Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
  3. Chương 10: KHÔNG MUỐN NỢ NHÂN TÌNH
Trước /61 Sau

Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 10: KHÔNG MUỐN NỢ NHÂN TÌNH

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đợi Hổ Khắc vất vả ngậm con hươu sừng đỏ trở về bộ lạc, chỗ vu y đã hòa thuận vui vẻ rồi.

 

"Giỏi quá Hổ Khắc, con hươu sừng đỏ khó tìm như vậy mà cũng bắt được."

 

Những giống đực trên đường đều rục rịch. Bây giờ ai mà không biết Hổ Khắc mang về một giống cái nhỏ, nghe nói vừa trắng vừa nhỏ, hoàn toàn khác với những giống cái trong bộ lạc.

 

Có người mang bông, có người cầm da thú, từng người một đứng chặn ở cửa nhà vu y.

 

Hổ Khắc hừ một tiếng, ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c bước vào căn nhà trúc. Hắn là người mang giống cái nhỏ về, có quyền trở thành giống đực đầu tiên của giống cái nhỏ.

 

Những thú nhân khác chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn con hổ đang đắc ý trước mặt.

 

"Giống cái nhỏ, ta mang thịt về cho nàng này."

 

Từ Ca rụt người lại sau lưng Thụy Cách, không muốn đến gần Hổ Khắc.

 

Thụy Cách an ủi giống cái nhỏ, mỉm cười nói với Hổ Khắc đang cụp tai xuống: "Hổ Khắc, theo quy định của bộ lạc, ngươi sẽ là giống đực đầu tiên của Từ Ca. Nhưng Từ Ca bị thương, lại là giống cái nhỏ không biết nói, mấy ngày này Từ Ca sẽ ở chỗ ta, đợi cô ấy lành vết thương rồi ngươi hẵng mang về."

 

Hổ Khắc nhìn vết thương do mình gây ra, chột dạ cụp đuôi xuống, đương nhiên không dám nói gì thêm: "Ta biết rồi, ta sẽ đến thăm giống cái nhỏ mỗi ngày."

 

Thấy cảnh tượng này, Từ Ca yên tâm. Tuy cô đã biết đại khái rồi, nhưng ở cùng giống đực xa lạ thật sự không được!

 

Không có tình cảm, cô không muốn tùy tiện trao thân! Cô cũng không muốn có bạn đời gì cả, ở cùng Đại Xà là tốt lắm rồi.

 

Trong quá trình ở chung, vu y nhanh chóng phát hiện ra khiếm khuyết ở mắt cô. Mỗi ngày đều nhỏ thứ gì đó vào mắt cô.

 

Lúc đầu Từ Ca rất sợ hãi, nhưng cảm giác giống như thuốc nhỏ mắt, không chống cự được nên cũng mặc kệ, không ngờ thị lực thật sự rõ ràng hơn rất nhiều.

 

"Thụy Cách, chị thật sự là ân nhân cứu mạng của em~"

 

Ở bộ lạc một tuần, Từ Ca học được không ít thứ, đối với Thụy Cách cũng ngày càng thân thiết. Chỉ là rời nhà đã lâu, cô rất nhớ Đại Xà, mỗi ngày đều ngóng ra ngoài cửa sổ, hy vọng Đại Xà có thể tìm thấy cô.

 

Cô không muốn làm bạn đời của Hổ Khắc. Cô bảo Hổ Khắc đưa mình về, nhưng Hổ Khắc luôn dùng cách lẩn tránh để trả lời cô. Thụy Cách cũng không đồng ý cho cô về, nói xà thú rất hung tàn.

 

Nhưng Đại Xà, anh ấy chỉ là một con rắn có linh tính, không phải thú nhân. Hơn nữa Đại Xà rất tốt, rất dịu dàng, có thể rắn ở thế giới này đúng như bọn họ nói, nham hiểm xảo quyệt, nhưng Đại Xà của cô thì không.

 

Rừng rậm nguy hiểm trùng trùng, một mình cô rời khỏi bộ lạc, không có khả năng tự bảo vệ, tùy lúc có thể c.h.ế.t dưới miệng dã thú. Cô chỉ có thể hy vọng Đại Xà có thể nhanh chóng đến bộ lạc này, tìm thấy cô.

 

"Từ Ca, có đi chợ phiên không?"

 

Hổ Khắc cười ngây ngô ngẩng đầu nhìn Từ Ca trong nhà, tay phải ngượng ngùng gãi đầu.

 

"Em và Thụy Cách cùng đi!"

 

Từ Ca trèo xuống giường, đến bộ lạc lâu như vậy rồi, cô chưa từng rời khỏi nhà Thụy Cách. Một là vì lúc đầu bất an, hai là vì xung quanh toàn là các loại động vật.

 

Thụy Cách đã kể cho cô rất nhiều chuyện hữu ích, ví dụ như giống cái rất hiếm, một giống cái có thể có rất nhiều giống đực, thú nhân không được phép làm hại giống cái, v.v.

 

Dù sao cũng không có việc gì làm, hôm nay đi xem chợ phiên vậy.

 

"Vu y cô ấy đến chỗ Kiệt Na (giống cái trong bộ lạc) rồi, là vu y bảo ta đưa nàng đi chợ phiên."

 

Hổ Khắc nhảy đến trước mặt Từ Ca, nhe hàm răng trắng tinh.

