Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Ca tâm trạng vui vẻ bỏ ba củ khoai lang vào sọt tre, bảo Đại Xà bỏ gà rừng vào sọt tre.
Đại Xà cưng chiều xoa đầu Từ Ca, một tay ôm lấy Từ Ca, tay kia xách sọt tre đi về.
Khi về đến hang động mặt trời vẫn chưa lặn.
Từ Ca giao gà rừng và khoai lang cho Đại Xà, bản thân thì sốt sắng luộc miên thái.
Lát nữa làm thanh đoàn, thanh đoàn nhân đậu đỏ là ngon nhất. Không đúng không đúng, cô không có đậu đỏ, vậy thì làm nhân thịt đi, cô cũng thích ăn.
Chỉ nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi, Từ Ca lau khóe miệng, càng thêm ra sức luộc.
Một nồi nhỏ miên thái sau khi chần qua nước sôi chỉ còn to bằng nắm tay người lớn. Từ Ca vớt ra bát, ép lấy nước, rồi đổ nước vào một cái bát khác, tiếp theo chỉ cần cho thêm bột nếp vào nhào thành viên là được.
Nụ cười Từ Ca cứng đờ, bột nếp…
"Sao vậy?"
Đại Xà từ trong hang động đi ra, liền thấy giống cái nhỏ quỳ trước nồi, vặn vẹo thân rắn đến bên cạnh giống cái nhỏ.
Từ Ca khóc thút thít ngẩng đầu: "Tối nay em không thể nấu món gì ngon được rồi."
Đại Xà nhìn thoáng qua đám cỏ trong bát, sờ sờ đầu của giống cái nhỏ: "Đây là làm xong rồi sao?"
"Chưa đâu." Từ Ca ủ rũ cúi đầu: "Còn thiếu bột nếp."
"Bột nếp là gì?"
"Là một loại bột được xay từ quả của một loại cây."
Từ Ca vừa nghĩ vừa miêu tả đại khái hình dạng, vỗ vỗ mặt, lấy lại tinh thần: "Đợi sau này em tìm được sẽ làm cho anh ăn. Anh phải tin em, loại cỏ này thực sự ăn được."
Đại Xà bế Từ Ca lên, nhẹ nhàng phủi đi rễ cỏ trên người cô, ôn nhu nói: "Em nói gì anh đều tin."
Từ Ca đỏ bừng mặt, khoác tay lên cổ Đại Xà, muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Đại Xà, cô có thể nghe rõ ràng tiếng tim mình đập. Trong khoảnh khắc đó, cô bất giác nhắm mắt lại.
Đại Xà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt Từ Ca.
Thời gian như ngừng trôi, trong không khí mang theo vị ngọt ngào.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Môi mỏng khẽ mở: "Buồn ngủ rồi sao?"
Từ Ca mở mắt: "… Có một chút."
Từ Ca đ.ấ.m mạnh vào n.g.ự.c Đại Xà một cái, thở dài nhìn lên bầu trời. Ánh hoàng hôn chiếu rọi khắp đại lục, cô nhìn thấy một mặt trăng khác mọc lên ở phía đông, hấp thụ một vệt ráng chiều rồi nở rộ ánh sáng màu tím huyền ảo.
"Đẹp quá."
Còn Đại Xà thì ôm n.g.ự.c mặt đầy mờ mịt.
May mắn thay còn có gà rừng, bữa tối cũng đã có. Đại Xà làm sạch nội tạng, thành thạo bắc nồi đun nước, gà sau khi chần qua nước sôi rất dễ nhổ lông, sau đó dùng d.a.o đá chặt thành từng miếng…
Từ Ca đào một cái hố dưới đất, làm xong vòng cách lửa thì cho khoai lang nướng vào, phủ lên lá cây và cành cây, châm lửa đốt.
Thời gian rảnh rỗi, Từ Ca chuẩn bị bắt một ít tôm cá, ngày mai đến bộ lạc thăm Thu Nghiệp.
Trong sông có không ít cá tôm, bởi vì nhiều xương nên các thú nhân không thích ăn, ít bắt. Lâu ngày cá không còn nhạy bén như hiện đại.
Cô dùng sọt tre làm lưới đánh cá, cẩn thận tiếp cận đàn cá, thừa dịp đàn cá dừng lại nhanh chóng vớt lên. Đàn cá hoảng sợ bỏ chạy, nhưng cũng bắt được hai con.
Từ Ca vui mừng ra mặt, đắc ý đưa sọt tre cho Đại Xà xem, sau khi được khen ngợi mới lon ton đi tìm một hòn đá lõm để nuôi cá.
Hai con cá có lẽ không đủ, Từ Ca ủ rũ nhìn đàn cá bơi qua bơi lại, trong bụi cỏ đột nhiên có động tĩnh, một con gà rừng thò đầu ra.
Trùng hợp thế! Trong mắt Từ Ca lóe lên một tia sáng.
