Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bé con giống cái và bé con loài người không có gì khác biệt, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì vừa tỉnh ngủ mà đỏ bừng, lúc này đang dùng đôi mắt to tròn như nho tò mò nhìn cô.
Trái tim Từ Ca như tan thành một vũng nước ấm, ôm n.g.ự.c kích động thốt lên: “Đáng yêu quá đi.”
Báo Hâm nhận được ánh mắt ra hiệu của bạn lữ nhà mình, cẩn thận đặt bé con trong lòng vào tay Từ Ca.
Bé con trong lòng mềm oặt như không xương, Từ Ca nhận lấy trong nháy mắt liền cứng đờ giữ nguyên một tư thế không đổi, sợ làm bé con bị thương.
Điều này làm Thu Nghiệp cười khúc khích, không khách khí vỗ lưng Từ Ca, cười ha ha: “Lúc tôi mang thai A Khâu cũng giống cậu vậy, ôm nhiều sẽ quen, bé con không yếu ớt như vậy đâu.”
“...... Nhưng bé con giống cái, vẫn nên cẩn thận một chút......”
Gã đàn ông to con Hùng Lăng yếu ớt mở miệng, dưới ánh mắt hung dữ của bạn lữ nhà mình đành im lặng.
Từ Ca căng thẳng đỡ đầu bé con, liếc thấy Đại Xac tới gần, liền từng chút một nhích người qua, giọng nói cũng bất giác nhẹ đi: “Đại Xà anh xem.”
Xà Khí cũng là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với bé con như vậy, mặt và Từ Ca ghé sát vào nhau, giọng nói cũng nhẹ nhàng như đang nói thầm: “Nhỏ quá.”
Nhỏ bé đến mức một ngón tay của hắn cũng có thể làm cô bé bị thương.
Bé con nho nhỏ ngáp một cái, khuôn mặt đầy collagen, khiến lòng người ngứa ngáy.
“Muốn sờ thử không?” Thu Nghiệp nhìn một người một rắn dở khóc dở cười, bản thân mình sờ mặt bé con trước.
Tiếc là mấy bạn lữ sau lưng cô nghe vậy liền khẩn trương không thôi, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm hai người Từ Ca.
Từ Ca vốn là muốn sờ, nhưng thấy Đại Xà lùi về sau, cô liền trả bé con lại cho Báo Hâm bọn họ đang lo lắng, nhe răng cười toe toét: “Lần sờ đầu tiên của tôi vẫn nên để dành cho bé con của mình, bé báo nhỏ đâu? Sao không thấy nhóc ấy?”
“A Khâu nó dù sao cũng đã có thể hóa thành hình rồi, bây giờ đang theo Lang Vưu học săn bắt, nhất thời chưa về được.”
Thu Nghiệp dỗ bé con, nghe Từ Ca hỏi mới nhớ ra.
Từ Ca không sờ được bé báo có chút tiếc nuối, nghĩ tới loa biển trong túi, vẫy vẫy tay bảo Đại Xà cúi xuống; “Cái này là em và Đại Xà tặng cho Đông Tuyết, ở bộ lạc trước đây của em, mỗi năm vào ngày bé con chào đời đều sẽ nhận được quà, gọi là quà sinh nhật.”
“Quà sinh nhật?” Cái từ chưa từng nghe qua này không chỉ là Thu Nghiệp, mấy người khác cũng kinh ngạc.
Thu Nghiệp hưng phấn ôm cánh tay Từ Ca: “Từ Ca, bộ lạc của em tốt thật đấy.”
Báo Hâm và Hùng Lăng liếc nhau, Hùng Lăng lên tiếng trước: “Đúng vậy, tôi vốn tưởng rằng bộ lạc An Sơn đã là bộ lạc tốt nhất toàn bộ phía bắc rồi, đổi lại bộ lạc trước đây của tôi đến cả lửa trại cũng không có.”
Báo Hâm lại có chút kỳ quái: “Người bộ lạc của cậu làm sao biết mỗi năm sinh vào ngày nào? Chúng tôi nhiều nhất chỉ biết bé con sinh vào mùa nào.”
Ánh mắt của Đại Xà làm Từ Ca đỏ mặt, đối mặt với câu hỏi của Báo Hâm, cô cũng không úp mở: “Chỗ chúng tôi có lịch, mỗi năm ngày tháng đều có ghi chép......”
Nghĩ tới giấy và than chì Hổ Khắc cho hôm nay, Từ Ca đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Các cậu tính thời gian như thế nào? Chính là làm sao các cậu biết mùa hè mùa đông?”
Xà Khí bên cạnh sờ đầu cô: “Chính là trận mưa sao băng chúng ta xem một tuần trước, mỗi năm vào ngày đó đều sẽ có một lần, từ ngày đó tính khoảng qua hai mùa mưa, sẽ tới mùa hè.”
“Vậy chúng ta bắt đầu ghi chép từ ngày đó, ghi tới khi trận mưa sao băng tiếp theo tới, chính là một năm, ngày mai tôi sẽ đi nói với Hổ Khắc! Đại Xà, em có phải rất giỏi không!”
Từ Ca cười rất vui vẻ, cuối cùng cô cũng có thể giúp được rồi!
