Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiểu Linh đi chầm chậm trên con đường làng. Thỉnh thoảng lại gật đầu mỉm cười chào hỏi mấy người đang vội vã đi ngược chiều với cô. Đây là con đường duy nhất để lên trấn, nên giờ này không ít người quảy đồ đi sớm để kịp chợ bán..
Trì hoãn một hồi, khi tới nhà cũng đã tầm 9h sáng. Từ bên ngoài nhìn thấy cánh cổng khép hờ, không thấy bóng người lớn trong nhà. Có vẻ như cô dự đoán đúng. Lúc này hẳn là chỉ có Lưu thị ở nhà. Mà thường ngày, khi không có việc gì, ông thường ngồi trong nhà dưới đan lát. Cô chỉ cần nhẹ đẩy cửa đi vào, đặt bộ quần áo ở sân giếng rồi rời đi. Hẳn là không kinh động đến ông. Hiểu Linh cười khổ. Cô trở về, vừa muốn tránh không gặp họ, lại hi vọng ai đó sẽ phát hiện ra cô trở về mà giữ cô lại. Nhưng cô lại sợ, sợ khi đối diện với họ lại nhận được sự xa lánh, lạnh nhạt.
Đứng bồi hồi một lát ở xa xa cửa, hít một hơi lấy dũng khí, Hiểu Linh nhẹ nhàng đi tới, cẩn thận đẩy cửa cổng bước vào. Đột nhiên tiếng chó con sủa làm cô giật mình. rồi cười khổ. Sao cô lại quên mất mấy chú chó con chứ....
Nghe tiếng mấy chú chó sủa nhặng ngoài cửa, Tiểu Hàn vừa xỏ chân vào dép, vừa nói với ra ngoài:
Ai đấy ạ. Chờ con một chút.
Hiểu Linh ngây ngẩn người, sao lại là Tiểu Hàn ở nhà. Cô tính quay đầu bỏ đi thì Tiểu Hàn đã phi ra như tên bắn ôm chặt lấy chân cô mà nức nở:
Tỷ tỷ... tỷ trở về rồi. Tỷ trở về được không... đừng đi nữa...
Nói chưa được mấy từ, Tiểu Hàn đã òa lên khóc nức nở nhưng tay thì vẫn ôm cứng lấy Hiểu Linh, sợ cô đi mất. Hiểu Linh đau lòng gỡ nhẹ tay Tiểu Hàn ra, ngồi xuống đối diện với nhóc. Bàn tay lúng túng lau nước mắt cho nhóc, nhẹ giọng khuyên nhủ:
Ngoan, Tiểu Hàn không khóc. Không khóc có được không.
Nhưng cô vừa nói, Tiểu Hàn khóc càng hung, nức nở vòng tay qua cổ Hiểu Linh mà ôm chặt.
Không..... không cho...... tỷ tỷ đi.
Hiểu Linh bất đắc dĩ bế bổng nhóc lên, bước nhanh vào nhà. Cô tính đặt Tiểu Hàn xuống giường, nhưng nhóc dứt khoát không buông tay.
Tiểu Hàn ngoan, buông tay được không. Ta sẽ trở lại thăm đệ mà. Sẽ không cách lâu lắm. Được không?
Cô cố gắng thương lượng với Tiểu Hàn. Dù là đứa bé, nhưng Hiểu Linh cũng không muốn lừa gạt nhóc: nói gì mà sẽ không đi, sẽ ở lại... Nói dối một đứa bé, cô không làm được. Nhưng nghe cô nói vậy, Tiểu Hàn run lên một cái, rồi siết chặt tay hơn.
Không.. không được....
Hiểu Linh đành giữ nguyên trạng ôm Tiểu Hàn, tay vỗ nhè nhẹ lên lưng để trấn an, giảm đi từng cơn nấc cục của nhóc. Phải chừng mười lăm phút sau, tiếng thút thít mới nhỏ dần. Nhưng Hiểu Linh không thể chờ đến khi Tiểu Hàn ngừng khóc. Nếu muộn hơn, sợ rằng mọi người sẽ trở về. Cô lại càng khó xử. Cô đành nói:
Tiểu Hàn. Đệ buông lỏng tay được không? Đệ ôm như vậy.. ta không thở được.