Gà rừng đang kiếm ăn theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhìn quanh bốn phía, phát hiện Từ Ca đang đến gần, lập tức vỗ cánh bỏ chạy.
"Vị thí chủ này, đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm đi!"
Từ Ca giơ tay lên như Nhĩ Khang, cất bước đuổi theo.
Gà rừng liên tục kêu, di chuyển rất phong cách. Sau đó có lẽ phát hiện Từ Ca ngay cả cánh của nó cũng không chạm được, nên bắt đầu không hoảng sợ nữa, thậm chí còn có chút khiêu khích.
Từ Ca vốn định từ bỏ, nhưng bị một con gà rừng khiêu khích là điều cô không bao giờ ngờ tới!
Không thể nhịn được nữa!
Cô gầm lên một tiếng, lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét đuổi theo gà rừng, nhào tới nắm lấy chân gà.
Gà rừng bị dọa sợ, điên cuồng vỗ cánh, Từ Ca bất ngờ bị ăn mấy cái bạt tai, không cẩn thận buông tay. Mắt thấy con gà sắp bay mất, cô không kịp đứng dậy, nhanh chóng bò lên phía trước muốn bắt lấy gà rừng.
Tiềm năng sinh tồn khiến gà rừng kêu lên chói tai, dùng cánh bò lên cây, Từ Ca ngồi dưới đất nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đại Xà đang nấu cơm nghe thấy động tĩnh, nhìn thoáng qua thấy giống cái nhỏ dường như đang chơi rất vui vẻ, khóe miệng anh nở một nụ cười cưng chiều.
"Ngươi không xuống địa ngục thì ai xuống địa ngục? Ta đếm đến một, ngươi tự mình xuống đây, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi." Từ Ca vẻ mặt nghiêm túc đứng dậy.
Gà rừng trên cây dường như vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, gáy khiêu khích nhân loại ở dưới.
"Ba! Hai! Hai phẩy năm, hai phẩy tư, hai phẩy ba…"
Từ Ca thở dài, ngửa mặt lên trời 45 độ, hay là từ bỏ đi.
"Ò ó o ò ó o ——" Lúc này gà rừng đã gáy vang bài ca chiến thắng.
Từ Ca đời này chưa từng ấm ức như vậy: "Đại Xà! Đánh con gà đáng c.h.ế.t này xuống cho em!"
Từ xa bay tới một viên đá, đánh trúng con gà rừng đang kiêu ngạo trên cây.
Khoảng cách giữa người với người có cần phải lớn như vậy không? À đúng rồi, anh ấy không phải người.
Từ Ca tự an ủi mình, bước nhanh lên phía trước nhặt gà rừng lên, hung hăng đánh vào m.ô.n.g gà mấy cái mới hả giận.
Cô đem gà rừng buộc lại nhốt vào lồng, đi đến bờ sông rửa mặt, chỉnh lại mái tóc rối bù do lúc nãy bắt gà rừng.
Từ Ca nhìn bóng mình phản chiếu dưới nước than thở: "Mẹ ơi, đây là động vật gì vậy? Đó là phế vật đấy, con yêu."
Sau khi thu dọn xong, cô đào khoai lang nướng ra, đưa cho Đại Xà một củ.
Khoai lang nướng nóng hổi rất thơm, vị khô khan có mùi hạt dẻ, ngọt ngọt rất ngon.
Trời đầy sao, lắng nghe tiếng diêm cháy và tiếng ve kêu râm ran, Từ Ca nghiêng đầu nhìn Đại Xà, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, đột nhiên nảy ra ý định.
"Nhắm mắt lại."
Đại Xà ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Môi mềm mại dán lên, mang theo hương hoa nhàn nhạt, lướt qua như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi.
Đại Xà kinh ngạc mở mắt ra, trong đôi mắt màu vàng kim có điểm xuyết ánh sao.
Từ Ca trước mặt ửng hồng, giọng điệu lại mang theo vài phần đắc ý: "Đại Xà ngốc, con gái nhắm mắt là muốn anh hôn cô ấy đó."
Đại Xà theo bản năng l.i.ế.m môi, ngọt ngào, ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần, đè Từ Ca xuống.
"Ai ai ai! Anh làm gì vậy!"
"Không phải nói nhắm mắt là muốn anh hôn em sao?"
"Em đây là nhắm mắt sao? Em đây là nháy mắt! Ưm…"
Sáng sớm hôm sau.
Từ Ca ôm miệng sưng đỏ được Đại Xà đưa đến gần bộ lạc, hung dữ tạm biệt Đại Xà trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Sớm biết vậy cô đã không hôn rồi, bây giờ miệng cô còn đau đây này!
Ở thời đại nguyên thủy không có công cụ liên lạc, không thể liên lạc được với người khác, nên khi Từ Ca đến bộ lạc cũng không có ai đón nàng. Nhưng cô ở bộ lạc cũng không phải ngày một ngày hai.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");