run run:
- Hai mươi tám con gà…. Cái này… cái này là thực sao tỷ?
Hiểu Linh cười cười:
- Đương nhiên là thật a…
Khuôn mặt Lập Hạ phút chốc rạng rỡ, cười sáng lạn:
- Này… này thực quá tốt rồi… tỷ tỷ… thực quá tốt rồi a… ta… ta…
Lập Hạ phấn khích đứng đó, nhìn cô, tay vân vê gấu áo. Giây phút này, đột nhiên là Hiểu Linh muốn ôm hắn một cái. Cô giang tay ra, nói:
- Ôm ta một cái nào.
Lập Hạ bối rối trong phút chốc. Nhìn đến đôi mắt hiền lành, chứa đựng sự sủng nịch của đại tỷ dành cho hắn. Đột nhiên, hắn cảm thấy ủy khuất vô cùng, cảm thấy muốn làm nũng đại tỷ như hồi còn nhỏ. Hắn lao vào vòng tay đang giang rộng đó, ôm chặt, nức nở:
- Tỷ tỷ.. thực tốt.. thực tốt quá.
Hiểu Linh lại muốn đậu đậu Lập Hạ:
- Ý đệ là gà con tốt hay tỷ tỷ tốt a…
Lập Hạ nức nở:
- Đương… đương nhiên là… là tỷ tỷ tốt.
Hiểu Linh cười cười, vỗ vỗ lưng Lập Hạ:
- Hảo hảo… không khóc.. những con gà này còn phải dựa vào đệ chăm sóc a.
Lúc này, không rõ từ bao giờ, Tiểu Đông cũng đã tới gần, bắt chước Hiểu Linh vỗ vỗ lưng Lập Hạ, khuôn mặt vô cùng biểu cảm:
- Nhị ca ngoan ngoan… không khóc.. không khóc…
Nhìn Tiểu Đông, Hiểu Linh bật cười lớn. Lập Hạ cũng phải phì cười mà gạt đi nước mắt. Ây nha… sao cô lại có một tiểu đệ đáng yêu như vậy đây.
Hiểu Linh một lần nữa quan sát lũ gà. Thấy chúng phân bố đều xung quanh cái vại thì khá yên tâm vì nhiệt độ vừa đủ. Cô đi kiếm mấy thân tre đóng thành một cái máng ăn và một cái máng uống cho lũ gà.
Trong lúc đó, Lập Hạ đã rất nhanh nhẹn đi lấy chút cuộng rau băm nhỏ và chắt lấy nước vo gạo đặc trộn cùng nhau để cho lũ gà ăn.
Hiểu Linh lấy tỏi nghiền nát rồi hòa vào nước làm nước uống cho lũ gà, cũng dặn Tiểu Đông và Lập Hạ sau này không để đồ ăn nước cho chúng, để chúng phải uống nước tỏi.
Tiểu Đông không hiểu hỏi:
- Thê chủ. Nước tỏi rất cay, lũ gà liệu có uống hay không? Với cả cái vại đựng tro than ở trong đó có tác dụng gì vậy.
Hiểu Linh đáp:
- Không có nước, buộc chúng phải uống thôi. Tỏi có tác dụng chống bệnh tốt, cho lũ gà uống để phòng bệnh cho chúng. Ngươi không thấy, những người cảm cúm, ăn tỏi sẽ nhanh khỏi hơn sao. Còn cái vại kia là để sưởi ấm cho lũ gà. Bình thường gà sẽ có gà bố ủ ấm, nhưng chúng không có. Nên ta để vào sưởi cho chúng. Mọi người chú ý một chút, nếu thấy lũ gà co cụm lại gần cái vại là độ ấm không đủ, phải tăng thêm lượng than. Còn nếu chúng tản tránh xa thì là quá nóng.
Tiểu Đông nhìn Hiểu Linh ánh mắt thán phục:
- Thê chủ, cách này thực sự quá tốt. Gà con rất dễ bị bệnh, bị rét mà chết. bằng cách này, gà nhà ta chắc chắn sẽ sống tốt. Nhưng thê chủ, từ đâu mà ngài biết được cách này a.
Hiểu Linh nhún vai, đáp:
- Là do quan sát mà ra cả thôi. Ngươi vào nấu cơm đi. Số thịt và xương kia để ta xử lý. Trời cũng trưa lắm rồi. Nhanh một chút.
Tiểu Đông gật đầu:
- Ân.. thê chủ. Sẽ xong ngay thôi.