 

Từ Ca vừa nghe liền ỉu xìu lắc đầu: "Vậy em không đi nữa, anh tự đi đi."

 

"Ta đi bắt hươu sừng đỏ cho nàng!"

 

"Không cần."

 

"Chợ phiên có rất nhiều đồ tốt, đều là thú nhân lang thang từ nơi khác đến, một mùa tổ chức một lần, bỏ lỡ thì phải đợi đến mùa sau mới gặp lại được."

 

Từ Ca mím môi, trong lòng ngứa ngáy, do dự mãi cuối cùng vẫn đồng ý: "Được rồi."

 

Thấy Từ Ca bị mình thuyết phục, Hổ Khắc mừng rỡ, cười càng rạng rỡ hơn.

 

"Đừng cười ngốc nữa, không được nắm tay em."

 

Từ Ca sải bước đi trước, cô không định trở thành bạn đời của Hổ Khắc, vậy thì không thể cho Hổ Khắc hy vọng.

 

Hổ Khắc không để ý, hắn tin rằng sớm muộn gì cũng khiến giống cái nhỏ chấp nhận mình, vui vẻ đi theo sau Từ Ca.

 

"Anh theo sau em làm gì, dẫn đường đi chứ." Từ Ca dở khóc dở cười, con hổ ngốc này, thật là.

 

"À được được được."

 

Chợ phiên của đại lục thú nhân đều là lấy vật đổi vật, hai bên đều đồng ý thì có thể giao hàng.

 

Bộ lạc A Nhĩ Sơn nằm ở bán cầu bắc của đại lục, phía bắc là rừng rậm Mãnh Uyên, phía tây nam là thảo nguyên rộng lớn, phía đông có đồng bằng, núi lửa và đảo nhỏ. Vì vậy mỗi mùa đều có thú nhân lang thang từ những nơi khác nhau tụ tập ở bộ lạc này để trao đổi vật tư.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

 

Thú nhân người cá từ biển mang đến muối tinh khiết, thú nhân nhện bày bán vải làm từ tơ nhện, đồ gốm đá đơn giản, da thú đủ màu sắc…

 

Từ Ca nhìn không xuể, nhìn đông ngó tây, tò mò với tất cả những món đồ nhỏ.

 

"Có muốn gì không?"

 

"Em chỉ xem thôi, không có gì đặc biệt muốn cả."

 

Từ Ca giả vờ thờ ơ nhún vai, đương nhiên là cô muốn rồi! Nhưng cô không có đồ để đổi, cô không muốn nợ Hổ Khắc ân tình đâu, hu hu hu hu.

 

"Hử?"

 

Một con báo con to bằng bàn tay đ.â.m vào chân cô, phản lực khiến nó lăn một vòng trên đất, bộ lông xù lên như một cuộn len vậy.

 

Không ai có thể từ chối được những thứ mềm mại, đặc biệt là thú con mềm mại!

 

Trái tim Từ Ca trúng ngay một mũi tên, ôm ngay báo con vào lòng xoa nắn: "Đáng yêu quá! Nhóc là báo con nhà ai thế?"

 

"Grừ grừ." (Thả ta ra, cha, ta muốn cha, hu hu hu hu)

 

Thú con chưa trưởng thành không thể biến thành hình thú nhân, giãy giụa muốn thoát khỏi lòng Từ Ca.

 

Hổ Khắc u ám nhìn con báo con không biết tốt xấu này, hắn cũng rất muốn được Từ Ca xoa nắn.

 

"Từ Ca, em ấy là giống đực, mau thả em ấy xuống đi."

 

Từ Ca say mê cảm giác mềm mại, sao nỡ buông tay: "Em ấy còn nhỏ, chúng ta đưa em ấy đi tìm cha mẹ… Không đúng, cha và mẹ đi, chắc họ lo lắng lắm rồi."

 

"Em ấy tuy nhỏ, nhưng là giống đực, đừng quan tâm em ấy nữa."

 

Hắn lớn như vậy rồi, đêm không về nhà cha mẹ cũng không lo lắng. Hơn nữa, đứa nhóc này cũng không phải là con của giống cái nhỏ, ai rảnh mà thèm quan tâm nó chứ…

 

Từ Ca nhìn vào mắt hắn, mang theo ánh sao lấp lánh.

 

"Em ấy thật đáng thương làm sao, chúng ta giúp em ấy tìm cha mẹ đi."

 

Hổ Khắc chính nghĩa vung tay.

 

"Grừ grừ——" (Thả ta ra, thả ta ra——)

 

Cái cây to cách đó không xa xào xạc, một cái đuôi rắn màu vàng trắng đung đưa trong không trung.

 

Từ Ca vuốt ve báo con, theo Hổ Khắc đi xuyên qua chợ phiên. Không lâu sau, Hổ Khắc khịt mũi, chỉ vào một gian hàng nói: "Cha của con báo con này ở đằng kia."

 

Từ Ca sải bước đến gian hàng, là một gian hàng bán rau, người bán không lớn tuổi lắm, chắc tầm tuổi Từ Ca.

 

"A Khâu? Cô là?"

 

Thu Nghiệp chớp mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Thằng nhóc thối nhà cô giỏi đấy, nhỏ như vậy đã tìm được bạn đời rồi!?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /61 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Nhất Phẩm Trù Phi

Copyright © 2022 - MTruyện.net