Từ Ca đáng yêu như vậy so với bé con càng hấp dẫn hơn, Xà Khí không nhịn được ôm Từ Ca xoay vòng vòng, nghe tiếng cười dễ nghe của Từ Ca trong lòng cũng vui sướng không thôi.
Thu Nghiệp đỡ trán trêu chọc: “Bọn ta còn ở đây đấy Từ Ca...... Thôi thôi, ta đi tìm A Khâu đây, không quấy rầy hai người nữa.”
Từ Ca ôm cổ Xà Khí, nghe Thu Nghiệp nói liền thè lưỡi, cười hì hì tạm biệt với họ.
“Đại Xà.”
“Hửm?”
“Đợi chúng ta có bé con, anh tha hồ mà sờ.”
Xà Khí sửng sốt, nhìn bóng lưng Từ Ca chóp mũi đột nhiên cay cay.
Trong nhà từ trước khi Xà Khí đi đón Từ Ca đã dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cỏ ngọt trên gác xép cũng đã thay mới, mang theo mùi hương của ánh nắng, khô ráo mềm mại.
“Muốn ăn gì?” Xà Khí dựa vào lan can, nhìn Từ Ca đang lăn lộn trên giường, ý cười trong mắt, nhìn kỹ còn thấy hơi nước.
“Cơm!”
Từ Ca ưỡn thẳng người, ngồi nghiêm chỉnh giơ tay trả lời, tháng này cô nhớ nhất chính là cơm rồi! Cô không có cơm sẽ c.h.ế.t mất!!!
Xà Khí đương nhiên sẽ không từ chối, hôn Từ Ca một cái, mím môi cười nói: “Được.”
Từ Ca nằm bò trên lan can nhìn Xà Khí bận rộn ở dưới, tròng mắt đảo quanh:“Đại Xà, anh sinh vào mùa nào?”
Xà Khí chắt nước trong gạo, nghe Từ Ca nói, hồi tưởng lại, vừa nhóm lửa vừa trả lời: “Qua lâu quá rồi, không nhớ rõ nữa.”
Năm đó hắn vì sống sót, phá vỏ chui ra từ trong bụng mẹ, chính là chuỗi ngày trốn chạy không thấy ánh mặt trời, không để ý mình sinh ra khi nào.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“Vậy à......”
Từ Ca chống đầu suy nghĩ, ánh mắt di chuyển theo bóng dáng Xà Khí.
Bánh sinh nhật làm như thế nào? Cô không biết......
Có rồi!
Từ Ca nhe răng cười, giống như nghĩ ra thứ gì hay ho, cười rất ngọt ngào, giống như một mặt trời nhỏ.
Một màn này vừa hay bị Xà Khí bắt gặp, Từ Ca vô duyên vô cớ cười, không phải sắp làm chuyện xấu thì chính là... ừm... làm chuyện xấu, thôi vậy, cô vui là được.
Đêm khuya yên tĩnh.
Từ Ca hay làm 'chuyện xấu' lén lút rời giường, khẩn trương nhìn Xà Khí còn đang say ngủ, xác định hắn hô hấp đều đặn không có khả năng tỉnh lại, Từ Ca mới rón rén xuống gác xép.
Đợi cô đi rồi, Xà Khí vốn nên nằm trên giường ngồi dậy, trong mắt tỉnh táo, nào có dáng vẻ vừa ngủ dậy.
Nửa đêm làm kẻ trộm Từ Ca lại đang làm gì đây?
Cô vơ mấy nắm gạo, chuồn ra sân xay bột gạo.
Mùa xuân đến rồi, ban đêm cũng nhiều côn trùng, khi Từ Ca phát hiện không ổn, một con muỗi to bằng bàn tay đang đậu trên chân cô, dọa cô nhảy dựng lên tại chỗ, không quay đầu lại chạy về phòng.
Cô tới đây không biết bao lâu rồi, ngoài đom đóm và nhện từng thấy trước đây, gần như chưa từng thấy côn trùng khác. Cô còn tưởng rằng thế giới này không có côn trùng! Con muỗi to như vậy có thể hút cô thành xác ướp mất!
Từ Ca bịt chặt miệng, đây là tình yêu của cô dù sợ hãi tột độ cũng không muốn đánh thức Xà Khí, nhưng cô nhát gan rồi, dán vào cửa không dám ra ngoài, nếu xay bột gạo trong nhà sợ là sẽ đánh thức Xà Khí, lẽ nào cứ thế từ bỏ sao?
Không, cô không muốn.
Từ Ca nước mắt lưng tròng, mặc áo da thú vào, bọc mình kín mít, chỉ lộ ra mắt và mũi, mới dám bước ra cửa.
Xà Khí trong bóng tối lặng lẽ rải đầy cỏ đuổi côn trùng xung quanh, mà lúc này Từ Ca cũng lấy hết dũng khí rốt cuộc đi ra, kiên quyết ngồi về vị trí ban đầu.
Thoạt nhìn bọc kín như quả cầu, Xà Khí cười không thành tiếng.
Bột gạo làm mì sợi nhất định phải xay đủ mịn, điều này cần tốn rất nhiều thời gian và sức lực, điều duy nhất đáng để cô vui mừng là nửa đêm về sau không còn xuất hiện côn trùng nữa, dường như con muỗi đậu trên chân cô trước đây chỉ là ảo giác của cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");