Tiểu Hàn do dự, rồi từ từ buông tay. Chỉ cần tỷ tỷ có động tác muốn ném hắn xuống, hắn nhất định sẽ ôm tỷ ấy không buông. Chỉ một lát, một lát nữa thôi, Đông ca, Lưu Thúc đi viếng mộ sẽ trở về, hoặc nhị ca sẽ từ nhà Gia Khang đưa đồ cũng sẽ trở về. Mọi người sẽ giữ được tỷ tỷ ở lại.
Hiểu Linh nhẹ nhàng đặt Tiểu Hàn xuống giường. Cậu bé cũng đã rời tay khỏi cổ cô. Để nhóc không thể có động tác tiếp theo, Hiểu Linh từ từ nắm lấy cả hai tay bé. Ánh mắt ôn nhu nhìn Tiểu Hàn một lúc trấn an, rồi chợt nói:
Xin lỗi đệ. Ta phải đi rồi.
Nói xong, không kịp để Tiểu Hàn phản ứng, cô tông cửa chạy vụt ra ngoài. Uỳnh... có tiếng gì đó rơi xuống đất, nhưng Hiểu Linh kìm giữ bản thân không cho mình quay lại, một mạch chạy ra ngoài rồi dần dần đi chậm lại. Cô không muốn ai đó trong làng đi nhìn thấy cô chạy bán sống bán chết ra khỏi nhà.
*****
Lưu Thị và Tiểu Đông từ trên núi trở về. Hôm nay là ngày giỗ thê chủ của ông, nên ngay từ sáng sớm, hai cha con đã mang theo đồ cúng, vàng mã lên trên mộ. Vừa về đên gần cổng nhà, cả hai đã nghe thấy tiếng khóc xé trời từ trong nhà vọng ra. Hoảng hồn, Tiểu Đông nhanh chân vọt vào trong nhà, chạy tới nơi phát ra tiếng khóc thì thấy Tiểu Hàn nằm sõng soài ngay trên đất gào khóc:
Tỷ tỷ... tỷ tỷ...
Làm sao.. Tiểu Hàn làm sao vậy.
Tiểu Đông lo lắng đỡ nhóc dậy, phủi quần áo cho Tiểu Hàn mà hỏi dồn. Vừa nhìn thấy Tiểu Đông trở lại, mắt Tiểu Hàn rực sáng, vừa khóc vừa nức nở nói:
Tỷ tỷ.. tỷ tỷ vừa rời đi. Đông ca... đuổi... đuổi theo...tỷ ấy về.
Tiểu Đông sững sờ hỏi lại:
Nàng... nàng trở về sao?
Tiểu Hàn túm áo Tiểu Đông thúc giục trong tiếng nấc nghẹn:
Đông ca.. nhanh lên.. đuổi theo tỷ.. Không kịp mất.
Tiểu Đông đứng ngẩn người thì bị Lưu thị từ ngoài đi vào nghe hết câu chuyện gắt lên:
Còn không mau đuổi theo con bé đi.
Giống như một lệnh phát động, Tiểu Đông giật mình lao thẳng ra ngoài nhắm hướng trấn trên mà chạy. Hắn chạy một hồi mà vẫn không thấy bóng dáng nàng đâu, lòng không khỏi tuyệt vọng. Chợt, có người chào hắn:
Tiểu Đông chạy đâu mà vội vàng vậy. Thê chủ cậu quên đồ gì à. Ta vừa gặp nàng ấy ở phía trước thôi. Nhanh chút là thấy.
Tiểu Đông dấy lên hi vọng, cắm đầu đuổi theo, còn không kịp cảm ơn người kia. Chỉ nhoáng đó, hắn đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ấy. Đôi mắt như nhòe đi, bao nhiêu nhớ nhung, ủy khuất lúc này như trực tràn ra bên ngoài. Hắn chạy đến mà ôm chặt lấy eo nàng từ phía sau, nức nở:
Thê chủ... trở về đi.. cầu xin ngài.. trở về.